siêu cấp cưng chiều truyenfull

Cứ cho tới mon Năm là TP.HCM Nam Dương mưa dầm triền miên.

Chạng vạng tối, mưa phùn khá ngớt, bầu không khí không khô thoáng quấn với những sợi sương mỏng dính, cho tới bông hồng gàn nhú trước cửa ngõ hotel cũng nhuốm đẫm sự ủ rũ.
Trong rừng hoa bên phía ngoài sảnh tiệc, Lê Tiếu nghiêng người tựa nhập vách tường bên dưới cái che nhìn người nam nhi rất đẹp trai trước mặt mũi đang được huyên thuyên không ngừng nghỉ, ánh nhìn mất mặt kiên trì.
"Cho nên, cô nghe hiểu chứ? Tôi sẽ không còn mến cô, càng ko thể cưới cô, mặc dầu tất cả chúng ta với thơm ước hoặc gì lên đường nữa.

Bạn đang xem: siêu cấp cưng chiều truyenfull

Nhưng tôi răn dạy cô nhân khi còn sớm thì kể từ quăng quật ý suy nghĩ kết duyên với tôi lên đường."
Người phát biểu thương hiệu là Thương Lục, nghe đồn đại là một trong chưng sĩ Gianh Giá.
Lê Tiếu ko thấu hiểu về người này lắm, chỉ biết từng mối liên hệ độc nhất thân thiện nhị người chúng ta đó là thơm sự được mai nguyệt lão kể từ nhập bụng u.
Đúng là lạc hậu!
Lê Tiếu đứng khá mệt nhọc, cựa cồ bàn chân, khẽ thở lâu năm, tiếng nói thanh thoát: "Ừ, biết."
"Với lại, cô chớ với nhìn đợi...!Gì cơ?" Câu phát biểu của Thương Lục vẫn tồn tại điểm cửa ngõ mồm, như loại ko ngờ rằng đồng ý nhanh chóng gọn gàng thế này, tức thời ngẫn người.

Ngoài cái hiên, mưa phùn lại chính thức rinh rích, giờ tí tớ tí tách bên trên lá chuối tây, nhập trẻo lại êm ả.
Thương Lục bị giờ mưa thực hiện mang đến thức tỉnh, ấn định thần nhìn lại, trước đôi mắt đang được không hề ai.
Anh tớ nhìn xung quanh, khúc ngoặt phần bên trước cũng chỉ thấp thông thoáng bóng hình của cái váy xanh lơ.
...
Lê Tiếu lên đường thứ tự theo đuổi cái hiên xuyên qua loa hiên nhà, cơ hội bại liệt ko xa thẳm là một chiếc đài nhìn mưa vì chưng thủy tinh ma.
Khu vực nghỉ dưỡng mang đến khách hàng nằm sát nên không tồn tại lấy bóng người.
Cô nâng váy ngồi xuống, nhìn sắc trời mù mờ ngoài hành lang cửa số, tâm tự tình dưng tự do thoải mái kỳ lạ thông thường.
Thật đi ra thì ngày hôm nay là lần thứ nhất cô và Thương Lục đầu tiên họp mặt.

Xem thêm: phim thôn vệ tinh không

Xem thêm: đọc truyện vô thượng thần đế

Hôn ước kể từ nhỏ buộc ràng chúng ta cùng nhau lâu như thế cũng chẳng nên là mô-tuýp thanh mai trúc mã gì.
Thậm chí Khi cô nhìn lại, xuất xứ của thơm sự này sẽ không rõ rệt, chả trách cứ người nhập mái ấm đều giấu quanh kín như bưng.
Đã vậy, diệt quăng quật luôn luôn cũng đảm bảo chất lượng, nâng nên phiền toái về sau.
Lê Tiếu hẵng còn ngồi suy nghĩ ngợi thì nghe thấy nổi tiếng kêu cứu vớt.

“Cứu, tôi…”
Không nên ảo giác!
Tiếng kêu rất rất nhỏ, gần như là ko nghe đi ra, y hệt như hiện giờ đang bị người bóp cổ, cực sở cầu van.
Cô ngồi ngay ngắn lên, nghiêng tai lắng tai không còn bao nhiêu giây, rồi vùng lên lên đường về phía vườn cây bên phía ngoài sát đài nhìn mưa.
Hoàng thơm dần dần buông, khung trời sập tối, mưa phùn phơ phất.
Lê Tiếu men theo đuổi giờ cầu cứu vớt, vòng qua loa những cái cây lô nhỏ.

Đến cuối đàng, cô nhẹ dịu rẽ những phiến lá chuối tây đi ra, cảnh tượng trước đôi mắt vượt lên ngoài Dự kiến.
Sâu nhập vườn cây là một trong đình hóng đuối tám góc màu sắc ngọc bích, đập nhập đôi mắt là một trong người nam nhi ngồi vững vàng vàng như núi trước bàn đá.
Suốt nhị mươi 2 năm cuộc sống, Lê Tiếu trước đó chưa từng bắt gặp bất kể người nam nhi này đem vật dụng đen kịt và lại hợp ý và anh tuấn cho tới vậy.
Áo sơ-mi đen kịt, quần âu tây đen kịt, giầy domain authority không tồn tại lấy một phân tử những vết bụi, cánh tay với ống tay áo xắn lên kháng bên trên bàn đá, cùng theo với phỏng cong của cái phần cổ áo đang được ngỏ hờ đều như đang được lòi ra vẻ ngược ngạo khó khăn thuần.
Trong không khí chật hẹp này, Lê Tiếu rất có thể cảm biến được khí thế mạnh mẽ và uy lực của anh ấy tớ ập tới trước mặt mũi.
“Diễn gia, tôi biết sai rồi, van cậu, cứu vớt tôi với…”
Tiếng kêu cứu vớt lại vang lên đợt tiếp nhữa, sắc mặt mũi Lê Tiếu thay đổi, cô thấy một người trung niên yếu hèn ớt cực sở đang được phía trên sàn gạch men xanh lơ bóng bóng.
Cô tự động nhủ bất ổn, thì thầm biết tôi đã xông nhập điểm tránh việc cho tới.
Lúc này, người nam nhi được gọi là Diễn gia đang được lờ lững rãi nâng tay, khoan thai vuốt mối nhăn bên trên ống tay áo, tiếng nói trầm thấp truyền tới: “Xem đi ra, ông đang được quên quy tắc của Nam Dương này!”.