ngày ngày chỉ muốn hôn em full

Dưới ngọn đèn đàng, Tống Đình Uy trông thấy hai con mắt trừng rộng lớn lênh láng hoảng sợ hãi của Lâm Du. Anh tao không thích thực hiện thế, tuy nhiên anh tao cần phải thực hiện vậy.

Anh tao phủ kín mồm cô, ko nhằm cô trị đi ra giờ kêu cứu giúp.

Bạn đang xem: ngày ngày chỉ muốn hôn em full

Mắt anh tao đỏ ối lên, phát biểu như loại trừ không còn tâm sự: “Lâm Du, anh van lơn em chớ coi anh vị góc nhìn đó! Anh sẽ không còn làm cái gi em cả, anh chỉ mong muốn phát biểu mang lại em hiểu được anh yêu thương em nhưng mà thôi. Xin em chớ coi anh vị góc nhìn đó! Nó thực hiện lòng anh rất rất không dễ chịu.”

Lâm Du sửng bức, Tống Đình Uy nối tiếp nói: “Anh biết em sẽ không còn yêu thương anh. Anh biết anh thua thiệt xa xăm Cố Đông Quân, tuy nhiên anh yêu thương em! Anh chỉ mong muốn phát biểu mang lại em biết thế nhưng mà thôi. Em chớ giãy đạp giụa, anh không thích thương tổn em. Tin anh một phiên lên đường, chỉ phiên này thôi, được không?”

Lâm Du ko phản kháng nữa, gật đầu.

Tổng Đình Uy lừ đừ rãi buông cô đi ra. Nhìn thấy đai mồm cô đỏ ối lên, nhì má với vết móng tay cào, anh tao vừa vặn áy náy lại vừa vặn nhức lòng: “Xin lỗi, đã trải em bị thương rồi! Anh cũng không thích...”

“Vậy anh buông tôi đi ra được không?” Lâm Du nhỏ tiếng nói, sợ hãi lại chọc giận dỗi anh tao. Tống Đình Uy không thích tuy nhiên cũng biết thế này là không đúng. Anh tao nghe lời nói cô, buông đi ra, lùi về đàng sau, dựa lên vách tường đối lập. Đầu ngõ, ánh sáng của đèn vừa đẹp hấp thụ vào, với dông tố, cũng đều có độ sáng. Lâm Du thở hào hển, phiên thứ nhất cô gặp gỡ trường hợp thế này, càng ko nghĩ về cho tới Tổng Đình Uy lại sở hữu tình thân với bản thân. Cô ghét bỏ cay ghét bỏ đắng thương hiệu nam nhi này, rõ nét cô chẳng làm cái gi tuy nhiên ngẫu nhiên trong tâm địa lại sinh đi ra áy náy với chị bản thân.

“Anh với căn bệnh hả? Bệnh cũng ko nhẹ nhõm đâu.” “Anh biết anh với căn bệnh, làm thế nào đây? Em mang lại anh dung dịch sao?” “Dừng tức thì loại ý nghĩ về xấu xí của anh ấy đi! Ngày mai anh cần kết duyên với chị của tôi rồi.”

“Chị của em?”

“...” Câu chất vấn của Tổng Đình Uy thực hiện Lâm Du nhói nhức, ko phủ cất giấu được vẻ sững sờ, “Cho cho dù ko cần chị ruột, thì anh cũng ko thể thực hiện như vậy được. Tống Đình Uy, sao anh hoàn toàn có thể vô trách móc nhiệm với chuyện yêu đương như vậy?”

“Ngay từ trên đầu tiếp tục vì thế ba mẹ anh lựa chọn, em nghĩ về anh với quyền lựa chọn sao?”

“Anh không tồn tại quyền lựa chọn, tuy nhiên chẳng cần anh luôn luôn với quyền kể từ chối sao? Anh vẫn hoàn toàn có thể không khiến họa mang lại chị tôi nhưng mà.” Lâm Du căm tức nói: “Anh thực hiện họa mang lại chị tôi rồi, giờ còn lăm le liên lụy tôi? Ngày mai anh kết duyên, thế nhưng mà ngày hôm nay chạy cho tới phát biểu bao nhiêu lời nói bất nghĩa này, anh với nghĩ về cho tới cảm biến của tôi không? Anh khiến cho tôi cảm nhận thấy tôi đã với lỗi với chị ấy, anh với hiểu không?”

Tống Đình Uy nghẹn lời nói, bứt rứt coi vóc dáng không dễ chịu và tức giận dỗi của cô ý. Anh tao ngắc ngứ chính thức nhận lỗi: “Phải... Thật van lơn lỗi...”

Cô gái này đó là người có một không hai khiến cho anh tao cam tâm nhận lỗi.

Đáng tiếc, Lâm Du ko hề cảm kích: “Anh cần phát biểu tía chữ này với chị tôi mới mẻ trúng.”

Tổng Đình Uy lẳng lặng coi cô ko phát biểu nên lời nói. Anh tao sợ hãi rằng về sau tiếp tục không tồn tại thời cơ này nữa.

Lâm Du càng nghĩ về càng giận dỗi, càng nghĩ về càng thấy kinh sợ, “Anh vốn liếng ko thiệt lòng mong muốn cưới chị tôi, chỉ vì như thế quyền lợi doanh nghiệp lớn nhưng mà lường gạt chị và ba mẹ tôi. Các người thiệt âm hiểm, tôi phát biểu mang lại anh biết, tôi vô cùng sẽ không còn được cho phép kẻ này thương tổn người thân bản thân đâu!”

“Vậy em mong muốn anh cần thực hiện gì?” “Không được kết duyên với chị tôi!” “Không kết hôn?” Tổng Đình Uy nở nụ mỉm cười tự động giễu: “Vậy em kết duyên với anh?”

Lâm Du buột miệng: “Nằm mơ đi!”

“Ha... Cho nên, em lăm le phát biểu với những người mái ấm bản thân rằng, chính vì anh yêu thương em nên ko thể kết duyên với Lâm Tiêu?”

Xem thêm: đùa ko vui tôi đã căng

“... Anh thiệt là 1 trong thương hiệu khốn kiếp!”

“Đã ko thể lựa chọn người anh yêu thương, vậy anh chỉ hoàn toàn có thể lấy người phụ phái nữ ba mẹ anh thỏa mãn nhu cầu nhất, không nhiều đi ra còn hoàn toàn có thể giúp sức doanh nghiệp lớn băng qua trở ngại. Lâm Du, thật nhiều chuyện anh ko thể thực hiện mái ấm được, mong muốn em hoàn toàn có thể hiểu.”

Bày tỏ đoạn rồi, thể trạng Tống Đình Uy cũng điềm tĩnh lại. Anh tao nâng tay lên coi đồng hồ: “Bạn trai em tiếp tục cho tới tức thì thôi. Anh lên đường trên đây, kẻo anh tao hiểu nhầm.” “...” Lâm Du trị bực, tuy nhiên lại chẳng thực hiện được gì. Ba u ko nghe lời nói cô khuyên răn, hít lễ tiếp tục ngay sát kề, ko thể ngăn cản trở được nữa. “Ngày mai, mong muốn hoàn toàn có thể trông thấy em phu nhân xinh đẹp nhất. Hẹn tái ngộ, ngon giấc.” Lâm Du tức trào huyết. Nhìn theo đòi Tổng Đình Uy lên đường nhập bóng tối, cô giơ quả đấm về phía anh tao. Lúc này, ven đàng vang lên giờ bé xe hơi, rốt cuộc Cổ Đông Quân cũng tới: “Tiểu Du, đang khiến gì đấy? Lên xe pháo nhanh chóng lên.”

Lên xe pháo rồi nhưng mà Lâm Du vẫn ko không còn cuồng nộ. Cố Đông Quân tài xế, nhanh gọn lẹ trị sinh ra chỗ bị thương bên trên mặt mày cô: “Sao thế? Sao mặt mày bị thương rồi?”

Lúc này Lâm Du mới mẻ trả hồn, vội vàng phủ gò má lại: “Em ko cảnh giác bị nhánh cây quẹt xước.” Cô cũng không thích dối trá, tuy nhiên tức thời chẳng biết cần phát biểu thế này với anh. Cô nghĩ về, bất luận người nam nhi này hiểu rằng nữ giới bản thân bị một người nam nhi không giống nhằm ý, mặc dầu người nam nhi này là anh rể, nước ngoài trừ ghen tuông tuông và bức bối thì hoàn toàn có thể thực hiện gì? Cô cũng sẽ không còn vì như thế lời nói tỏ tình của những người không giống nhưng mà xê dịch. Cho nên, cô không thích anh tức bực vì như thế loại chuyện ko đâu này.

“Chảy huyết thì cần xử lý tức thì, ngày mai còn cần thực hiện phù dâu nữa.” Lâm Du rõ nét ko tập luyện trung: “Không cần thiết, chuyện nhỏ thôi.” “Em sao vậy? Cứ kỳ kỳ lạ... Không cần là Sở Dương phát biểu xấu xí gì anh chứ?”

“Làm gì với, chị chúng ta cứ biểu dương anh mãi.” Cổ Đông Quân nở nụ mỉm cười, trêu chọc nói: “Vậy à, sao em gọi chị họ? Sao em ko gọi em chúng ta như thể anh?”

“Em gọi theo đòi Lâm Thiên, ko tương quan cho tới anh.”

“Ha, tùy em. Sau này con cái nhỏ nhắn cũng cần gọi em một giờ chị dâu.”

Dù bị trêu chọc tuy nhiên thể trạng của cô ý tiếp tục đảm bảo chất lượng lên thật nhiều. Cô đánh trống lảng thanh lịch chuyện khác: “Này, sao anh lái lừ đừ vậy? Em ngóng anh biết bao lâu.”

Cố Đông Quân chỉ chỉ tuyến đường giao thông vận tải tấp nập. “Tắc đàng nhưng mà, ko qua quýt giờ du lịch giờ chiều nữa. Chân anh vẫn tồn tại đau đớn trên đây này.” Quá trình chữa trị hồi phục của anh ấy tiếp tục hoàn thành, tài xế được nhì ngày rồi. Khi tắc đàng thì khi chạy khi giới hạn thời gian lâu hơn, đương nhiên có khả năng sẽ bị mỏi.

Lâm Du ngay tức khắc hóa thân thiện trở thành tì thiếp nhỏ, đấm đấm nhẹ nhõm lên đùi anh, fake cỗ xứng đáng yêu: “Được rồi, được rồi, cảm ơn anh. Anh nên ăn những gì chưa?”

“Chưa, vừa vặn mới mẻ tan thực hiện, này với rảnh rỗi ăn thức ăn tu như thể bọn em.” Lâm Thiên nghe đoạn lại nhức lòng tự động trách: Thật xứng đáng thương, về mái ấm em nấu nướng mang lại anh ăn được không?”

“Được.”

“Anh ở đơn vị chức năng mới mẻ tiếp tục quen thuộc chưa?”

“Đều là kẻ quen thuộc cả, với vật gì nhưng mà ko quen” Nói đoạn, Cố Đông Quân trở tay vắt lấy bàn tay nhỏ đang được lộn xộn của cô ý, nghiêm khắc trang nhưng mà phát biểu bóng phát biểu gió: “Em còn lộn xộn, anh lái nhập đàng hẻm nghịch tặc rung rinh xe pháo giờ đây.” “...” Lâm Du ngay tức khắc rụt tay về, ngoan ngoãn ngoãn ngồi yên tĩnh.

Xem thêm: truyện tranh bách hợp 18

Cố Đông Quân trông thấy cô ngượng ngùng thùng, mỉm cười mỉm cười, kéo tay cô qua quýt, bỏ trên môi hít nhẹ: “Đùa em thôi! Lần thứ nhất của tất cả chúng ta chắc chắn cần chọn 1 điểm thiệt đảm bảo chất lượng, sao hoàn toàn có thể qua quýt được.” “Đừng phát biểu nữa, tài xế của anh ấy đi!”

“Được được được, ko phát biểu. Tiểu Du mái ấm tất cả chúng ta ngượng ngùng thùng thiệt xứng đáng yêu!”

“Anh triệu tập tài xế mang lại em!”