Hoàng Tử Bé
Antoine de Saint Exupéry
Vĩnh Lạc dịch
XX
Nhưng vua nhỏ, sau thời điểm cút rất rất lâu qua chuyện cát, đá và tuyết, ở đầu cuối cũng nhìn thấy một con phố. Và từng con phố đều mang tới địa điểm đem đứa ở.– Chúc một ngày đảm bảo chất lượng lành lặn, em
phát biểu.
ấy là 1 trong quần thể vườn ăm ắp hoa hồng

– Chúc một ngày đảm bảo chất lượng lành lặn, những hoả hồng trả
câu nói..
Bạn đang xem: hoàng tử bé của rồng con
Ông hoàng nhỏ coi những hoả hồng. Tất cả chúng ta đều kiểu như cành hoa của em.
– Các nường là ai? Em căn vặn bọn họ, sững sờ kinh ngạc.
– Chúng em là những đoá hoả hồng, những hoả hồng phát biểu.
– A! Ông hoàng nhỏ kêu lên.
Và em cảm nhận thấy đặc biệt thống khổ. Đoá hoa của em vẫn tiếp tục kể với em rằng nường là có một không hai vô nòi của nường từng vô ngoài trái đất. Và ở trên đây mang đến năm ngàn đoá tương tự nhau, mới chỉ vô từng một quần thể vườn.
"Nàng tiếp tục ngượng lắm trên đây, em suy nghĩ âm thầm, nếu như thấy cảnh này. Nàng tiếp tục ho rũ rượi và fake bị tiêu diệt mang đến hứng ngượng. Còn tớ sẽ rất cần thực hiện rời khỏi vẻ yên ủi vuốt ve nường, còn nếu không, nhằm thực hiện chủ yếu tớ cũng cần xấu xa hổ, nường dám mệnh chung mất".
Rồi em lại tự động bảo: "Ta tưởng tớ vẫn nhiều lắm với một đoá hoa có một không hai. Cái bại cùng theo với phụ vương trái khoáy núi lửa cao ngang đầu gối cuả tớ, tuy nhiên một trái khoáy, có lẽ rằng, vẫn tắt mãi mãi, cái bại chẳng thực hiện mang đến tớ trở thành một vua rộng lớn lắm đâu". Và, ở lâu năm vô cỏ, em khóc.

XXI
Chính vô khi bại con cái cáo xuất hiện tại.– Chúc một ngày đảm bảo chất lượng lành lặn, con cái cáo phát biểu.
– Chúc một ngày đảm bảo chất lượng lành lặn, vua nhỏ đáp lại lịch sự và trang nhã, em trở lại tuy nhiên chẳng thấy gì cả.
– Tớ trên đây này, tiếng nói đựng lên, ở bên dưới cây táo
– Cậu là ai thế? Ông hoàng nhỏ phát biểu, cậu thiệt là xinh.
– Tớ là 1 trong con cái cáo, con cái cáo phát biểu.
– Đến nghịch ngợm với bản thân cút, vua nhỏ rủ cáo. Mình buồn vượt lên trước..
– Tớ ko nghịch ngợm với cậu được. Tớ không được cảm hoá.
– à! Xin lỗi, vua nhỏ phát biểu.
Nhưng sau thời điểm tâm trí, em căn vặn thêm
– Thế nào là gọi là "cảm hoá"?
– Cậu ko cần dân ở trên đây. Cậu đi tìm kiếm cái gì?
– Tớ đi tìm kiếm những con cái người, vua nhỏ phát biểu. Thế nào là gọi là "cảm hoá"?
– chủng loại người, cáo phát biểu, bọn họ đem súng và bọn họ. Phiền lắm. Họ cũng nuôi gà nữa. Đó là cái duy nhất mê hoặc ở bọn họ. Cậu đi tìm kiếm gà cần không?
– Không! Ông hoàng nhỏ phát biểu, bản thân dò thám các bạn. Thế nào là gọi là "cảm hoá"?
– ấy là 1 trong điều bị quên khuấy quá tuyệt vời rồi, cáo phát biểu. Nó Tức là " tạo ra lên những tương tác .."
– Tạo lên những liên hệ?
– Đúng như thế, con cái cáo phát biểu. Đối với tớ hiện nay cậu chỉ là 1 trong cậu nhỏ nhắn trọn vẹn kiểu như trăm ngàn cậu nhỏ nhắn không giống. Và tớ chẳng cần thiết gì ở cậu. Và cậu cũng chẳng cần thiết gì ở tớ. Tớ đối so với cậu chỉ là 1 trong con cái cáo tương tự trăm ngàn con cái cáo. Nhưng, nếu như cậu cảm hoá tớ, cậu được xem là có một không hai bên trên đời...
– Tớ chính thức hiểu, vua nhỏ phát biểu. Có một cành hoa ...tớ suy nghĩ là nường cảm hoá tớ...

– cũng có thể lắm, cáo phát biểu. cũng có thể bắt gặp từng sự bên trên trái khoáy khu đất này...
– ồ! Không cần bên trên trái khoáy trái khu đất này đâu, vua nhỏ phát biểu.
Con cáo có vẻ như chú ý:
– Trên một hành tinh ranh không giống à?
– Phải.
– Trên hành tinh ranh ấy, đem thợ thuyền săn bắn không?
– Không.
– Thế thì hoặc đấy. Thế còn gà?
– Không.
– Chả đem điều gì là tuyệt vời nhất cả! Cáo thở lâu năm.
Nhưng rồi cáo quay về với ý suy nghĩ của nó:
– Đời tớ tẻ nhạt nhẽo. Tớ săn bắn gà, người săn bắn tớ.
Tất cả loại gà đều kiểu như nhau, và toàn bộ loại người đều kiểu như nhau. Vì
thế, tớ tương đối ngán. Nhưng nếu như cậu cảm tớ, đời tớ tiếp tục rực nắng nóng. Tớ tiếp tục quan sát
một bước đi khác hoàn toàn từng bước đi không giống. Các bước đi không giống tiếp tục thực hiện mang đến
tớ chui tức thì xuống khu đất. Nhưng bước đi của cậu lại tiếp tục gọi tớ kể từ hốc chạy
rời khỏi, như là 1 trong điệu nhạc. Và cậu hãy coi kia! Cậu thấy ko, ở bại,
những đồng tiểu mạch ấy? Tớ ko ăn bánh mỳ. Lúa mì so với tớ là không có tác dụng.
Các cánh đồng tiểu mạch so với tớ chẳng đem gì khơi gợi. Cái bại buồn lắm.
Nhưng cậu đem làn tóc mầu vàng kim. Thế thì tiếp tục tuyệt vời lắm một khi cậu cảm
hoá tớ! Lúa mì, vốn liếng gold color kim, tiếp tục khêu gợi mang đến tớ kỷ niệm về cậu. Và tớ tiếp tục
yêu thương giờ đồng hồ dông tố reo vô tiểu mạch...
Cáo lặng ngắt và coi ông hoàng nhỏ một khi lâu:
– Nếu cậu phấn khởi lòng, hãy cảm hoá tớ cút, cáo nói!
– Tớ muốn làm thế lắm, vua nhỏ vấn đáp, tuy nhiên tớ ko có không ít thì giờ. Tớ cần thiết dò thám tìm tòi nhiều các bạn và dò thám hiểu từng nào sự vật.
– Người tớ chỉ nắm vững những vật người tớ vẫn cảm hoá, cáo phát biểu. chủng loại người giờ đây không hề đầy đủ thì giờ hiểu đồ vật gi không còn. Họ mua sắm những vật thực hiện sẵn ở những mái ấm buôn. Nhưng ko ở đâu đem mái ấm buôn các bạn, loài người không tồn tại các bạn nữa. Nếu cậu ham muốn mang trong mình một người các bạn, hãy cảm hoá tớ!
– Phải thực hiện sao? vua nhỏ căn vặn.
– Phải thiệt kiên trì, cáo trả câu nói.. Ban đầu cậu hãy ngồi tương đối xa cách tớ một tí, như vậy, ở vô cỏ. Tớ dưa đôi mắt liếc coi cậu, và cậu chẳng phát biểu gì cả. Ngôn ngữ là xuất xứ của ngộ nhận. Nhưng thường ngày, cậu rất có thể ngồi sát một tí...

Ngày hôm sau, vua nhỏ quay về.
– Tốt rộng lớn là nên cho tới đích thị giờ như ngày hôm trước, cáo phát biểu. Nếu cậu cho tới, ví dụ như khi tứ giờ chiều, thì kể từ phụ vương giờ, bản thân vẫn cảm nhận thấy niềm hạnh phúc. Thời tự khắc càng trôi, bản thân lại càng niềm hạnh phúc. Đến tứ giờ thì bản thân trị cuồng lên và lo lắng lắng; và bản thân tiếp tục hiểu cái giá bán của hạnh phúc! Nhưng nếu như cậu cho tới bất kể khi nào là, bản thân ko biết khi nào là thì nên âu phục mang đến cõi lòng bản thân... Phải đem nghi tiết chứ.
– Nghi thức là cái gì? vua nhỏ căn vặn.
– Đó cũng chính là cái bị quên lâu vượt lên trước rồi, cáo phát biểu. Đó cũng chính là đồ vật gi thực hiện cho 1 ngày trở thành không giống những ngày không giống, một giờ trở thành không giống những giờ không giống. Có một nghi tiết, ví dụ điển hình của bọn thợ thuyền săn bắn của tớ. Mỗi loại năm, bọn họ nhảy với những cô nàng vô buôn bản. Thế thì loại năm là 1 trong ngày kỳ diệu! Hôm ấy tớ rất có thể rong nghịch ngợm đến tới tận vườn nho. Nếu bọn thợ thuyền săn bắn tuy nhiên nhảy bất kể ngày nào là, thì ngày nào thì cũng như ngày nào là, tớ tiếp tục chẳng đem ngày nào là được ngủ nữa.
Thế là vua nhỏ cảm hoá con cái cáo. Và giờ rời khỏi cút vẫn đến:
– A! Cáo phát biểu, tớ chuẩn bị khóc lên trên đây.
– Đó là lỗi bên trên cậu, vua nhỏ phát biểu. Mình tuyệt chẳng ham muốn cậu cực khổ, cậu lại cứ ham muốn bản thân cảm hoá cậu.
– Đúng thế, cáo phát biểu.
– Nhưng cậu tiếp tục khóc! vua nhỏ phát biểu.
– Đúng thế, cáo phát biểu.
– Thế thì cậu chẳng được gì cả!
– Được chứ, cáo phát biểu, là vì cái gold color của tiểu mạch ấy.
Rồi nó phát biểu thêm:
– Hãy trở về viếng thăm những đoá hồng cút. Cậu tiếp tục
thấy đoá hoa của cậu là có một không hai bên trên đời. Rồi cậu hãy lại trên đây kể từ biệt tớ,
tớ tiếp tục làm quà tặng mang đến cậu một điều kín đáo.
Ông hoàng nhỏ cút thăm hỏi lại những đoá hoả hồng.
– Các cô chẳng kiểu như một chút nào với đoá hồng
của tôi, những cô ko là gì cả, em bảo những bông hồng. Chưa ai cảm hoá những
cô, những cô cũng ko cảm hoá ai. Các cô tương tự con cái cáo của tôi trước
bại. Nó chỉ là 1 trong con cái cáo tương tự trăm ngàn con cái cáo. Song tôi đã thử
mang đến nó trở nên các bạn tôi, và giờ đây nó trở thành có một không hai bên trên
đời.
Và những bông hồng rất là lúng túng.
– Các cô đẹp mắt, tuy nhiên những cô rỗng trống rỗng, em
phát biểu với bọn họ. Người tớ ko thể bị tiêu diệt vì như thế những cô được. Phải, đoá hồng của
tôi, một người qua chuyện lối tầm thông thường tưởng là nường kiểu như những cô. Nhưng đối
với tôi thì nường cần thiết rộng lớn toàn bộ những cô, chính vì đó là nường tuy nhiên tay
tôi vẫn tưới. Bởi vì như thế đó là nường tuy nhiên tôi vẫn bịa đặt chủ yếu bên dưới bầu kính. Bởi
vì như thế đó là nường tuy nhiên tôi vẫn bao phủ vì như thế tấm bình phong. Bởi vì như thế là nường tuy nhiên tôi
vẫn bắt những con cái thâm thúy (trừ nhị phụ vương con cái dành riêng nhằm trở thành bướm). Bởi vì như thế đó là
nường tuy nhiên tôi vẫn ngồi nghe thở than, hoặc nghiền hươu nghiền vượn, hoặc thỉnh thoảng cả
lặng yên ổn nữa. Bởi vì như thế này là đoá hồng của tôi.
Rồi em quay về địa điểm con cái cáo:
– Từ biệt, em phát biểu.
– Từ biệt, cáo phát biểu. Đây là cái kín đáo của tớ. Nó giản dị thôi: người tớ chỉ nhận ra thiệt rõ rệt vì như thế trái khoáy tim. Cái cốt yếu đuối thì con cái đôi mắt ko coi thấy.
– Cái cốt yếu đuối thì con cái đôi mắt ko nhận ra, vua nhỏ lặp lại, nhằm tuy nhiên ghi ghi nhớ.
– Chính thời giờ cậu vẫn mất mặt, mang đến đoá hồng của cậu thực hiện mang đến đoá hồng của cậu trở thành cần thiết cho tới thế.
– Chính thời giờ tôi vẫn mất mặt mang đến bông hồng của tôi... vua nhỏ phát biểu, nhằm tuy nhiên ghi ghi nhớ.
– chủng loại người vẫn quên mất mặt chân lý này, cáo phát biểu. Nhưng cậu ko được quên. Cậu trở thành mãi mãi đem trách cứ nhiệm về những gì cậu vẫn cảm hoá. Cậu đem trách cứ nhiệm so với hoả hồng của cậu.
– Tôi đem trách cứ nhiệm với hoả hồng của tôi ... vua nhỏ tái diễn nhằm tuy nhiên ghi nhớ.
XXII
– Xin xin chào, vua nhỏ phát biểu.
– Xin xin chào, người bẻ ghi phát biểu.
– Ông làm cái gi ở đây? Ông hoàng nhỏ căn vặn.
– Ta xếp khách hàng, trở thành từng gói ngàn người một, người bẻ ghi phát biểu. Ta chỉ dẫn những chuyến tàu trở bọn chúng cút, khi về ở bên phải, khi về phía bên trái.
Rồi một con cái tàu nhanh chóng sáng sủa choang, gầm như sấm, thực hiện căn chống gác ghi lúc lắc lên.
– Họ bộp chộp vượt lên trước, vua nhỏ phát biểu. Họ dò thám đồ vật gi vậy?
– Chính người lái tàu cũng ko biết, người gác ghi phát biểu..
Và lại gầm lên, kể từ phía ngược lại, một chuyến tàu nhanh chóng loại nhị sáng sủa choang.
– Họ vẫn về bên rồi ư? vua nhỏ căn vặn...
– Không cần những người dân khi nãy. Họ thay đổi địa điểm đấy.
– Họ ko đống ý địa điểm của họ?
– Người tớ ko khi nào đống ý địa điểm của tớ cả! Người bẻ ghi phát biểu.
Và lại giờ đồng hồ ầm ầm của cái tàu nhanh chóng loại phụ vương sáng sủa choang.
– Họ xua theo đuổi những khách hàng khi nãy cần không? vua nhỏ căn vặn.
– Họ chẳng xua theo đuổi đồ vật gi không còn, người bẻ ghi phát biểu. Họ ngủ gật hoặc ngồi ngáp lặt vặt vô bại. Chỉ đem những đứa con trẻ là dán mũi vô cửa ngõ kính thôi.
– Chỉ đem những đứa con trẻ là biết bản thân dò thám đồ vật gi, vua nhỏ phát biểu, bọn chúng mất mặt thì giờ vì như thế một con cái búp bê vì như thế giẻ rách nát, và con cái búp bê ấy trở thành cần thiết lắm, ai lấy cút của bọn chúng, bọn chúng tiếp tục khóc...
– Chúng thiệt như mong muốn, người bẻ ghi phát biểu.
XXIII
– Xin xin chào, vua nhỏ phát biểu.
– Xin xin chào, người thương nhân phát biểu.
ấy là 1 trong người cung cấp loại thuốc chữa bệnh rất có thể thực hiện mang đến hứng khát. Mỗi lượt nốc một viên, và người tớ tiếp tục thấy không cần thiết phải hấp thụ nước nữa.
– Tại sao ông cung cấp loại đó? vua nhỏ căn vặn.
– Đây là 1 trong sự tiết kiệm ngân sách và chi phí rộng lớn về thời giờ, người thương nhân phát biểu. Các mái ấm trình độ chuyên môn vẫn đem đo lường và tính toán. Mỗi tuần lễ tớ tiếp tục tiết kiệm ngân sách và chi phí được năm mươi phụ vương phút.
– Thế người tớ sử dụng năm mươi phụ vương phút ấy nhằm thực hiện gì?
– Muốn làm cái gi thì thực hiện ...
"Ta, vua nhỏ suy nghĩ âm thầm, nếu như tớ đem năm mươi phụ vương phút nhằm làm cái gi thì thực hiện, tớ tiếp tục bước thiệt nhẹ nhõm nhàng cho tới một chiếc mối cung cấp nước..."
XXIV
Lúc này là ngày loại tám kể từ khi tôi bị lỗi máy vô rơi mạc, và tôi một vừa hai phải nghe mẩu chuyện người thương nhân một vừa hai phải nốc giọt nước ở đầu cuối vô số nước dự trữ.
– A! Tôi phát biểu với vua nhỏ, những kỷ niệm của em thiệt là đẹp mắt, tuy nhiên anh vẫn ko trị được máy cất cánh của anh ấy, anh không còn gì nhằm nốc nữa, và anh cũng tiếp tục niềm hạnh phúc lắm đấy, nếu như giờ đây anh cũng rất có thể bước thiệt nhẹ dịu cho tới một chiếc mối cung cấp nước!
– Quý khách hàng cáo của tôi ơi, em phát biểu ...
– Chú em nhỏ nhắn phỏng ơi, giờ đây còn chồn cáo gì nữa!
– Sao thế?
– Bởi vì như thế tớ chuẩn bị bị tiêu diệt khát...
Em thiếu hiểu biết lý lẽ của tôi, em vấn đáp tôi:
– Có được một người các bạn là tuyệt chứ, mặc dù rằng
tớ chuẩn bị bị tiêu diệt cút nữa. Tôi, tôi đặc biệt ưng ý được đem các bạn cáo của tôi
...
Em khó lường được nguy hiểm, tôi suy nghĩ âm thầm. Em ko hề đói hoặc khát. Một chút mặt mũi trời cũng đầy đủ mang đến em rồi.
Nhưng em coi tôi và vấn đáp điều tôi một vừa hai phải nghĩ:
– Tôi đang dần khát... tớ đi tìm kiếm một chiếc
giếng cút ...
Tôi phác hoạ một hành động mệt mỏi mỏi: thiệt là phi lý khi đi tìm kiếm một chiếc giếng, một cơ hội chui hoạ, ở vô rơi mạc mênh mông. Tuy thế, Shop chúng tôi vẫn bước tiến.
Khi Shop chúng tôi bước tiến, lặng ngắt, giờ này qua chuyện giờ không giống, mùng tối buông xuống và những vì như thế sao chính thức toả sáng sủa. Tôi coi từng vật như vô cơn ham, đầu lạnh lẽo bừng vì như thế khát. Những câu nói. vua nhỏ nhắn nhỏ phát biểu nhảy múa vô trí ghi nhớ tôi.
– Em, em cũng khát hoặc sao? Tôi căn vặn
em.
Nhưng em ko vấn đáp câu tôi căn vặn. Em chỉ phát biểu giản dị:
– Nước cũng rất có thể đảm bảo chất lượng lành lặn mang đến trái khoáy
tim...
Tôi thiếu hiểu biết câu em đáp tuy nhiên tôi lặng ngắt ... tôi biết là tránh việc căn vặn em.
Em thấy mệt mỏi. Em ngồi xuống. Tôi ngồi xuống cạnh em. Và sau một lúc lặng ngắt, em lại nói:
– Các ngôi sao sáng đẹp mắt, là vì ở bại mang trong mình một bông
hoa tuy nhiên người tớ ko nhận ra...
Tôi đáp lại "Đúng thế" và tôi coi, ko phát biểu, những gợn sóng li ty của cát bên dưới ánh trăng.
– Sa mạc thiệt đẹp mắt, em phát biểu
tăng...
Điều này đích thị. Bao giờ tôi cũng yêu thương rơi mạc. Ta ngồi bên trên một đụn cát. Ta ko nhìn thấy gì không còn. Ta ko nghe thấy gì không còn. Nhưng đem một chiếc gì bại toả sáng sủa vô lặng lẽ...
– Cái vẫn điểm tô mang đến rơi mạc, vua nhỏ
phát biểu, là nó ẩn ỉm một chiếc giếng ở điểm nào là bại...
Xem thêm: dỗi cái địt con mẹ mày
Tôi kinh ngạc vì như thế tự nhiên hiểu rời khỏi cái độ sáng bí ẩn ấycủa cát. Khi còn là 1 trong cậu nhỏ nhắn tôi ở vô một mái nhà cổ, và mang trong mình một truyền thuyết là ở mái nhà cổ này còn có chôn một kho tàng. Tất nhiên, không có bất kì ai dò thám rời khỏi kho tàng bại, có lẽ rằng cũng không có bất kì ai demo đi tìm kiếm. Nhưng nó đã thử mang đến mái nhà trở thành trở thành tiên. Cái nhà đất của tôi đem ỉm cõi lòng trái khoáy tim của chính nó một điều túng thiếu mật...
– Phải, tôi phát biểu với vua nhỏ. Dù là mái nhà, ngôi sao sáng hoặc rơi mạc, cái thực hiện tất cả chúng ta trở thành đẹp mắt thì ko thể coi thấy!
– Tôi đặc biệt ưng ý, em phát biểu, vì như thế ông cũng đồng ý với các bạn cáo của tôi.
Khi vua nhỏ nhỏ nhắn thiu thiu ngủ, tôi bế em lên vòng đeo tay và lại lên lối. Lòng tôi xúc động. Tôi đem cảm xúc như đang được lưu giữ một kho tàng phong thanh. Tôi đem cảm xúc như bên trên Trái Đất này không tồn tại gì phong thanh rộng lớn. Tôi coi, bên dưới độ sáng trăng, vầng trán xanh tươi ấy, hai con mắt nhắm nghiền, những lọn tóc run rẩy rẩy trước dông tố, và tôi suy nghĩ thầm: cái tuy nhiên tớ thấy trên đây đơn giản một chiếc vỏ. Cái cần thiết nhất thì ko coi thấy được ...
Khi song môi hé há của em thông thoáng một nụ mỉm cười, tôi lại tự động nhủ: cái thực hiện mang đến tớ xúc động mạnh cho tới thế về vua nhỏ nhắn nhỏ đang được ngủ này, này là lòng công cộng thuỷ của em so với một đoá hoả hồng, ấy là hình hình họa một đoá hồng rực sáng sủa điểm em như 1 ngọn đèn, cả trong lúc em ngủ... Và tôi càng thấy em còn phong thanh rộng lớn. Ta cần rất là chở che mang đến những ngọn đèn: một ngọn dông tố rất có thể thổi tắt được ...
Và, cứ bước tiến như thế, tôi dò thám rời khỏi cái giếng vô khi rạng tấp nập.
XXV
– Con người, vua nhỏ phát biểu, bọn họ đâm vào
những chuyến tàu nhanh chóng, tuy nhiên bọn họ chẳng biết bản thân dò thám tìm tòi cái gì. Thế mà người ta
cứ cuống quít lên và xoay cuồng ...
Và em phát biểu thêm:
– Nào tiện ích gì...
Cái giếng tuy nhiên Shop chúng tôi cho tới, nó rất khác những giếng ở rơi mạc Sahara. Các giếng Sahara chỉ giản dị là những cái lỗ moi vô cát. Còn tính năng này tương tự giếng buôn bản. Nhưng ở đấy chẳng đem ngôi buôn bản nào là, và tôi tưởng bản thân đang được mơ.
– Lạ thiệt, tôi phát biểu với vua nhỏ, từng
cái đều phải có sẵn: cái ròng rã rọc, cái gầu và sợi chạc...
Em mỉm cười, sờ sợi chạc, lăn lộn cái ròng rã rọc. Và cái ròng rã rọc ngay tắp lự rên một giờ đồng hồ, kiểu như như giờ đồng hồ rên của cái chong chóng chỉ phía dông tố sau đó 1 hồi dông tố ngủ yên ổn lâu vượt lên trước.

– Ông nghe thấy ko, vua nhỏ phát biểu, tớ
thức tỉnh cái giếng này và nó hát ...
Tôi không thích em gắng sức:
– Để anh, tôi phát biểu, nó nặng nề vượt lên trước so với
em.
Chậm rãi, tôi kéo gàu lên trở thành giếng. Tôi bịa đặt nó cứng cáp chắn bên trên bại. Trong tai tôi vẫn tồn tại văng vọng giờ đồng hồ hát của cái ròng rã rọc, và nội địa vẫn tồn tại run rẩy rẩy, tôi thấy mặt mũi trời run rẩy lên.
– Tôi khát loại nước này trên đây, vua nhỏ
phát biểu. Cho tôi nốc cút...
Và tôi hiểu rời khỏi em dò thám tìm tòi cái gì.
Tôi nhắc cái gầu lên kề môi em. Em nốc, nhị đôi mắt nhắm nghiền. Êm đềm như 1 ngày hội. Thứ nước này còn là một một chiếc gì không giống rộng lớn nguyệt lão loại đồ uống. Nó sinh rời khỏi kể từ cuộc đi dạo bên dưới trời sao, kể từ giờ đồng hồ hát của cái ròng rã rọc, kể từ sự gắng mức độ của cánh tay tôi. Nó đảm bảo chất lượng lành lặn mang đến tim tớ, như 1 phần quà tặng. Ngày tôi còn là 1 trong cậu nhỏ nhắn, độ sáng của cây Noel, giờ đồng hồ nhạc của sự kiện nửa tối, những nụ mỉm cười êm ả dịu dàng đã và đang làm ra sự bùng cháy của phần quà Noel tuy nhiên tôi được trao.
– chủng loại người điểm ông, vua nhỏ phát biểu, trồng năm ngàn hoả hồng cũng vô một quần thể vườn...thế mà người ta chẳng dò thám thấy cái bọn họ dò thám ...
– Họ chẳng nhìn thấy đâu, tôi phát biểu ...
– Trong khi cái bọn họ ham muốn dò thám lại rất có thể bắt gặp vô duy nhất đoá hồng hoặc chỉ một lượng nước...
– Đúng thế, tôi phát biểu.
Và vua nhỏ phát biểu thêm:
– Con đôi mắt vốn liếng quáng gà loà. Phải dò thám tìm tòi với trái khoáy
tim.
Tôi vẫn nốc. Tôi vẫn nghỉ dưỡng thoả mướn. Vào khi tinh ranh mơ, cát một màu sắc mật ong. Tôi thấy sung sướng cả vì như thế cái màu sắc mật ong ấy nữa. Tại sao tôi cứ cần cực khổ sở...
– Ông cần lưu giữ lời hứa hẹn, vua nhỏ bây giờ lại ngồi xuống chúng tôi, nhẹ dịu phát biểu.
– Lời hứa nào?
– Ông biết đấy ... Một cái rọ mõm mang đến con cái rán của tôi... Tôi Chịu trách cứ nhiệm về cái hoa ấy!
Tôi rút kể từ vô biu áo rời khỏi những bạn dạng vẽ phác hoạ của tôi. Ông hoàng nhỏ nhìn thấy những bức vẽ bèn mỉm cười bảo:
– Các cây baobap của ông, coi tương tự những cây cải hoa ấy...
– ồ!
Tôi vốn liếng kiêu hãnh biết bao với bức vẽ những cây bao bap!
– Con cáo của ông... nhị tai nó...coi
tương tự nhị cái sừng...và lại lâu năm quá!
Và em lại mỉm cười nữa.
– Cậu ko vô tư, dương vật ơi, tôi vốn liếng chỉ biết vẽ trăn kín với chăn há thôi mà!
– ồ! Được cả thôi, em phát biểu, con trẻ con cái bọn chúng hiểu không còn.
Thế là tôi sử dụng cây viết chì phác hoạ một cái rọ mõm. Và lòng tôi se lại khi fake cái rọ mõm bại mang đến em:
– Em đem những sự tấp tểnh tuy nhiên tôi ko được
rõ rệt...
Nhưng em chẳng vấn đáp tôi. Em bảo tôi:
– Ông biết ko, ngày tôi rơi xuống Trái
Đất... mai vẫn chính là tròn trặn 1 năm...
Rồi, sau một lúc lặng ngắt, em lại nói:
– Tôi rơi xuống ngay sát bên cạnh
trên đây...
Và em đỏ hỏn mặt mũi.
Và một lần tiếp nữa, chẳng hiểu bên trên sao, tôi cảm nhận thấy buồn buồn bực một cơ hội kỳ kỳ lạ. Khi ấy tôi đột buột mồm hỏi:
– Thế rời khỏi ko cần là tình cờ tuy nhiên, buổi
sáng sủa ấy, tôi bắt gặp em, cách đó tám ngày, em long dong 1 mình một ngàn
dặm cơ hội từng vùng đem người ở! Em quay về điểm em rơi xuống hoặc
sao?
Ông hoàng nhỏ lại đỏ hỏn mặt mũi.
Và tôi phát biểu tăng, ngập ngừng:
– Là vì như thế, có lẽ rằng, vì như thế ngày kỷ niệm
chăng?
Ông hoàng lại đỏ hỏn mặt mũi lần tiếp nữa. Em ko khi nào vấn đáp những thắc mắc, tuy nhiên khi người tớ đỏ hỏn mặt mũi, như vậy Tức là "phải", cần không?
– A, tôi phát biểu, tôi kinh khủng...
Nhưng em vấn đáp tôi:
– Bây giờ ông cần thao tác làm việc thôi. Ông cần
về bên địa điểm chiếc máy của ông. Tôi đợi ông ở trên đây. Chiều mai ông hãy
cho tới...
Song tôi ko yên ổn tâm. Tôi ghi nhớ chuyện con cái cáo. Có nguy hại là tớ rất có thể khóc một tí nếu như tớ lỡ khiến cho ai cảm hoá bản thân...
XXVI
Cạnh cái giếng, đem một tường ngăn sập nát nhừ. Khi ở trong phần thao tác làm việc quay về vô chiều ngày sau, kể từ xa cách tôi vẫn thấy vua nhỏ của tôi ngồi bên trên bại, nhị chân lửng lơ. Và tôi nghe em nói:– Thế anh ko ghi nhớ sao? Không cần là nơi
này đâu!
Một tiếng nói không giống có lẽ rằng vấn đáp em, vì như thế em lại đáp:
– Phải! Phải! Ngày thì đích thị, tuy nhiên ko
cần địa điểm này...
Tôi bước tiếp cho tới địa điểm bức trở thành. Tôi vẫn ko nhận ra, cũng chẳng nghe thấy ai. Thế tuy nhiên, vua nhỏ lại đáp nữa:
– ... Đúng thế. Anh cứ coi điểm nào là chính thức đem lốt chân của tôi phía trên cát. Anh chỉ việc đợi tôi ở đấy. Tôi sẽ tới tối ni.
Tôi chỉ cơ hội tường ngăn đem nhị mươi mét và tôi vẫn chẳng nhận ra gì.
Ông hoàng nhỏ lại phát biểu, sau một lúc yên ổn lặng:
– Anh đem nọc đảm bảo chất lượng đấy chứ? Anh chắc chắn là ko
thực hiện tôi nhức lâu chứ?
Tôi tạm dừng, trái khoáy tim se thắt, tuy nhiên tôi vẫn thiếu hiểu biết.
– Thôi giờ đây hãy cút cút, em phát biểu. Tôi ham muốn
xuống.

Thế là chủ yếu tôi coi xuống móng tường, và tôi nhảy dựng lên. Nó ở bại, nó ngấc đầu lên phía vua nhỏ, một kiểu như rắn vàng rất có thể khử tớ vô phụ vương mươi giây. Vừa lục túi dò thám khẩu pháo cộc, tôi một vừa hai phải chạy cho tới, tuy nhiên, nghe giờ đồng hồ tôi, con cái rắn ngay tắp lự chuồn vô cát, như thể một làn nước chảy cút, và chẳng rất cần được bộp chộp vàng, nó lạng lách trong số những tảng đá với cùng 1 giờ đồng hồ động nhè nhẹ nhõm như giờ đồng hồ va vấp va của kim loại.
Tôi cho tới mặt mũi tường ngăn một vừa hai phải đúng vào lúc để tiếp trong khoảng tay tôi vua nhỏ nhắn nhỏ, Trắng bệch như tuyết.
– Chuyện tai quái quỉ gì thế! Bây giờ em lại cút
chuyện trò với rắn!
Tôi dỡ cái khăn vàng kim khi nào cũng đem ở cổ em. Tôi dấp nước vô ngán em và mang đến em nốc. Và giờ đây, tôi không đủ can đảm căn vặn em điều gì nữa. Em coi tôi nghiêm trang nghị và fake nhị tay ôm cổ tôi. Tôi nghe giờ đồng hồ tim em đập như giờ đồng hồ đập của một con cái chim chuẩn bị bị tiêu diệt, khi bị trúng đạn súng săn bắn. Em bảo tôi:
– Tôi đặc biệt mừng, vì như thế biết ông vẫn dò thám rời khỏi máy cất cánh của ông thiếu hụt đồ vật gi. Ông chuẩn bị về lại nhà ông...
– Sao em biết?
Đúng là khi ấy tôi một vừa hai phải tấp tểnh báo mang đến em biết, tưởng vẫn vô vọng rồi, bỗng nhiên tôi lại sửa được máy.
Em chẳng vấn đáp thắc mắc của tôi, tuy nhiên lại phát biểu thêm:
– Tôi tương tự ông, ngày hôm nay tôi về mái ấm
tôi...
Rồi, giọng ngầm ngùi:
– Xa rất nhiều lắm... khó khăn rất nhiều
lắm...
Tôi đem cảm xúc một vừa hai phải xẩy ra một việc gì dị thông thường. Tôi siết chặt em trong khoảng tay tôi như 1 em nhỏ nhắn, tuy nhiên lúc đó tôi vẫn đang còn cảm giác em đang được tuột trực tiếp xuống một vực thẳm nào là bại cho dù tôi cố níu lưu giữ lại...
ánh đôi mắt em nghiêm trang nghị, mất mặt mút hút vào một trong những điểm đặc biệt xa:
– Tôi đem con cái rán của ông. Và tôi có được cái
thùng mang đến con cái rán. Và tôi có được cái rọ mõm...
Và em mỉm mỉm cười buồn buồn.
Tôi đợi rất rất lâu. Tôi thấy em dần dần dà lạnh lẽo lại:
– Cậu em ạ, em vẫn kinh khủng hãi...
Em đem kinh khủng hãi, đích thị rồi! Nhưng em mỉm cười nhẹ nhõm dàng:
– Chiều ni tôi sẽ vẫn kinh khủng nhiều
rộng lớn...
Một lần tiếp nữa, tôi lại cảm nhận thấy rét mướt buốt người vì như thế một đồ vật gi bại ko thể cứu vớt thưa được nữa. Và tôi hiểu rằng tôi ko thể Chịu nổi ý suy nghĩ rồi trên đây ko khi nào còn nghe thấy giờ đồng hồ mỉm cười này nữa. Tiếng mỉm cười ấy so với tôi như 1 mối cung cấp nước vô rơi mạc.
– Cậu em ạ, tôi còn ham muốn được nghe em
mỉm cười...
Nhưng em bảo tôi:
– Đêm ni, một vừa hai phải đích thị 1 năm. Ngôi sao của tôi tiếp tục lại ở đích thị bên trên địa điểm tôi rơi xuống năm ngoái...
– Cậu em ạ, đem cần là 1 trong cơn ác nằm mê ko, chuyện rắn, cuộc hứa bắt gặp với ngôi sao sáng này...
– Cái gì tuy nhiên cần thiết, cái bại ko coi thấy được...
– Đúng thế...
– Giống như cành hoa của tôi. Khi ông yêu thương một cành hoa phía trên một ngôi sao sáng, thiệt là êm ả đềm, đêm tối, khi ông coi trời. Tất cả những ngôi sao sáng đều nở hoa.
– Đúng thế...
– Giống như nước vậy. Nước tuy nhiên ông mang đến tôi nốc như thể âm thanh, là vì như thế cái ròng rã rọc và sợi chạc... ông ghi nhớ chứ... thiệt ngon miệng.
– Đúng thế...
– Ban tối, ông tiếp tục coi sao. Chỗ tôi nhỏ nhắn vượt lên trước ko thể chỉ mang đến ông đâu là ngôi sao sáng của tôi được. Thế lại càng hoặc. Ngôi sao của tôi, đối với ông tiếp tục là 1 trong trong những ngôi sao sáng bại... Như thế, toàn bộ những ngôi sao sáng, ông đều tiếp tục quí coi. Tất cả bọn chúng được xem là các bạn của ông. Và rồi tôi tiếp tục biếu ông một phần quà...
Em lại mỉm cười ngoài ra.
– A! Em ơi, em ơi, tôi quí nghe em mỉm cười như vậy này!
– Đúng này là phần quà tôi biếu ông... tương tự là nước vậy...
– Em ham muốn phát biểu sao?
– Mọi người dân có những ngôi sao sáng ko của người nào kiểu như ai. Đối với một trong những ưa quí ra đi, những ngôi sao sáng là những kẻ dẫn lối. Đối với số không giống, bọn chúng đơn giản những đốm sáng sủa nhỏ. Đối với những mái ấm chưng học tập, bọn chúng là những Việc. Đối với mái ấm công ty của tôi, bọn chúng là vàng. Nhưng toàn bộ loại ngôi sao sáng ấy đều câm lặng. Ông, ông sẽ sở hữu được những ngôi sao sáng trước đó không có bất kì ai đem...
– Em ham muốn phát biểu sao?
– Khi ông coi trời, đêm tối, chính vì ở một trong mỗi ngôi sao bại đem tôi ở, chính vì tôi mỉm cười bên trên một trong mỗi ngôi sao sáng bại, vì vậy so với ông tưởng như toàn bộ những ngôi sao sáng đều mỉm cười. Ông, ông sẽ sở hữu được được những ngôi sao sáng biết mỉm cười.
Rồi em lại mỉm cười nữa.
– Và khi ông vẫn nguôi rồi (người tớ khi nào
cũng nguôi đi), ông tiếp tục đống ý từng được thân quen biết tôi. Ông mãi mãi
là các bạn tôi. Rồi thỉnh thoảng ông há của tuột mái ấm ông, như vậy đấy, khiến cho phấn khởi
thôi... Quý khách hàng hữu của ông tiếp tục lấy thực hiện kỳ lạ thấy lúc ông một vừa hai phải coi trời một vừa hai phải mỉm cười.
Ông tiếp tục bảo họ: "Phải, những ngôi sao sáng, khi nào là bọn chúng cũng thực hiện cho chính bản thân cười!"
Và bọn họ tiếp tục tưởng ông điên. Hoá rời khỏi tôi nghịch ngợm khăm ông một
vố...
Rồi em lại mỉm cười nữa.
– Xem như tôi vẫn tặng ông, chứ không những
ngôi sao sáng, mặt hàng lô những cái chuông nhỏ biết mỉm cười...
Rồi em lại mỉm cười nữa. Và em quay về nghiêm trang nghị:
– Đêm ni... ông biết đấy... chớ cho tới thực hiện gì.
– Tôi sẽ không còn tách em đâu.
– Tôi sẽ sở hữu được vẻ như nhức... Tôi sẽ sở hữu được vẻ chuẩn bị bị tiêu diệt. Thế thôi mà! Ông chớ cho tới tận mắt chứng kiến cảnh bại, ko xứng đáng gì đâu...
– Tôi sẽ không còn tách em.
Nhưng em có vẻ như lo ngại.
– Tôi phát biểu với ông... là bên trên vì như thế con cái rắn trên đây. Chớ nhằm rắn nó cắm ông. chủng loại rắn, bọn chúng ác lắm. Chúng rất có thể cắm nhằm tuy nhiên nghịch ngợm...
– Tôi sẽ không còn tách em.
Nhưng đem đồ vật gi bại thực hiện em yên ổn tâm:
– Nhưng thực sự nó sẽ bị không hề nọc mang đến lượt
cắm loại nhị...

Đêm ấy, tôi ko nhìn thấy em loại bỏ. Em vẫn trốn cút ko một giờ đồng hồ động. Khi tôi đuổi theo kịp em, em bước trái khoáy quyết thiệt nhanh chóng. Em chỉ phát biểu với tôi:
– A! Ông lại cho tới trên đây rồi...
Rồi em cầm tay tôi. Nhưng em lại dằn lặt vặt nữa:
– Ông ko đích thị. Ông tiếp tục cực khổ mang đến coi. Tôi tiếp tục
có vẻ như bị tiêu diệt tuy nhiên ko cần là thiệt đâu...
Tôi, tôi yên ổn lặng.
– Ông biết đấy. Đường xa cách lắm! Tôi ko đem
nổi cái thể xác này. Nặng lắm.
Tôi, tôi lặng ngắt.
– Nhưng nó cũng tiếp tục chỉ như cái vỏ già nua quăng quật
lại. Những cái vỏ già nua thì đem gì đáng thương...
Tôi, tôi yên ổn lặng.
Em đem tương đối chán nản. Nhưng em gắng thêm 1 lượt nữa:
– Sẽ hoặc lắm chứ, ông biết đấy. Tôi cũng tiếp tục
coi những ngôi sao sáng. Các ngôi sao sáng được xem là những cái giếng với một chiếc ròng rã rọc
han rỉ. Tất cả từng ngôi sao sáng tiếp tục sập mang đến tôi nốc...
Tôi, tôi lặng ngắt.
– Sẽ thiệt buồn cười! Ông sẽ sở hữu được năm trăm
triệu cái chuông, còn tôi, năm trăm triệu mối cung cấp nước...
Và em cũng yên ổn luôn luôn, chính vì em khóc...
– Đây rồi. Ông nhằm tôi bước 1 mình
thôi.
Và em ngồi xuống vì như thế kinh khủng.

Em lại phát biểu nữa:
– Ông biết đấy... đoá hoa của tôi... tôi
cần đem trách cứ nhiệm! Nàng thiệt là yếu đuối đuối! Nàng thiệt ngây thơ! Nàng chỉ
đem tứ cái sợi chẳng ngấm vô đâu nhằm tuy nhiên chống trọi bên trên
đời...
Tôi ngồi xuống vì như thế ko thể lưu giữ bản thân đứng được nữa. Em nói:
– Kia rồi... chỉ mất thế
thôi...
Em lưỡng lự một chút ít, rồi đứng lên. Em bước một bước. Còn tôi, tôi ko thể nào là động đậy được.
Chỉ mang trong mình một nháng chớp màu sắc vàng sát mặt mũi mắt cá chân chân em. Em đứng một khi ko động che. Em ko kêu. Em trượt xuống nhẹ dịu như một chiếc cây. Cả một giờ đồng hồ động cũng không tồn tại, là chính vì cát.
XXVII
Và giờ trên đây, đích thị vậy, sáu năm vẫn trôi qua chuyện... Tôi ko khi nào kể lại mẩu chuyện này. Những các bạn bè tái ngộ tôi đặc biệt lấy thực hiện ưng ý thấy tôi còn sinh sống. Tôi vẫn đặc biệt buồn, tuy nhiên tôi phát biểu với họ: Đó là vì như thế mệt mỏi...Bây giờ tôi vẫn nguôi nguôi. Nghĩa là... ko hẳn là như vậy. Nhưng tôi biết em vẫn về bên tinh ranh cầu của bản thân, vì như thế sáng sủa sớm ngày sau, tôi đang không nhìn thấy thể xác em. Cái thể xác chẳng u ám gì bao nhiêu... Và đêm tối, tôi quí lắng tai những ngôi sao sáng. Chúng như năm trăm triệu cái chuông nhỏ...
Nhưng đem xẩy ra một điều gì bại ko thông thường. Chiếc rọ mõm tôi vẫn vẽ mang đến vua nhỏ, tôi vẫn quên vẽ tăng cái đai domain authority. Em sẽ không còn thể nào là buộc nó mang đến con cái rán được.
Thế là tôi tự động hỏi: " Chuyện gì vẫn xẩy ra bên trên tinh ranh cầu ấy? Có lẽ con cái rán vẫn ăn mất mặt đoá hoa chăng..."
Khi thì tôi tự động nhủ: "Chắc là không! Ông hoàng nhỏ tối nào thì cũng che hoa vô cái bầu kính, và em cũng coi chừng con cái rán cảnh giác..." Thế là tôi phấn khởi sướng. Và toàn bộ những ngôi sao mỉm mỉm cười êm ả dịu dàng.
Khi thì tôi tự động nhủ: "Thế nào là chẳng có những lúc người tớ lơ đãng, và thế là đủ! Em vẫn quên mất mặt, một tối nào là bại, cái bầu kính, hoặc con cái rán lẻn rời khỏi ko một giờ đồng hồ động vô tối..." Thế là những cái chuông nhỏ đều trở thành nước mắt!...
Xem thêm: trường nguyệt tẫn minh tập 24
Đó là 1 trong bí hiểm rộng lớn lao. Với các bạn, là kẻ cũng yêu thương vua nhỏ nhắn nhỏ, cũng tương tự như tôi, cả ngoài trái đất này tiếp tục không còn như cũ nếu mà ở nơi nào đó, ko biết ở đâu, một con cái rán tuy nhiên tớ ko biết, vẫn đem hay những ko ăn một đoá hoả hồng...
Hãy coi lên trời. Hãy tự động hỏi: con cái rán vẫn đem ăn hay là không ăn đoá hoa? Và các bạn sẽ thấy toàn bộ đều thay cho thay đổi...
![]() |
Cảnh ấy so với tôi, là cảnh đẹp tuyệt vời nhất và buồn nhất bên trên trần gian. Nó cũng chính là cái cảnh ở trang trước, tuy nhiên tôi vẫn vẽ một lần tiếp nữa nhằm các bạn rất rõ rộng lớn. Chính
tại điểm trên đây vua nhỏ nhắn nhỏ vẫn xuất hiện tại bên trên Trái Đất, rồi lại trở nên cút.
Hãy coi để ý cảnh này cho tới khi chúng ta chắc chắn là bạn cũng có thể nhận rời khỏi nó, nếu như ngày bại các bạn du hành sang trọng châu Phi, vô rơi mạc. Và nếu như bạn vô tình cút ngang thông qua đó, tôi van các bạn, van các bạn chớ bộp chộp, hãy rốn lại một chút tức thì bên dưới ngôi sao sáng ! Nếu bấy giờ mang trong mình một đứa nhỏ nhắn cho tới mặt mũi các bạn, nếu như em cười, nếu như em đem làn tóc vàng óng, nếu như em ko vấn đáp khi người tớ căn vặn, bạn tiếp tục đoán rời khỏi đấy là ai. Bấy giờ các bạn hãy thương tôi ! Đừng nhằm tôi buồn quá thế này : Hãy viết lách thư mang đến tôi báo rằng em vẫn quay về... |
Trang trước || Về Mục lục
Bình luận