Dịch: Duẩn Duẩn
"Meg, mau dậy đi!"
Bạn đang xem: người đẹp hay quái vật chap 1
Lạ thiệt, sao tôi lại nghe thấy giọng của Christine nhỉ?
"Meg, Meg, Madame Giry chuẩn bị cho tới rồi!"
Madame Giry? Phảng phất như cái brand name tê liệt hãy còn xuất hiện tại ở kiếp trước. Tôi tê mê choàng tỉnh, đập vô đôi mắt là khuôn mặt mày White trẻo xinh tuyệt đẹp trần của Christine. Cô ấy diện bộ đồ áo múa tía lê, mái đầu nâu vàng uốn nắn xoăn búi thiệt cao. Liệu trên đây đem cần một giấc mơ? Sao cô ấy lại về bên thời thiếu thốn phái đẹp thế này?
Trong khi tôi còn đang được hoang mang và sợ hãi rối rắm, giờ bước đi u ám kể từ xa xăm đã đi vào ngay gần, và rồi tôi phát hiện góc nhìn rét giá tiền hệt thời tiết mùa Đông của Madame Giry: "Meg, u nghe phong thanh ước mơ của con cái là trình diễn viên múa tía lê, và u dám cuộc, với nỗ lực bần hàn nàn này của con cái, cả đời con cái cũng chẳng đem thời cơ đứng ở địa điểm trước tiên bên trên sảnh khấu."
Đúng thực là 1 trong câu nói. phán xét cay nghiệt và sắc bén, vẫn kiểu mẫu phong thái nhất quán của bà Giry chẳng lẫn lộn vô đâu được. Theo lý tuy nhiên phát biểu, tôi nên đâm sầm sì và tức tức giận mới mẻ cần, tuy nhiên trong tâm tôi chứa chấp rất nhiều nghi ngờ vấn. Tất cả tất cả ở thời điểm hiện tại liệu đem cần một niềm mơ ước, hoặc...
Thấy tôi ngây đi ra như phỗng, bà Giry ko chút vì thế dự đập mạnh cây trượng tía toong "quyền năng" vô người tôi, tiếp sau đó bà rống giọng quát: "Còn ko mau lên đường luyện múa!"
"Bang!"
Tiếng vang ấy mới mẻ sống động làm thế nào, dội không còn cả một chống, chấn động vô lòng tôi. Tôi lại càng hoảng hoảng hồn, ko tự động ngôi nhà được lùi về sau vài ba bước.
Bà phát biểu đoạn, cũng ko thèm nhìn tôi tuy nhiên ngưỡng cao kiểu mẫu cổ thiên nga của tôi, hướng trực tiếp về phía Christine và giá tiền lùng đi ra lệnh: "Con, theo đòi u."
Christien ko ngoài lo ngại nhìn tôi, tuy vậy vẫn ngoan ngoãn ngoãn gật đầu, rồi nối đuôi theo đòi bà ra phía bên ngoài.
Tôi chợt bắt lấy tay cô ấy theo đòi bạn dạng năng.
Christien tức thì vỗ nhẹ nhàng vô mu bàn tay tôi, an ủi: "Không sao đâu, chị tiếp tục về tức thì thôi."
Bà Giry rơi rụng kiên trì gằn giọng: "Còn luộm thuộm nào đấy, chớ nhằm 'hắn' mong ngóng."
Hắn?
Tôi nhạy bén bén bắt được kể từ đơn ấy.
Christen có vẻ như cũng quan sát, vô tức thời vẻ mặt mày cô ấy biến đổi vô nằm trong phức tạp, với những xúc cảm hoảng hồn hãi, sùng kính, ngưỡng mộ và cả chục loại nữa tuy nhiên tôi không thể kể xiết chỉ vụt lóe lên rồi mất tích. Cô ấy liếc nhìn tôi đợt cuối rồi xách làn váy theo đòi Madame Giry ra phía bên ngoài.
Tôi đứng bên trên vị trí bổi hổi vô khoảnh xung khắc, ở đầu cuối gặm răng dấm dúi theo đòi sau.
Họ ko lên đường quá xa xăm. Trước cửa ngõ 1 căn chống chật hẹp và tăm tối, bà Giry móc đi ra miếng lụa đen sạm, quấn xung quanh đôi mắt Christine: "Vào lên đường, 'hắn' đang được ngóng con cái ở bên phía trong."
Christine nhỏ giọng hỏi: "Khi này con cái vừa được bắt gặp mặt mày của thiên thần?"
Madame Giry sử dụng đầu trượng đẩy dúi sống lưng Christine về phía đằng trước, vẻ mặt mày bà dửng dưng chẳng chút cảm xúc: "Đến khi con cái đem đầy đủ kỹ năng hát bên trên sảnh khấu."
Khuôn mặt mày Christen tràn ngập mong chờ, cô ấy lừ đừ rãi đẩy ô cửa mộc trước mặt mày rồi bước từng phi vào vô.
Bóng tối y sì những bọt sóng đen sạm ngòm như mực nhấn chìm vóc dáng vẻ nhỏ gọn của cô ấy ấy. Trong kiểu mẫu trái đất tun hút ăm ắp hấp lực ấy, chợt đem 1 bàn tay treo cái căng thẳng đen sạm bóng vươn đi ra, tạm dừng trước mặt mày cô ấy như thể đang được chào một điệu nhảy.
Lúc này, Madame Giry tạm dừng hoạt động lại rồi thư thả rút cái khóa xe bằng đồng nguyên khối bên trên lỗ khóa. Tôi fake tay bịt chặt mồm, gắng mức độ trấn áp khá thở láo loàn của tôi. Tôi nấp sau những cây cột trong phòng hát, lắng tai giờ bước đi của bà dần dần xa xăm.
Án tay tê liệt chắc chắn rằng là của Phantom...
Nhưng tại vì sao tôi lại mơ niềm mơ ước thế này, hoặc giản dị và đơn giản... trên đây vốn liếng ko cần một giấc mơ?
Tim tôi càng ngày càng đập u ám, vô khoảnh xung khắc, tôi như rơi rụng lên đường kỹ năng tâm trí tương tự như bị ai tê liệt tiến công cho tới ngớ ngẩn, đứng tần ngần ở đấy và tự động căn vặn ko biết đem ở đâu trốn tạm thời cho tới khi nguôi hạn chế con cái nhói buốt vô ngực hoặc chăng. Cả thời nay, tôi thức dậy như mới mẻ tỉnh lại kể từ cơn miệt mài, nhằm đánh giá coi đó là hư đốn hoặc thực tôi gặm mạnh vô tay bản thân một cơ hội tàn nhẫn.
Và rồi đợt đau nhanh gọn lẹ lan từng thần kinh trung ương tôi, mùi hương tiết tươi tắn tràn trề vùng mồm tôi, đôi mắt tôi bỗng nhiên chốc đỏ tía hoe lên.
Đây ko cần là mơ, không còn thảy ko cần một niềm mơ ước.
Là thiệt...
Tôi đang được về bên quá khứ!
Ước chừng khoảng tầm nhì giờ sau, Christine đẩy cửa ngõ ra phía bên ngoài. Cô ấy fake sống lưng về phía cửa ngõ chống, nhì gò má khích động ửng hồng, tấm lụa sa-tanh đen sạm tuyền quấn xung quanh đôi mắt và được bàn tay treo cái căng thẳng đen sạm nhẹ dịu lấy ra.
Dù vậy, cô ấy vẫn không đủ can đảm hé mắt: "Thiên thần music, lúc nào tôi mới mẻ hoàn toàn có thể bắt gặp anh đợt nữa?"
Chất giọng trầm rét dễ chịu và thoải mái của chàng trẻ trai vang lên cả mặt mày tai cô ấy và tôi: "Sớm thôi."
"Hôm ni tôi hát thế nào?"
Xem thêm: watashi nouryoku wa heikinchi de tte itta yo ne
Án tay tê liệt tạm dừng bên trên gò má cô ấy khoảnh khắc, tựa hồ nước mong muốn vuốt ve sầu âu yếm: "Không tệ."
"Thiên thần à, Ngài thực sự nghiêm ngặt xung khắc quá tuyệt vời rồi đấy, Ngài không hề reviews này không giống ư?"
"Cô nhỏ nhắn bẻo lẻo." Án tay ấy ở đầu cuối vẫn trượt xuống: "Mau về lên đường thôi, chớ nhằm Madame Giry cần lo ngại."
"Vậy đợt này tôi cần rơi rụng bao nhiêu giây nhằm hé mắt?"
Không ai vấn đáp.
Mười giây sau, Christine hé đôi mắt đi ra, trước mặt mày đang được không hề bóng người. Cô ấy dẩu môi, vẻ mặt mày nom đem chút ảo óc.
Tôi cũng tương đối ảo não: Thật là sơ ý quá! Suýt thì tôi cũng quên lửng rơi rụng Bóng ma mãnh không chỉ là là 1 trong quý ông lịch sự ưa mến music và kịch cọt mà còn phải là 1 trong bậc thầy phép màu chủ yếu hiệu!
Nghĩ vậy, tôi lăm le bụng ngán chán nản quay trở lại chống luyện múa thì đùng một cái toàn bộ cơ thể bị 1 bàn tay to lớn rộng lớn kéo hẳn vô góc tối.
Tôi ko thấy rõ rệt khuôn mặt mày hắn, đành cần lần mẫm lớp vải vóc vóc bên trên người hắn - hóa học vải vóc cực kỳ dày, láng tru mềm mại và mượt mà, trước vùng ngực hắn hẳn là cái đồng hồ đeo tay ngược quýt vì như thế vàng hoặc bạch kim, vì như thế lẽ mũi tôi đang được chạm vô loại cứng ngắc ấy. Quỷ ân xá ma mãnh bắt hắn lên đường. Đau quá!
Hắn ko bịt mồm tôi, tuy nhiên tôi cũng chẳng dám phát biểu, toàn bộ cơ thể tôi té vô lòng hắn, dè dặt tuy nhiên trấn áp khá thở.
Mấy phút sau, Christine lên đường rơi rụng bú mớm. Hắn lôi tôi cho tới bên dưới một cái đèn tường và lưu giữ chặt cằm tôi vì như thế một tay. Đối diện với cặp đôi mắt lạnh giá vô hốc đôi mắt tựa đầu lâu ấy, ngược tim tôi như mong muốn ngừng đập.
Bóng ma mãnh...
Có lẽ chàng ko trị hình thành vẻ ngơm ngớp phập phồng của tôi - hoặc có lẽ rằng là đem, tuy vậy chàng chẳng thèm nhằm ý: "Nếu tôi ghi nhớ ko sai, cô là chúng ta của Christine."
"Vâng..."
"Nếu là chúng ta, sao lại theo đòi dõi nàng?" Chàng sử dụng hóa học giọng nóng bức thẩm vấn tôi.
"Em biết cô ấy sẽ tới học tập hát với chàng vào cụ thể từng tối..."
"Cho nên?" Chàng giá tiền lùng nhìn tôi.
Tôi hít sâu sắc một hơi: "Em mong muốn học!"
Chàng nhìn tôi vẻ ngờ vực: "Nói lại đợt nữa!"
Chàng ở quá ngay gần tôi, mùi hương dầu thơm sực thanh bay bên trên khung người chàng ngấm nhẹ nhàng vô mũi tôi. Mặc cho dù tôi thiếu hiểu biết chàng lắm, tuy nhiên rất nhiều cũng biết chàng là 1 trong người vô cùng chú ý vẻ hình thức - tóc chàng luôn luôn được vuốt dầu chải ngược đi ra sau ót, áo quần khi nào thì cũng trực tiếp thớm thật sạch sẽ. So với cánh quý tộc chỉ biết coi ngó cho tới nước ngoài hình thì ở chàng lại toát đi ra kiểu mẫu tư thế và cao quý hơn hết.
Tôi nhắm đôi mắt lại, bỗng nhiên thấy khá không thở được. Sau khi tạm dừng một khi, tôi mới mẻ nối tiếp lên tiếng: "Em mong muốn học tập."
"Thật ư?"
"Thật"
Chàng vòng đeo tay trước vùng ngực, nụ mỉm cười giá tiền lùng và nghiêm khắc đùng một cái xuất hiện tại cõi lòng mắt: "Cô đem phiền nếu như thầy cô là 1 trong con cái quỷ?"
"Cái gì?"
Chàng hếch cằm: "Cô thực sự nghĩ về tôi là cục cưng music như Christine đang được nói?"
Lời còn ko dứt hẳn, chàng tự nhiên đương đầu với tôi, ko chút vì thế dự gỡ cái mặt mày nạ xuống.
Tôi hé to lớn đôi mắt, nhìn nhìn khuôn mặt mày chàng, và rồi xuất thần ghi nhớ lại vài ba chuyện cũ.
Sau cơn sóng gió máy, vô một giở trà chiều, Christine phát biểu với tôi rằng chị ấy từng ở miệt mài cung sâu dưới lòng đất, đem đợt vì như thế quá tò lần nên chị ấy đang được lột vứt mặt mày nạ của Bóng ma mãnh.
"Cảm giác ấy y sì hé cái vỏ hộp Padora!" Lúc tê liệt, Christine hồi vỏ hộp kể lại:
- Anh tớ trở thành một người trọn vẹn khác! Chẳng không giống gì một con cái quỷ âm u, gắt gỏng và kinh sợ, anh tớ tăng cường chị xuống khu đất, siết chặt mồi nhử vai chị và xúc phạm chị vì như thế một điệu cay nghiệt: "Đồ kĩ nữ tò lần, trên đây đó là chân tướng tá tuy nhiên cô mong muốn thấy đấy - một cục cưng music đem hình thức như 1 con cái tai ác vật."
Tôi ko rõ rệt cần tưởng tượng khuôn mặt mày ấy thế này. Có lẽ Christine đang được phát biểu chính về chàng, tuy nhiên kỳ kỳ lạ thay cho, tôi ko hoảng hồn 1 chút nào. Nhìn gò má tong teo, rữa loét của chàng, tôi thậm chí còn còn tồn tại xúc động nhón chân thơm lên nó, tôi mong muốn chạm vô vòng tai chàng và phát biểu với chàng rằng: "Chàng ko hề xấu xí xí!"Đồng thời với này đó là nỗi đau khổ sở bỗng nhiên chốc trào lên vô tim tôi. Christine ko biết khuôn mặt mày thiệt của chàng, là vì như thế chàng quan hoài cho tới cô ấy, chàng hoảng hồn cô ấy tiếp tục trốn chạy vì như thế dung mạo xấu xí xí của chàng trên đây. Còn giờ đây, chàng dễ dàng và đơn giản mang đến tôi bắt gặp khuôn mặt mày chàng là vì như thế mong muốn tôi dỡ chạy xa xăm ngoài chàng.
Xem thêm: truyện dịu dàng tận xương
Thấy tôi sững người hồi lâu, khóe mồm chàng nhếch lên một vòng cung giá tiền tanh tưởi, chàng fake tay treo lại cái mặt mày nạ rồi cù người toan bước.
Nghiêm túc tuy nhiên phát biểu, tiếp tục tuyệt vời lắm nếu như chàng ko mỉm cười. Nếu chàng ko mỉm cười, tôi tiếp tục chẳng thực hiện một chuyện bốc đồng vì vậy - tôi kéo cổ tay chàng lùi về sau, đoạn đè nhì tay lên mồi nhử vai chàng rồi đẩy chàng vô vách tường ngôi nhà hát, sau rốt bưng lấy gò má chàng và thơm nhẹ nhàng lên nó.
~~~~
P/s: Nụ thơm này đó là nút thắt của toàn bộ ~
Bình luận