Tiếng mỉm cười của Lý Tuân đang được tấn công cất cánh toàn cỗ sự ý chí của Chu Vận. Cô đang được lấy không còn mạnh mẽ cho tới phía trên, thời hạn kéo dãn càng lâu thì sẽ càng dễ dàng lung lắc.
Ban đầu Lý Tuân chỉ mỉm cười khẽ, tiếp sau đó thiệt sự ko nhịn được, tức khắc mỉm cười đến nỗi cong từ đầu đến chân lại. Chu Vận hận ko thể mò mẫm một chiếc lỗ chui xuống. Không đích, bên trên mặt mũi khu đất không tồn tại cái lỗ nào là rộng lớn như thế, hoàn toàn có thể chứa chấp được cô chỉ mất lỗ cống thôi.
Bạn đang xem: chiếc bật lửa và váy công chúa chap 46
Trong khi Chu Vận đang được bận bỉ báng bản thân thì mặt mũi cơ sau cùng Lý Tuân đang được mỉm cười ngán chê. Cậu đứng trực tiếp dậy, vẻ mặt mũi vẫn còn đấy đường nét mỉm cười một vừa hai phải rồi nom dịu dàng êm ả cho tới tai ác kỳ lạ. Dĩ nhiên, kể từ "dịu dàng" thông thường ko đầy đủ nhằm tưởng tượng biểu cảm của thủ khoa Lý thời điểm này. Chu Vận đang được vô lưới tình bủa vây còn tận mắt chứng kiến được vẻ trêu chọc đắc thắng của cậu.
"Lặp lại đợt nữa." Cậu nén mỉm cười, "Em mong muốn tôi thế nào?"
Chu Vận á khẩu.
"Nào, trình bày tôi nghe lại coi."
Mới một vừa hai phải rồi còn chứa chấp câu nói. dõng dạc được, tuy nhiên giờ đây đang được tỉnh lại, Chu Vận tức thời cảm nhận thấy hoang mang và sợ hãi lúng túng. Cô cúi gằm đầu, làn tóc xõa xuống tạo nên trở nên một tấm mùng lấp chắn bất ngờ, nom chằm chằm vô gạch ốp lát lối.
Trước đôi mắt cô nhanh gọn tối chuồn, ai cơ đang được cúi người thấp xuống nom cô.
"Sao ko nói?"
Cậu fake ngón tay thon nhiều năm, vén những sợi tóc lòa xòa của cô ấy lên như thể vén tấm rèm cửa ngõ, thở nhiều năm nói: "Tôi trước đó chưa từng nghe thấy câu nói. tỏ tình độc đáo và khác biệt mới mẻ mẻ như vậy khi nào."
Chu Vận lặng thin thít. Vũng bùn bên dưới chân càng ngày càng rún sâu sắc, cô cảm nhận thấy ko thể cứ nhằm khoác cậu đắc ý như vậy được nữa. Với lại chuyện cần thiết nhất cô còn ko căn vặn.
Rốt cuộc Chu Vận ngước đầu: "Từ Lê Na đâu?"
Lý Tuân: "Chưa cho tới."
Chu Vận: "Chưa đến? Hai người hứa hẹn bao nhiêu giờ, kẹt xe pháo sao?"
Lý Tuân mỉm cười thản nhiên: "Ai hiểu rằng."
Vậy có lẽ rằng cô tỏ tình trước rồi... Tuy ko biết nguyên vẹn nhân thực sự về cuộc hứa hẹn của mình, tuy nhiên tảng đá rộng lớn trong tâm Chu Vận đang được thả xuống. Cô nom Lý Tuân, đi ra vẻ thoải mái: "Buổi tối rất giản đơn kẹt xe pháo, cô tớ ko cho tới trước giờ hứa hẹn sao."
Lý Tuân nhún vai.
Chu Vận lại sụp dầu vô lửa: "Hình như cô ấy ko coi trọng cậu lắm thì nên."
Lý Tuân không phải tiếc nuối: "Phải đấy."
Theo tình hình trước đôi mắt thì toàn bộ đều tiện lợi. thoắt Chu Vận thấy tay nhẹ thênh, Lý Tuân đột ngột tóm tay cô kéo chuồn, tay còn sót lại thì đang được thuốc lá, cô suy nghĩ âm thầm nom cậu tựa như là cha mẹ cho tới vườn trẻ đón con cái tan học tập vậy. Nhưng cô đâu nên là đứa con trẻ, vườn trẻ làm cái gi sở hữu con cái nhỏ nhắn nào là lớn xác như cô chứ.
Trong khi nguy khốn cấp cho thế này tuy nhiên cô còn suy nghĩ ngợi bừa bãi được cơ à?
Lý Tuân bắt xe pháo ở ngã tư đường, nhị người nằm trong ngồi xuống ghế sau. Tài xế căn vặn chuồn đâu, cậu bảo cứ xuôi theo con phố này. Chu Vận lười biếng,lười nhác tâm trí, từ đầu đến chân cô đều lâng lâng phiêu. Tay vẫn bị cậu tóm, ko chặt ko lỏng, lòng bàn tay cậu thoáng đãng và dễ chịu và thoải mái.
Cảnh sắc vụt qua quýt ngoài hành lang cửa số, rõ rệt vô tầm nom là mặt phố sang chảnh tỏa nắng tuy nhiên cô như thấy được bàn tay thon nhiều năm của cậu rõ ràng mồn một trước đôi mắt. Cô ko biết cậu mong muốn chuồn đâu, hoặc là trình bày, cô cảm nhận thấy chuồn đâu cũng khá được, dù rằng con xe này cứ chạy mãi không ngừng nghỉ cũng không vấn đề gì.
Ý suy nghĩ này vẫn kéo dãn cho tới khi Lý Tuân bảo lái xe ngừng xe pháo lại. Trên thực tiễn, xe pháo ko chạy được bao lâu, phiên bản thân thiện Lý Tuân cũng không tồn tại đích cho tới đúng chuẩn. Cậu vẫn nom ra phía bên ngoài như đang được mò mẫm tìm tòi gì cơ, giờ đây rốt cuộc cậu đang được thấy được tiềm năng rồi.
Chu Vận ngước đầu, là 1 trong hotel.
...
Cái tai ác gì thế này? Tình tiết tiến thủ triển thời gian nhanh quá. Không đợi cơn dông tố trong sạch đuối rượi thổi qua quýt thì bão táp mưa sầm sì đã nâng cho tới đóng góp đô trong tâm cô.
Chu Vận đứng bất động đậy mặt mũi lối, Lý Tuân tiếp cận siêu thị tiện lợi lân cận, nửa phút sau đang được quay trở về. Cô để ý cậu, ko trị xuất hiện điều gì không giống thông thường. Cậu mua sắm gì vậy nhỉ?
Lý Tuân quay về, vẫn bất ngờ kéo tay Chu Vận như hồi nãy, chuồn vô hotel. Chu Vận ko hề suy nghĩ ngợi lắc cậu lại.
Lý Tuân nom cô: "Sao vậy?"
"Tôi..." Chu Vận ngập ngừng mãi mới mẻ thốt đi ra một câu, "Tôi ko đem chứng tỏ dân chúng."
"À." Lý Tuân quăng quật tay cô đi ra, "Vậy em hóng tôi ở phía trên."
Một bản thân cậu vô hotel, cho tới quầy lễ tân mướn chống rồi nhắn tin nhắn cho tới Chu Vận.
"301."
Chu Vận ko biết nên vấn đáp thế nào là, dứt khoát chứa chấp địa hình, vứt quăng quật không còn sầu bồn chồn chuồn vô. Quy tế bào hotel cũng ko rộng lớn, quầy lễ tân chỉ tồn tại một nhân viên cấp dưới, thời điểm này người tớ đang được bận coi phim truyền hình giờ vàng, ko buồn kiểm điểm xỉa cho tới cô.
Chu Vận tiện lợi rẽ vô lối chuồn nhỏ, một vừa hai phải ngước đôi mắt đang được thấy Lý Tuân đứng ở cửa ngõ cầu thang máy đợi cô. Mãi đến thời điểm cửa ngõ cầu thang máy đóng góp lại, Chu Vận vẫn như đang được mơ, cô thông thoáng cảm nhận thấy tình tiết tránh việc cải tiến và phát triển chóng mặt và đau đầu thế này được. Nhưng rõ ràng nên cải tiến và phát triển thế nào là thì cô lại ko suy nghĩ đi ra nổi, mặc dù sao cô ko hề sở hữu tay nghề.
Đến chống 301, Lý Tuân xuất hiện, Chu Vận không thể tinh được trị hiện nay đó là chống đơn và chỉ tồn tại một cái nệm. Sau sườn lưng bị đẩy nhẹ nhõm, cô lao vào vực sâu sắc xa vời kỳ lạ. Cô chợt xúc cảm được cổ tay bị tóm lấy, Lý Tuân trở tay tạm dừng hoạt động lại, con quay người áp cô vô cửa ngõ.
Đèn còn ko nhảy, xung xung quanh tối đen thui. Tim Chu Vận đập rộn ràng, toàn thân thiện cứng đờ, như thể cô đang được lọt được vào gông xiềng của cậu rồi.
"Hôm ni tôi vô nằm trong không dễ chịu." Môi cậu kề sát vô tai cô, vô bóng tối giọng cậu như sở hữu tiếng động nổi, vang vọng từng xung xung quanh.
Chu Vận như bị lên thừng cót không còn nút, bụng hóp lại.
"Tối ngày qua tôi mệt mỏi quá ko gượng gập nổi nữa, vốn liếng lăm le sáng sủa ni tỉnh lại hóng em cho tới phục dịch."
"..."
"Kết trái ngược là một ngày dài chẳng thấy bóng em đâu."
Cậu trình bày xong xuôi ngay lập tức mơn trớn gò má cô rồi cho tới cái cổ. Toàn thân thiện Chu Vận rét rực, ko biết sở hữu nên vì thế vô chống ko nhảy điều tiết hay là không.
"Lúc ấy tôi đang được suy nghĩ, thiệt ko hổ là công chúa, vắt chanh xong xuôi ngay lập tức gọt vỏ, sở hữu khí phách lắm."
Cuối nằm trong Chu Vận đang được lấy lại được giọng mình: "Không nên, khi cơ tôi..." Nói cho tới thân thiện chừng chợt cô xúc cảm cổ bản thân bị thơm khẽ. Khoảnh xung khắc cơ toàn thân thiện Chu Vận râm ran tựa như bị năng lượng điện lắc, mồi nhử vai rụt lại, lặng bặt.
Lý Tuân ngước đôi mắt nom cô, khẽ cười: "Bản lĩnh em rất to lớn đấy nhỉ."
Lúc này ca tụng cô chắc chắn là ko nên là chuyện nghiêm trang gì rồi. Quả nhiên một giây sau người Chu Vận stress, mông bị tóm lấy, tay cậu đặt lên trên lớp váy ren, nhẹ nhõm nói: "Sở quí của tôi thực sự bị em nắm vững trong tâm bàn tay."
Chu Vận bị cậu chạm vô như vậy, vô thân thiện thể như trào lên một ngọn lửa. Thấy chuẩn bị sửa nổ tung, cô nỗ lực lấy lại chút quyền dữ thế chủ động, trở ngại nói: "Có khó khăn gì đâu, cái nào là nom dung tục thìa là cái cơ đó là cái cậu quí."
Xem thêm: độc bộ tiêu dao thuyết minh
Lý Tuân nhướng ngươi, vòng đeo tay siết lại, Chu Vận áp sát vô người cậu. Cậu fake một tay lên tóm lấy cằm cô, bắt cô ngửa đầu nom mình: "Lặp lại đợt nữa."
Chu Vận nín thinh.
"Tiểu thư Chu bay tục, tái diễn đợt nữa chuồn."
Lại là hình hình ảnh thân thuộc, Chu Vận bất giác ghi nhớ lại trước đó, hình hình ảnh trước khi đè lên trên thời điểm này, hòa với cảnh tối đen thui như mực, theo thứ tự hiện thị trước đôi mắt như niềm mơ ước vô tận.
Lý Tuân đương đầu với cô, nhị người hoàn toàn có thể cảm biến được tương đối thở của nhau một cơ hội rõ ràng rệt. Lồng ngực cậu lắc động vì như thế chứa chấp tiếng nói, kích ứng mà đến mức khiến cho người tớ tăng trào xúc cảm.
Mặt Chu Vận rét bừng như lửa, ánh nhìn vì thế dự giây khắc rồi mới mẻ dám ngước đầu nom trực tiếp vô đôi mắt cậu đợt trước tiên vô ban đêm ngày hôm nay.
Khi tứ đôi mắt nom nhau, thật nhiều loại đang được không thể giống như với trước khi nữa. Lý Tuân tương đối cúi đầu, kề trán vô trán cô, cậu mỉm cười nói: "Theo tay nghề trước đó của tôi, với khoảng cách này sẽ không nên tấn công nhau thì thơm nhau, công chúa năng lượng điện hạ, em chọn 1 chuồn."
...
Nói thiệt cô cũng tương đối mong muốn tấn công nhau đấy.
Chu Vận nhích bước tiến thủ lên, tuy rằng đem giầy gót cao vẫn nên kiễng chân lên một ít. Cô vịn vai cậu, nhắm đôi mắt đón nhận nụ thơm. Trong khoảnh xung khắc nhị song môi chạm vô nhau, cô sở hữu xúc cảm bản thân không thể cầu hòng gì không giống nữa. Đây là nụ thơm đầu của cô ấy, cô vô cùng sẽ không còn hối hận hận khi đang được trao cho tới cậu.
Cô không hiểu nhiều bao nhiêu việc yêu mến này, sau phút dữ thế chủ động thì tức khắc trở thành ngây ngu. Hôn một hồi, Lý Tuân thấy khôi hài.
"Công chúa, thở nào là."
Mặt Chu Vận đỏ tía bừng. Lý Tuân ko hề nên là tuy nhiên mỉm cười chê cô, cậu bế thốc cô lên, bịa đặt xuống nệm, nghiêng bản thân áp cho tới. Thân hình cậu to lớn, người mẫu chân dài miên man, nghiền Chu Vận đến tới đầu nệm, một tay bịa đặt mặt mũi mặt cô, nom cô hỏi: "Tôi đẹp nhất trai không?"
"..."
Chu Vận nhỏ giọng nói: "Trước khi căn vặn câu này thì vô cùng đẹp nhất."
Lý Tuân mỉm cười, con quay cằm cô lại, nhằm cô nom vô cậu: "Vẫn còn mạnh mồm nên không?"
Chu Vận rụt cổ, Lý Tuân áp sát rộng lớn, ngay gần mà đến mức cô hoàn toàn có thể ngửi thấy mùi hương những giọt mồ hôi của cậu thông thoáng qua quýt chóp mũi.
Cậu khẽ khàng trình bày mặt mũi tai cô: "Chúng tớ trung thực cùng nhau chuồn, em đang được sớm bị tiêu diệt say sưa bị tiêu diệt mệt mỏi tôi rồi."
Chu Vận xúc cảm bản thân như bị châm trở nên tro lớp bụi. Người Lý Tuân cũng rét hực, cậu ko trình bày gì hơn nữa, tay luồn vô làn váy đặt lên trên đùi cô. Lúc này Chu Vận chợt tươi tỉnh lại, ráng lấy cổ tay cậu.
Lý Tuân khẽ hỏi: "Không được sao?"
Chu Vận lặng ngắt nom cậu. Từ tối ngày qua, cô vẫn như con cái con ruồi rơi rụng đầu, cứ ngơm ngớp bồn chồn hoảng hốt cất cánh bừa bãi mọi chỗ. Hôm ni gặp gỡ được cậu rồi vẫn như vậy, từ trên đầu cho tới cuối đều khoác cậu dẫn dắt. Chỉ sở hữu giờ khắc này, vẻ mặt mũi Chu Vận mới mẻ sự không tương đồng, như thay cho thay đổi trở nên một người không giống, khá trịnh trọng.
"Lý Tuân."
Cậu đáp lại một giờ đồng hồ.
Chu Vận nói: "Em ko nên là Liễu Tư Tư, cũng ko nên là Juliet."
"Ừ."
"Anh hiểu ý em không?"
Cậu gật đầu: "Hiểu được phiên phiến."
Cô cũng cảm nhận thấy cậu nắm vững. Một người mưu trí cho tới vậy sở hữu vật gì tuy nhiên không hiểu nhiều cơ chứ. Cô mong chờ đáp án kể từ cậu. Trong khoảng thời gian rất ngắn cậu tĩnh lặng, tim cô cứ siết lại từng chút một. Kết trái ngược gì thì cứ cho tới thời gian nhanh chuồn, xúc cảm thế này thiệt sự bị tiêu diệt người quá chuồn rơi rụng.
Lý Tuân cứ nom Chu Vận, người nghiêng lịch sự một phía, kháng tay vô đầu. Trông cậu thoải mái rộng lớn cô nhiều, vẫn điềm nhiên đè lên trên người cô, vẻ mặt mũi trêu đùa.
Chu Vận ko nhịn được hỏi: "Anh đang được suy nghĩ gì?"
Lý Tuân đi ra vẻ tráng lệ trả lời: "Anh đang được suy nghĩ con trai như anh tuy nhiên bị buộc ràng sớm quá như thế, quả tình là 1 trong loại tội lỗi đấy."
Thật là mong muốn nhét quách cái giầy vô mồm anh quá chuồn mất!
"Dù phần trăm xẩy ra trường hợp như thế vô cùng nhỏ, tuy nhiên anh vẫn nên căn vặn một câu." Cậu nghịch ngợm mép váy Chu Vận, thư thả trình bày, "Nếu anh lỡ tụt xuống té nước ngoài tình thì sao, công chúa năng lượng điện hạ lăm le xử lý anh thế nào?"
Chu Vận tức khắc nói: "Giết bị tiêu diệt anh ngay lập tức."
"..."
Lý Tuân nhướng đôi mắt, tráng lệ nom cô, cô cũng tráng lệ nom lại cậu. Một lát sau, cậu nhỏm người dậy ngoài người cô.
"Hay là thôi chuồn."
Một chậu thau nước lạnh lẽo xối xuống đầu, Chu Vận chẳng sao tin yêu nổi, gần như là là hét lên: "Lý Tuân."
Bả vai cậu run rẩy run rẩy, nhỏm người dậy được nửa chừng thì ko fake cỗ nổi nữa, nhảy mỉm cười khanh khách hàng. Cậu quỳ gối nhị mặt mũi người cô, tay bắt chéo cánh kéo góc áo, giơ tay lên toá đi ra. Trước đôi mắt là thân thiện thể trần truồng. Lý Tuân vứt áo lịch sự một phía, rủ nhị sản phẩm mi, nghiêm trang trang nói:
"Quyết lăm le như thế, ai phản bội thì người này sẽ bị tiêu diệt."
Dưới bóng tối, giờ đồng hồ chuông lòng ngân nhiều năm. Khi tay cậu đợt theo gót chân cô luồn lên bên trên, Chu Vận nom chằm chằm xà nhà, lặng lẽ suy nghĩ ngợi. Đúng, cậu luôn luôn quí như vậy, bất kể chuyện gì rồi cũng luôn luôn thực hiện đi ra vẻ ko buồn kiểm điểm xỉa, khiến cho cô cuồng loạn hậm hực. Lúc cô ngán ghét bỏ mong muốn kể từ quăng quật thì cậu lại khoan thai xử lý không còn toàn bộ. Rõ ràng lời nói trước tiên là hoàn toàn có thể xử lý xong xuôi từng chuyện, tuy nhiên cậu lại mong muốn cho tới cô ngồi tàu lượn siêu tốc lộn cho tới trăm vòng. Như thể sở hữu thế mới mẻ khiến cho cô ghi nhớ kỹ điểm quan trọng của cậu vậy.
Cậu thơm nghiến vô cổ cô như mong muốn hả giận: "Mẹ nó, sau cùng cũng đợi được em quy sản phẩm rồi."
Chu Vận cũng tương đối cảm thán, sau cùng từng chuyện đang được sở hữu kết quả cuối cùng, may tuy nhiên thành quả đều như cô mong ước.
Trong khi Chu Vận đang được xúc động ngất ngưởng thì thân thiện thể chợt nhẹ thênh, vai trái ngược bị kéo lên. Lý Tuân quay người cô lại, nhấc mông cô lên kể từ đàng sau, nhằm cô quỳ mọp bên trên nệm.
Ớ?
Xem thêm: anh em tốt của bạn trai là cầm thú wikidich
Ớ?
Ớ? Ớ? Ớ? Ớ?
Chu Vận vô thức trợn tròn trĩnh đôi mắt, bộ này đâu nên là tay non!
Bình luận