cô dâu của tổng tài máu lạnh

“Tống Thành… Mau dậy cút, thầy đang được nhìn tề Đó là tiếng động ấn tượng nhất tuy nhiên hẳn từng nghe. Giọng bảo nhỏ nhẹ nhõm, âm vang như chuông kéo hãn ngoài giấc mộng tơ tưởng.

Tống Thành ngước cặp đôi mắt ngái ngủ quan sát về phía giờ chuông cơ. Trước đôi mắt hắn là một trong những khuông hành lang cửa số tràn đầy tia nắng ngày hè, chói lóa cho tới nút hắn buộc cần nheo đôi mắt lại.

Bạn đang xem: cô dâu của tổng tài máu lạnh

Thân hình nhỏ nhắn nhập cái áo lâu năm Trắng ngồi ngược nắng và nóng khiến cho hắn chỉ thấy rõ ràng lối viền mảnh khảnh.

“Hừm..?” Hắn mơ tơ tưởng màng trả tay kéo một lọn tóc đen sì nhánh đang được đung đưa trước mặt mũi.

“Ái domain authority..” Phan Thủy Tường kêu nho nhỏ, nhì gò má mẩn đỏ lên ngượng ngùng.

Lúc này, Tống Thành vẫn rất rõ khuôn mặt mũi thanh tú cơ, rất rất như là một con cái mèo nhỏ dễ dàng bị tóm gọn nạt. Hắn mỉm mỉm cười, mong muốn trêu chọc tăng một chút ít nữa.

“BỐP!”


Đầu hẳn bị đập cho tới nút rung lắc lư, nhì đôi mắt cảm nhận thấy kì quái: thân thiết trưa nắng và nóng và lại tràn sao cất cánh tứ tung.

“Đứa nào là dám tấn công bố?” Hẳn tỉnh cả ngủ, ngồi phắt dậy, nhì đôi mắt quắc lên, sẵn sàng tung cước nhập bất kể thương hiệu to gan lớn mật rộng lớn mật nào là.

Phan Thủy Tường mỉm cười khinh khích khiến cho Tống Thành ngừng lại một giây. Hẳn ấn định thần quay trở về, giật thột thấy ông giáo già cả đang được vậy cuốn giáo án dày cộp, gọng kính mạ vàng lóe sáng sủa, đỉnh đầu bốc khói: “Đứa này tấn công đấy. Cậu ấn định thực hiện gì?

Hả?” Thầy giáo lừ đôi mắt khiến cho Tống Thành vội vã yên ổn bặt. Hản liếc lịch sự Phan Thủy Tường ngồi ở kề bên, thấy cô vẫn nín mỉm cười, vờ vịt ngồi bó tay nghiêm túc, tầm dáng trăm Tỷ Lệ là phái nữ sinh kiểu mẫu.

Hắn gãi gãi đầu: “Em định… định… chất vấn coi thầy cũng muốn tấn công nữa ko nhằm còn tránh”

Cả lớp mỉm cười ầm lên, cô nàng nối tiếp mặt mũi cũng bao phủ mồm tủm tỉm. Nụ mỉm cười của cô khiến cho nhì tai hẳn bất ngờ nghễnh ngãng trong thời điểm tạm thời, không thể nghe thấy giờ gáo thét ầm ï của giáo viên hoặc giờ cợt nhả nhí nhố của chúng ta nhập lớp nữa. Tất cả chỉ với lại độc nhất tiếng động nhập trẻo như chuông cơ.

Đấy là phiên thứ nhất Tống Thành thực sự nhằm ý tới việc tồn bên trên của con bạn ngồi cạnh.

Hản là kẻ theo đuổi phe phái hành vi, Phan Thủy Tường vẫn lọt được vào đôi mắt hắn, nhất cử nhất động của cô ý đều được hắn cầm vững chắc trong tim bàn tay. Cô cút đâu, hắn Từ đó. Cô ở group tiếp thu kiến thức nào là, hắn nhảy nhập.

nhóm cơ. Đến lịch trực nhật hẳn cũng cố ý thay đổi nhằm cả nhì cùng với nhau ở lại quét tước lớp từng giữa trưa.

Một ngày, Phan Thủy Tường cút quét tước lá bàng rụng, Tống Thành cũng tò tò theo đuổi.

Cô vậy cái thanh hao tre cán lâu năm, đứng thân thiết Sảnh ngôi trường chan hòa tia nắng tràn những lá bàng đỏ loét rực rải rác rưởi mọi chỗ, quay đầu sang một bên hỏi: “Tống Thành, cậu mến tớ à2”

Hắn chớp mắt: “Sao cậu lại nghĩ về tớ mến cậu?”

Cô nhìn song tai đỏ loét rực của hắn, khinh khích cười: “Trên mặt mũi cậu viết lách rõ ràng.”

Hắn ngượng quá, gắt ầm lên: “Cậu tưởng bở rồi!” Nói kết thúc vội vã vàng dò thám cớ cút sụp rác rưởi, chạy mất hút bú mớm.

Việc Phan Thủy Tường được Tống Thành theo đuổi xua trải ra toàn ngôi trường, khiến cho cô từ là 1 phái nữ sinh thông thường vụt trở thành phổ biến.

Một ngày, Tống Thành đang được sẵn sàng cho tới câu lạc cỗ thì một hắn đàn em của hắn chạy vội vã nhập, hớt hơ hơ hải kêu loạn: “Anh Thành, ko kết thúc rồi! Toi rồi! Nguy rồi!

Xem thêm: bé cưng tóc giả của em rớt rồi

Tống Thành bực bản thân đá nhập cảng nó một phát: “Có gì mau rằng.”

“Chị Thủy Tường… bị bọn ngôi trường cơ bắt cút rồi”

Chiếc cặp sách bên trên tay hẳn rơi xuống.

Cho cho tới Lúc hắn kịp ấn định thần lại thì vẫn thấy bản thân đứng thân thiết bến bãi bồi ven sông, vây xung quanh hắn là nhì mươi thằng đồ sộ con cái khoác đồng phục ngôi trường ở kề bên. Thủ lĩnh của đám cơ là một trong những hắn ốm nhom tuy nhiên mặt mũi mũi sở hữu u sở hữu bướu, là bộ phận ko kinh sợ trời, ko kinh sợ khu đất Vừa thấy Tống Thành, hắn nhe răng mỉm cười khành khạch: “Tao còn tưởng bọn đàn bà rằng đùa. Hóa rời khỏi con cái ranh ma này là tình nhân mi thiệt à?

Cũng được đấy”

Tống Thành liếc nhìn Phan Thủy Tường bị năm trực tiếp nam nhi vây xung quanh, đứng lập cập rẩy thân thiết bến bãi bồi lộng gió máy. Hän nhếch môi cười: “Từ lúc nào tuy nhiên Cấn Trần Ninh mi cần người sử dụng cho tới trò bắt xay đàn bà thế? Thằng hèn!”

Cấn Trần Ninh bị chửi trực tiếp mặt mũi ngay lập tức trước mặt mũi đàn em thì nổi cơn tam bành. Gã nhảy lên, chỉ tay nhập Tống Thành quát lác to: “Mày tấn công đàn em của tao tuy nhiên không dám nhận, trong cả ngày núp nhập ngôi trường. Ra về cần gọi xe cộ trả đón, không đủ can đảm ló mặt mũi vì thế kinh sợ tao trả thù địch. Mày mới nhất là thằng hèn!”

Tống Thành ngoáy lỗ tai, thực hiện rời khỏi vẻ nghĩ về một chút ít, tiếp sau đó mỉm cười ha ha: “Đàn em của mày? Cái đám năm thằng không có tác dụng bị tao bẻ chân với toá khớp tay ấy hả? Tao còn đang được vướng mắc ai kết hấp thụ lũ loài chuột nhất lù rù bọn chúng nó thực hiện môn đồ, ờ… nếu trong trường hợp là mi thì tao hiểu rồi. Đến bắt cóc đàn bà còn giúp được thì mi nên cầu van căn nhà ngôi trường cho tới thay đổi đồng phục lịch sự khoác váy đi”

Cấn Trần Ninh xưa ni chỉ biết người sử dụng quả đấm, đấu võ mồm với Tống Thành chắc chắn rằng bị hắn thực hiện cho tới ôm hận. Gã quát lác ầm lên: “Có mọi người mi khoác váy ấy. Hôm ni tao với mi chiến tay song coi ai rộng lớn ai.”

“Được thôi” Tống Thành tự do thoải mái 1 mình lao vào thân thiết vòng tròn xoe. “Đến cút con cái trai”

“Mày rằng gì đấy? Tao mới nhất là phụ vương mi đấy, trực tiếp chói”

“Mày là con”

“Bố”


“Ừ, phụ vương phía trên con” Tống Thành ngửa cổ mỉm cười lên. Vừa mỉm cười, hẳn một vừa hai phải giơ chân giẫm bốp nhập cánh tay đang được vung cho tới của Cấn Trần Ninh, khiến cho hắn thất lạc đà té loạng choạng Từ nhỏ hắn đã đi được học tập dò thám đạo và Vovinam, từng bị đám thiếu hụt niên rộng lớn tuổi tác rộng lớn tấn công cho tới tơi bời hoa lá. Cho nên lúc này kinh nghiệm tay nghề tấn công nhau của hắn rất rất phong phú và đa dạng, võ tinh khiết võ không sạch gì hắn đều từng người sử dụng qua quýt.

Cấn Trần Ninh lần thứ nhất chạm phỏng Tống Thành, thoạt nhìn hẳn tầm dáng thư sinh, thật sạch sẽ thì nghĩ về hoàn toàn có thể hàng phục được. Không ngờ tấn công cho tới nửa giờ vẫn bất phân trực tiếp bại, Cấn Trần Ninh thất lạc mức độ từ từ.

Đứng ở sát này là toàn cỗ đàn em của Cấn Trần Ninh, không tồn tại mệnh lệnh của hắn, không người nào dám nhảy nhập. Hơn nữa, cả nhì đều là dân võ thuật, quyền cước tấn công rời khỏi chuyên nghiệp và rất là gian nguy. Ai lờ đờ lảng vảng sát cơ tuy nhiên bám một đòn là vậy vững chắc một vé nhập viện lâu lâu năm. Cả lũ lần thứ nhất được tận mắt chứng kiến cảnh đại ca bị dồn nhập thế yếu ớt, rất rất hồi hộp đứng coi, thiếu hụt điều vỗ tay khích lệ ca ngợi đòn Tống Thành tung rời khỏi thiệt thích mắt nữa thôi.

Chỉ sở hữu Phan Thủy Tường là sợ hãi, cố mức độ gào to: “Tống Thành! Đừng tấn công nữa!

Cậu mau tạm dừng đi!”

Nhưng Tống Thành đang được say đòn, liên tiếp nhảy vào tiến công Cấn Trần Ninh ko nhân nhượng. Lúc này cả bọn Cấn Trần Ninh mới nhất biết hóa rời khỏi tin tưởng tháp canh Tống Thành là một trong những thãng sừng sỏ huyết rét ko hề rằng quá. Hản nom gọn gàng, thật sạch sẽ chẳng qua quýt vì thế ở ngôi trường không người nào dám động cho tới hẳn nên hẳn cũng không cần thiết phải tối ngày lăn chiêng lộn tấn công nhau nhằm phô trương thanh thế như Cấn Trần Ninh, “BỐP!! BỐP!I!”

Quai hàm của Cấn Trần Ninh chếch cho tới trị nhức sau nhì cú đá. Hắn lảo hòn đảo lùi rời khỏi sau rồi té gục, mồm phun rời khỏi một búng huyết.

Xem thêm: người gặp người yêu nhưng chỉ muốn yên ổn làm sư tôn của nam chính

Thấy đại ca thất thế, nhì mươi đàn em vẫn đứng coi nãy gi xông nhập ứng cứu vớt. Tuy Tống Thành sở hữu võ nhưng do vì con số đối phương quá áp hòn đảo nên hắn cũng ăn đòn quá nhiều. Hăn bị giẫm nhập sườn lưng, tấn công nhập đầu, đấm nhập bụng… túi những vết bụi. Giữa khi lộn xôn, Tống Thành bắt gặp một thằng tiến thủ về phía Phan Thủy Tường. Hắn hốt hoảng phóng về phía cô, giẫm cất cánh hắn cơ, đem cô ôm chặt nhập lồng ngực.

“Tống Thành..” Phan Thủy Tường lập cập rẩy đến mức độ đứng ko vững vàng. Cô mong muốn bảo hẳn tạm dừng cút tuy nhiên ko cơ hội nào là thốt được nên điều. Nhìn hẳn thời điểm này hung tợn như atula khiến cho cô kinh sợ bị tiêu diệt khiếp.

Hản ôm chặt cô, một vừa hai phải bớt, một vừa hai phải chở che cô ngoài sự tiến công của những hắn cơ “Đừng kinh sợ. Tớ ở đây” Hắn nghiến răng hứng một cú đấm đang được nhằm mục đích nhập đầu Phan Thủy Tường. Cô níu chặt tay hẳn, không thích hẳn tấn công nữa Tống Thành bị vướng víu nên ăn đòn càng nhiều hơn thế nữa. Sức lực cạn dần dần, nhì đôi mắt hẳn cũng u ám và đen tối. Trước Lúc hẳn ngất cút, chỉ kịp nghe giờ Phan Thủy Tường gào khóc: “Dậy đi… Tống Thành… Mau dậy đi…”