Ngón tay Du Nhiên cuộn chặt lại, cô thấp thỏm nom đàng rộng lớn phía đằng trước, thấy xe pháo chạy qua quýt chạy lại tấp nập, vừa phải tất tưởi vừa phải lo ngại.
Ngài Lục với cho tới phía trên thiệt ko nhỉ? Chắc là ko rồi, giờ này ngài ấy vẫn ko xuất hiện nay nhưng mà.
Nhưng còn nếu như không cần thiệt, ngài Lục là đang được giả dối rồi, rõ nét là không tồn tại cho tới.
Du Nhiên nhăn mi, vô khung hình như với nhị người tí hon cãi qua quýt cãi lại, vừa phải hòng Lục Đình Phong cho tới, lại ko hòng hắn xuất hiện nay.
Gấp ૮ɦếƭ thất lạc thôi, tim cô lại chính thức từng trận đập thời gian nhanh, lòng bàn tay toàn là những giọt mồ hôi luôn luôn nè.
“Du Nhiên, cậu làm thế nào đấy? Lạnh hả?”
Thu Lan nom khuôn mặt mũi khá vặn vẹo của Du Nhiên, suy nghĩ âm thầm ko lẽ tuyết rơi rộng lớn quá, bị cảm thất lạc rồi.
“Mặt cậu đỏ ửng quá, với cần…”
Du Nhiên rung rinh phắt bản thân, Thu Lan thấy Du Nhiên trợn to tướng đôi mắt về đàng sau sườn lưng ngay tắp lự trở về nom.
Chỉ thấy vô nền trời tuyết rơi phơ phất, một con xe khá dáng vẻ nhiều năm với thương hiệu vướng đỏ ửng chạy cho tới, rồi tạm dừng trước mặt mũi nhị người.
Sau bại, cửa ngõ xe pháo đàng sau cởi đi ra.
Người ở ghế lái nhanh gọn lẹ xuống ghế tiếp cận, đem con xe lăn lóc bịa đặt xuống đàng, thận trọng nâng đứa ở cửa ngõ sau xuống.
Lục Đình Phong yên lặng ổn định ngồi bên trên xe pháo lăn lóc, hắn nom Du Nhiên đứng ngẩn đứa ở phía đằng trước, nở một nụ mỉm cười với cô.
“Đây là?”
Thu Lan ngờ ngạc nom ngài Lục rồi nom Du Nhiên, ko biết chuyện gì đang được xẩy ra ở phía trên luôn luôn.
Bạn đang xem: lục tổng muốn hôn tôi
Hoàn toàn ngu người rồi.
“Du Nhiên.
”
Lục Đình Phong ngoặc tay, khẽ gọi thương hiệu cô, Du Nhiên theo dõi thói thân quen bước thời gian nhanh cho tới cạnh ngài Lục, tóm lấy trở nên xe pháo lăn lóc, khá cúi người xuống nghe hắn nhắn gửi dò thám.
Lan Thư phát hiện ra Lục Đình Phong bất ngờ kéo khăn quàng bên trên cổ bản thân quàng lên mang đến Du Nhiên, cô cúi đầu ngoan ngoãn ngoãn cho tới tùy ý, vô ánh nhìn của nhị người đều chứa chấp chan chứa ắp hình bóng của đối phương.
Không không khí lạnh lẽo của ngày đông vì thế sự dịu dàng êm ả này chợt trở thành êm ấm.
“Có ngốc ko hả? Lạnh như vậy này sẽ không đem khăn quàng, ko đem cả căng tay nữa.
Muốn căn bệnh đấy à?”
Lục Đình Phong phủi nhẹ nhàng bông tuyết đậu lại bên trên tóc cô, nom cho tới nhị tay Du Nhiên White bệch rồi, ngay tắp lự lấy vô biu áo nhị kiểu căng tay vị len, tiếng nói với chút hung tợn.
“Đưa tay phía trên.
Xem thêm: hệ thống sắc thịt (np)
”
Du Nhiên thực hiện bé bỏng ngoan ngoãn fake nhị tay đi ra, ánh nhìn nom ngài Lục chớp chớp nhị kiểu, cỗ dáng vẻ như mong muốn thưa.
‘Tôi ko biết trời giá buốt như thế đâu, ngài chớ mắng tôi nhưng mà, giành được không?’
Tim Lục Đình Phong thông thoáng kiểu nhão nhoẹt, động tác treo căng tay mang đến cô cũng kể từ tục tằn trở thành dịu dàng êm ả.
Ngài Lục treo hoàn thành ngay tắp lự xoa nhẹ nhàng nhị bàn tay cô một chút ít, tiếp sau đó buông đi ra, thời điểm này hắn mới nhất nhằm ý Thu Lan còn đang được đứng ngơ ở bại.
“Du Nhiên, này là chúng ta của em à?”
Du Nhiên gật đầu, cô chạy cho tới kéo tay Thu Lan tiếp cận trước mặt mũi Lục Đình Phong, rồi lại về bên ở kề bên hắn.
“Chào cô, tôi là ông chồng của Du Nhiên, Lục Đình Phong.
”
Thu Lan nom bàn tay ngài Lục tóm lấy tay Du Nhiên, Du Nhiên đứng bại cúi đầu như che cất giấu quan ngại ngùng điểm lòng đôi mắt, Thu Lan ko vấn đáp, chỉ nom Lục Đình Phong rất mất thời gian, chợt bất thần a lên một giờ.
Lục Đình Phong và Du Nhiên đôi khi quan sát về Thu Lan.
“Ngài là…con của dì Vương Y Tĩnh đích không?”
“Phải, cô là?”.
Bình luận