Dương-Qua sững sờ đứng yên lặng như tượng đá. Hắn hít một tương đối lâu năm, cố thu không còn nghị lực nhằm hành vi. Mùi hoa rừng ngát thong qua quýt mũi thực hiện Dương-Qua ngất ngây. Hắn liếc mắt nhìn trời, thấy những vì như thế sao lấp láy, lẩm bẩm:
- Lần chót bản thân nhìn sao bên trên điểm trên đây.
Rồi hắn ngược quyết chạy qua quýt phía ngược, cho tới chân tấm bia đá trước cửa ngõ Mộ, trả tay sờ soạng lần chốt đá tròn trĩnh. Tìm thấy rồi, hắn áp dụng nội lực trả tay tăng nhanh thực hiện nhảy tung chốt ấy đi ra. Tức thì một luồng cát nhỏ kể từ lỗ ấy phục đi ra như vòi vĩnh nước. Cạnh bên trên tảng đá vạn cân nặng chính thức vận động.
Ngày xưa, khi thiết kế cửa ngõ Mộ Đài, Vương-trùng-Dương tiếp tục áp dụng nội lực, khác người, trả tảng đá nặng trĩu cân sức mặt hàng bao nhiêu trăm con người lên bệ cao, ăn ngay lập tức phía bên trong bởi một lỗ hổng đem chứa chấp lênh láng cát nhỏ, người sử dụng chốt đá bịt lại, khi chốt đá nhảy đi ra, cát vô tảng đá tiếp tục mất mặt thăng bởi rơi xuống án ngữ lối đi ra vô Cổ Mộ.
Vì mức độ xay của tảng đá quá nặng trĩu, đẩy cát trào đi ra mạnh quá, mức độ vận động ầm ầm.
Nghe từng đá gửi, Tiểu-long-Nữ biết giờ khắc chia tay đã đi đến, nường liếc mắt lênh láng lệ nhìn bám theo bóng hình đứa học tập trò đằm thắm yêu thương, trái tim tràn đầy tình centimet ngấm thía dạt dào.
Nhưng đột nhiên nường thét lên một giờ vì như thế kinh ngạc và kinh khủng!
Khi tảng cự thạch rơi xuống ngay sát cho tới mặt mày khu đất, bất thình lình Dương-Qua phi đằm thắm phóng qua quýt khe hở như 1 bóng nhòa. Chỉ chậm rãi một tý là body hắn bị mức độ đá đè xay nhuyễn như cám.
Vừa bay ngoài tảng đá, Dưng-Qua hấp tấp thưa:
- Thưa cô nương, có thể giờ đây Cô nương không thể nỡ xua đuổi xua tôi chuồn nữa.
Tiểu-long-Nữ bổi hổi cảm động, đứng yên lặng một chập rồi nói:
- Thôi, số phận tiếp tục khiến cho thì sẽ càng hoặc. Chúng tao cộng đồng bị tiêu diệt điểm trên đây vậy.
Nói đoạn, nường cầm tay Dương-Qua chuồn vô phía vô.
Lúc bấy giờ Lý-mạc-Thu và Hồng-lăng-Ba đang được loay hoay lần lối bay vô thiết kế bên trong tuy nhiên chưa xuất hiện. thình lình nghe lời nói của Tiểu-long-Nữ, nường mừng quá hấp tấp nhìn đi ra thì Tiểu-long-Nữ đã đi đến trước mặt mày điềm nhiên nói:
- Sư tỳ hãy bám theo tôi vô trên đây.
Lý-mạc-Thu nghe thưa, nghĩ về thầm:
- Không biết hắn trả bản thân chuồn gần đây. Tại điểm này lênh láng mặt hàng những công cụ và cạm bẫy, vô ý mộ chút là mất mặt mạng ngay lập tức. Nếu hắn cố sợ hãi bản thân làm thế nào tách nổi.
Tiểu-long-Nữ ko hóng Lý-mạc-Thu tr lời nói tiếp tục thưa tiếp:
- Tôi tiếp tục trả sư tỷ vô bái loài kiến linh cữu sư phụ. Dẫu sư tỷ không thích cũng ko thể được.
Lý-mạc-Thu nói:
- Thôi, người chớ hòng lấy sư phụ đi ra nhằm nạt nộ nạt hoặc gạt gẫm tao nữa.
Tiểu-long-Nữ ko đáp, chỉ mỉm cười cợt rồi lẳng lặng chuồn trước dẫn lối.
Thấy thái chừng của Tiểu-long-Nữ nghiêm ngặt trang, lời nói lẽ đứng đắn ko thể ko nghe, nên thầy trò Lý-mạc-Thu phi lặng lẽ bước bám theo tuy nhiên trong thâm tâm vẫn lo lắng, luôn luôn trực tiếp để ý ngừa.
Tiểu-long-Nữ điềm nhiên dắt Dương-Qua chuồn trước chừng như ko mảy may thắc mắc lo ngại hoàn toàn có thể bị thày trò Lý-mạc-Thu tiến công bất thình lình vào sau cùng sườn lưng.
Một chập sau quý khách đã đi đến chống đá, điểm quàng linh cửu những bậc chi phí bối.
Lý-mạc-Thu vốn liếng một lòng kính mến sư phu. Nhưng từ xưa đến giờ ko khi nào nường được quy tắc bịa chân cho tới tòa nhà táng này, ni được Tiểu-long-Nữ đưa tới, đột nhiên nường đem ý nghĩ về căm hận ân oán trách móc sư phụ tiếp tục coi thông thường bản thân và trọng tin tưởng Tiểu-long-Nữ.
Nàng hằm hằm thưa lớn:
- Tình thầy trò đằm thắm tao và sư phụ tiếp tục tách đứt kể từ lâu. Ngày ni ngươi còn ham muốn trả tao cho tới trên đây nhằm làm cái gi nữa?
Tiểu-long-Nữ đáp:
- Sư tỷ, bên trên trên đây còn nhị cái quan liêu tài bởi sư phụ dành riêng lại mang đến tôi và sư tỷ. Vậy tùy ý sư tỷ lựa lựa chọn một chiếc.
Rồi nường trả tay chỉ vô nhị cái quan liêu tài bịa vào thời gian cuối chống.
Lý-mạc-Thu nổi rét nạt lớn:
- Tiện tỳ quá to gan liền dám đùa cợt nằm trong tao khi này?
Vừa thưa, nường tung đi ra một nội khí vô người Tiểu-long-Nữ tuy nhiên vì như thế vô chống tối, đôi mắt nường lại chột, trong những lúc nóng tính lốp bốp, chưởng nường đã từng đi trật tiềm năng. Tiểu-long-Nữ vẫn điềm tĩnh nói:
- Sư tỳ chớ nóng tính thời điểm hiện tại ăn hại.
Lý-mạc-Thu trợn đôi mắt hỏi:
- Vì sao?
Nàng mỉm cười cợt đáp:
- Vì lối đi ra vô của Cổ Mộ đã trở nên đoạn Long-thạch án ngữ mất mặt rồi, tất cả chúng ta vĩnh viễn bị nhốt điểm trên đây không thể lối bay.
Lý-mạc-Thu điếng hồn, mày mặt tái ngắt, toàn bộ sự giẫn dự tan biến, nhường nhịn vị trí mang đến nỗi lo lắng hoảng quánh.
Tuy ko nắm rõ không còn những cơ cấu tổ chức vô Cổ Mộ đài, tuy nhiên Lý-mạc-Thu cũng nắm rõ được phần nào là về đoạn Long-thạch.
Khi tiếp tục người sử dụng đoạn Long-thạch thiệt tiếp tục gặp gỡ phi bước lối nằm trong. Nàng tâm lý thiếu hiểu biết nhiều vì sao tiếp tục đem Ngọc-phong-sa vô tay tuy nhiên Tiểu-long-Nữ còn người sử dụng cho tới giải pháp vô vọng này dịch chuyển đoạn Long-thạch thuyệt vọng Cổ Mộ đài tuy nhiên chôn sinh sống cả tư mạng điểm đây?
Nàng ngước mặt mày chất vấn gằn Tiểu-long-Nữ:
- Thế Sư muội còn biết đem lối nào là không giống nữa không?
Tiểu-long-Nữ thản nhiên đáp:
- Hết rồi! Sư tỷ cũng quá hiểu một khi đoạn Long-thạch tiếp tục rơi, Mộ Đài với toàn cầu bên phía ngoài tiếp tục vĩnh viễn trở thành nhị ngoài hành tinh riêng không liên quan gì đến nhau.
Quá tuyệt vọng, Lý-mạc-Thu túm lấy áo Tiểu-long-Nữ quát mắng lớn:
- Ngưi tiếp tục thưa láo nhằm lừa man trá ta!
Trước vẻ hốt hong của những người sư tỷ đã tăng cao niên vẫn còn đó thiết ân xá với câu tham lam sinh úy tử, Tiểu-long-Nữ vẫn tỉnh bơ thực hiện thinh ko vấn đáp.
Trông thấy thái chừng của nường như vậy, Lý-mạc-Thu càng bấn loàn và tinh thần vì như thế hiểu rõ sâu xa Tiểu-long-Nữ tiếp tục thưa thiệt.
Quá vô vọng nường mím môi nói:
- Như thế, thày trò ngươi cần bị tiêu diệt trước.
Nói đoạn nường áp dụng nội công vô bàn tay phóng một chưởng vô người Tiểu-long-Nữ mạnh như sấm sét.
Dưng-Qua tức khắc phi đằm thắm xông vô, xô sư phụ chếch qua quýt một phía bay ngoài nội khí của Lý-mạc-Thu, mồm thét lớn:
- Không được hạ thủ cô nương tôi, hãy thịt tôi trước tiếp tục.
Nói đoạn, hắn đứng chắn đằm thắm nhị người, tay buông trực tiếp sau sườn lưng, ngực ưỡn đi ra trước lênh láng vẻ kiêu hùng, đôi mắt hiên ngang nhìn trực tiếp vô mặt mày Lý-mạc-Thu như chờ đón tử vong ko chút hoảng quánh.
Lý-mạc-Thu ngừng tay cười cợt nhạt:
- à, thằng oắt con cái, mi tận tình đảm bảo cô nưng mi cho tới thế sao? Nếu mi thiệt tâm muôn bị tiêu diệt thay cho cô nương mi thì nên thưa vững mạnh mang đến tao nghe nào?
Nàng một vừa hai phải thưa một vừa hai phải xòe bàn tay tiếp tục nổi tiếng Xích luyện thần chưởng, đôi mắt hé rộng lớn nhìn sững vô Dưng-Qua như đốc giục vấn đáp vội vàng.
Dưng-Qua vẫn điềm tĩnh tĩnh đáp:
- Ta quyết thế, ngươi cứ thịt chuồn.
Lý-mạc-Thu thấy chồn tay trước thái chừng quá kiêu hùng của Dương-Qua ngay lập tức ngừng tay lại, rồi liếc mắt trông thấy thanh ngôi trường lần còn cài đặt mặt mày sườn lưng, ngay lập tức túm lấy hắn nạt lớn:
- Ta mang đến mi biết, tao chẳng cần thiết thịt cả nhị, tuy nhiên chỉ thịt một đứa thôi. Vậy tùy ý mi ham muốn tao thịt mi hoặc Tiểu-long-Nữ, cứ lựa lựa chọn chuồn, và vấn đáp vội vàng.
Dưng-Qua chẳng thèm vấn đáp, hai con mắt đăm đắm quan sát về phía Tiểu-long-Nữ lênh láng vẻ luyến ái chừng như mặc kệ cả lời nói nạt nộ nạt của nhân loại nhiều sát Xích-luyện tiên-tử. Trước côn trùng tình thâm nám nghĩa trọng, khăng khít như keo dán giấy tô, mặc dù lần Fe hoặc thần chưởng cũng ko nghĩa lý gì nữa.
Lý-mạc-Thu vứt lần xuống khu đất thở lâu năm chép mồm nói:
- Sư muôi, đến giờ sư muội và được giải lời nói vạc thệ thời xưa trước sư phụ, giờ khắc này sư muội đem quyền tự động ý bay ly ngoài Mộ-Đài này.
Tiểu-long-Nữ và Dưng-Qua ng ngác nhìn nhau chẳng hiểu nường ham muốn thưa gì.
Nguyên trước tê liệt Lâm-triều-Anh hãm bản thân vô ngôi Cổ-Mộ này là vì như thế đằm thắm nường và Vương-trùng-Dương mang trong mình 1 côn trùng tình ngang ngược. Nàng tiếp tục lấy lòng yêu thương mến nhân loại thanh niên tài phụ vương tê liệt với 1 côn trùng tình vô vọng tuy nhiên ko khi nào tẩy rửa được. Vì vậy nên nường tiếp tục quyết định đi ra một quy tắc bất khả xê dịch mang đến toàn bộ phái đẹp môn đồ nào là tiếp tục đem áo sư môn cư trú bên trên Cổ-Mộ đài, cần cộng đồng đằm thắm ko được tách ngoài Chung-Nam tô, chỉ trừ một tình huống nếu như mang trong mình 1 chàng trai nào là tự nguyện bị tiêu diệt thay cho cho bản thân, thì lời nói nguyện này mới nhất giải được.
Sở dĩ Lâm-triều-Anh bịa thêm thắt nước ngoài lệ này vì như thế nường nghĩ về vô giới mi râu, chắc chắn không tồn tại một kẻ nào là thiệt tình tình nghĩa cho tới nỗi tự nguyện thế mạng cho những người bản thân yêu thương. Như thế dẫu đem bịa lệ tuy nhiên có thể ko thể nào là xẩy ra được.
Chính bạn dạng đằm thắm của Lý-mạc-Thu không đủ can đảm vạc lệ vì như thế nường cũng ko thể tin tưởng được bọn phái nam nhi, và vô đời tình ái của nường vẫn còn đó một vết đen giòn ghi sâu sắc vô tâm cẩn mà lúc nào là nường muốn làm lấy tiết nhằm tẩy rửa mang đến đoạn.
Ngày ni chủ yếu tai Lý-mạc-Thu tiếp tục nghe Dương-Qua tự động nguyện bị tiêu diệt thay cho mang đến Tiểu-long-Nữ, nường cũng rất là kinh ngạc, và bổi hổi cảm kích. Tuy nhiên những lời nói này sẽ không ngoài ghi vô lòng nường một sự xót xa xăm ngấm thía khi nghĩ về cho tới số phận hẩm hiu đằm thắm bản thân và Lục-triển-Nguyên.
Nàng chép mồm nói:
- Sư muội, ngược em là nhân loại đảm bảo chất lượng phước!
Nói đoạn, nường như cuồng loạn không thể tâm lý gì nữa mến mạnh mũi lần vô cổ Dương-Qua.
Tiểu-long-Nữ hấp tấp vung tay phóng ngay lập tức một ngọn Ngọc-phong-sa nhằm giải cứu mang đến môn đồ. Lưỡi gươm bị Ngọc-phong-sa đụng chạm vô tấn công xoảng một giờ rộng lớn, rơi ngay lập tức xuống khu đất.
Lý-mạc-Thu hấp tấp ở xoài đi ra nhằm tách sát khí. Tiểu-long-Nữ trả tay kéo Dương-Qua phi đằm thắm phóng về phần bên trước và ngoái đầu lại nói:
- Sư tỷ, lời nói thệ của tôi hoàn toàn có thể giải được hay là không giờ khắc này không thể nghĩa lý gì nữa đâu. Đoạn Long-thạch tiếp tục bế kín Mộ-Đài, trước sau gì cả tư người tất cả chúng ta đều cần bị tiêu diệt cả. Để ngoài thực hiện bận tâm nhau, tất cả chúng ta lần từng người một điểm riêng rẽ bị tiêu diệt mang đến yên lặng đằm thắm đảm bảo chất lượng rộng lớn.
Nói đoạn nường trả tay bấm vào một trong những cái nút kín, một tảng đá bên trên cao rơi tấn công sầm xuống, ngăn cơ hội từng cặp một điểm.
Trải qua quýt những khoảng thời gian rất ngắn quá nhọc mệt về thân xác và bấn loàn về lòng tin, Tiểu-long-Nữ cảm nhận thấy tứ chi rũ rượi chuồn không còn nổi. Dương-Qua cần dìu nường chuồn chầm chậm rãi cho tới chống Tôn-Bà nhằm chăm sóc mức độ. Đặt nường phía trên nệm, rồi Dương-Qua lần nhị loại ly ụp lênh láng mật ong Trắng, nâng đầu sư phụ nhằm nường tợp một ly, còn một ly tự động bản thân tợp cạn.
Tiểu-long-Nữ cảm nhận thấy thần trí mênh đem như trải qua quýt cơn ác nằm mê, nường nhìn Dương-Qua chậm rãi rãi hỏi:
- Qua nhi, vì sao mi nhất tâm ở lại nằm trong bị tiêu diệt bám theo ta?
Dương-Qua lẹo tay lễ quy tắc đáp:
- Thưa cô nương, vô đời tôi chỉ từ 1 mình cô nương là kẻ thường xuyên nom tôi, xử thế rất hay với tôi, nên tôi ko ngần lo ngại gì nhằm bị tiêu diệt thay cho cô nương.
Tiểu-long-Nữ gật đầu chất vấn thêm:
- Mi nghĩ về cũng cần. Tuy nhiên ở vùng trên đây rồi người nào cũng cần bị tiêu diệt, chỉ không giống là người trước người sau tuy nhiên thôi. Thiết tưởng không nhất thiết phải lần nhằm thịt nhau làm cái gi ăn hại.
Dương-Qua hỏi:
- Tại sao tất cả chúng ta ko thể lần một lối nào là nhằm bay ra phía bên ngoài Cổ Mộ được hoặc sao?
Tiểu-long-Nữ rầu rĩ đáp:
- Cổ Mộ đài phong cách xây dựng vô cùng thời điểm diệu. Khi đoạn Long-thạch tiếp tục rơi, côn trùng liên hệ với toàn cầu bên phía ngoài tiếp tục đoạn. Ta tiếp tục bảo như vậy, mi chớ nghĩ về cho tới việc bay đằm thắm ăn hại.
Dương-Qua nín thinh thở lâu năm.
Tiểu-long-Nữ chất vấn ngay:
- Bây giờ mi nghĩ về lại và ăn năn hận việc đã trải cần không?
- Thưa cô nương, được ở kề bên cô nương tôi không thể thiết cho tới việc gì nữa. Với cô nương, chắc chắn là bên trên trần thế này không thể một cái gì còn hoàn toàn có thể cám gạ gẫm tôi được nữa.
Nghe Dương-Qua thốt đi ra lời nói chót, Tiểu-long-Nữ đột nhiên thấy cõi lòng thơ thới hoan hỉ như nhấp cần ly rượu nồng. Một luồng khí rét kể từ từ bốc lên thực hiện ửng hồng song má. Nàng nhìn nó và chất vấn thêm:
- Nhưng vì sao mi thở dài?
Dương-Qua đáp:
- Thiết nghĩ về giá thành nhị bọn chúng bản thân đều hạ tô, với cô nương kề bên, tôi tiếp tục đưa theo từng những điểm tô thủy lãng mạn, nếm những nét đẹp vạn vật thiên nhiên của tạo nên hóa, chẳng thú vị lắm sao? Với bạn dạng lãnh của cô ý nương, bên trên đời này dễ dàng bao nhiêu ai dám ức hiếp hoặc coi thường rẻ rúng bản thân được.
Từ nhỏ bé cho tới rộng lớn chỉ sinh sống vô Cổ-Mộ đài, ko hề nắm vững mảy may bên phía ngoài, thời buổi này nghe Dương-Qua kể, như vậy, Tiểu-long-Nữ cũng tâm lý cảm nhận thấy lòng tò mò rộn rực, ham muốn được đi dạo coi cho thấy một phen.
Nghĩ cho tới trên đây, bất giác nường cảm nhận thấy vô huyết quản lí nhiệt huyết chạy rần rật, tim đập mạnh, lòng ói nao ko hề kìm giữ vị sự thản nhiên như thời xưa. Nàng đoán tê liệt là 1 hiện tượng kỳ lạ suy giảm của lòng tin và khung người và nường đột nhiên quên mất mặt rằng vô khung người bản thân hiện nay hiện nay đã tiềm ẩn một trong những phần rộng lớn hăng hái của Dương-Qua. Hai hóa học tiết, nhị bạn dạng tính hàn nhiệt độ không giống nhau, há dễ dàng vô phút chốc hoàn toàn có thể hòa thích hợp được đơn giản dễ dàng không khiến phản xạ mang đến khung người được!
Nàng hấp tấp lại phía trên nệm, triệu tập ý chí, áp dụng nội công nhằm quản lý điều hành sinh lực, vẫn ko hiệu suất cao. Nhiệt chừng vô người nường đột nhiên tăng tách không bình thường, tương đối thở ko được bất ngờ nữa. Nàng vứt nệm đứng lên trải qua lại nhiều bận vô chống, vẫn ko thấy lại sự yên lặng tịnh.
Nhìn thấy sắc diện thay cho thay đổi của sư phụ, Dương-Qua hỏi:
- Thưa cô nương, cô nương thấy vô người dân có gì không dễ chịu hoặc sao?
Tiểu-long-Nữ ko đáp, nhìn hắn một chập và khẽ bảo:
- Mi hãy lại mới gần đây.
Dương-Qua đoán tưởng sư phụ ham muốn nhờ bản thân coi test nhiệt độ chừng nên hấp tấp cho tới kề bên nệm. Tiểu-long-Nữ cầm chặt tay nó áp vô má bản thân.
Dương-Qua kinh ngạc hấp tấp hỏi:
- Sao cô nương rét như vậy này? Cô nương bị oi chăng?
Tiểu-long-Nữ cười cợt đáp:
- Không hề chi đâu, mi chớ thắc mắc. Và nường chất vấn tiếp:
- Dương-Qua, chất vấn thiệt nhé! Mi thiệt lòng thương tao không?
Dương-Qua nhìn nường thật thà đáp:
- Cô nương coi, bên trên đời tôi, ngoài cô nương đi ra còn tồn tại ai là người thân trong gia đình yêu thương nữa, tôi ko thương cô nương thì còn thương ai chứ.
Nàng chất vấn tiếp:
- Nếu sau này còn có một người phụ nữ không giống cũng tỏ lòng thương mi, thì mi đem thương người tao không?
Dương-Qua thơ ngây đáp:
- Ai xử thế thật thà đảm bảo chất lượng với bản thân, thì tôi cũng cần đảm bảo chất lượng với bọn họ chứ.
Tiểu-long-Nữ thất sắc, mặt mày nhợt nhạt, buông tay Dương-Qua, rồi mới nhất lập cập run thưa xẵng:
- Nếu mi còn thương một người phụ nữ không giống thì chớ nói đến việc chuyện thương tao nữa, nghe chưa?
Dương-Qua kinh ngạc, tuy nhiên đột nhiên hắn nhảy cười cợt nói:
- Cô nương ko lưu giữ chỉ từ vài ba hôm nữa cả nhị tao đều bị tiêu diệt cả, như vậy còn tồn tại gái nào là hoàn toàn có thể lọt được vào vùng này nữa tuy nhiên hòng tâm lý mang đến bận tâm?
Câu thưa này đã trả Tiểu-long-Nữ về bên với thực tiễn. Nhìn thấy vẻ mặt mày trở thành thực thơ ngây của Dương-Qua, nường cũng nhảy cười cợt rồi sung sướng nói:
- ừ nhỉ, tao chỉ mơ sảng, nghĩ về bậy và ăn thưa hồ nước vật quá! Nhưng sở dĩ tao chất vấn như vậy là vì như thế lòng tao ham muốn chủ yếu mồm mi thốt đi ra lời nói thề nguyền tuy nhiên thôi.
Dương-Qua ngờ ngạc hỏi:
- Thưa cô nương, thề nguyền như vậy nào?
Tiểu-long-Nữ bình sinh hóa học phác hoạ, nghĩ về sao thưa vậy, không tồn tại tánh e ngượng ngập như phụ phái đẹp không giống, dẫu là chuyện tình yêu của lòng bản thân. Nàng đáp:
- Ta ham muốn mi thề nguyền xuyên suốt đời chỉ thương 1 mình tao, ngoại giả ko thương một người thiếu nữ nào là không giống nữa. Nếu thực hiện ngược lời nói thề nguyền tiếp tục mất mặt mạng ngay lập tức.
Dương-Qua ngoan ngoãn ngoãn quỳ xuống lẹo tay trịnh trọng thề:
- Đệ tử Dương-Qua van lơn thề nguyền xuyên suốt đời một dạ mến yêu thương cô nương. Nếu sau đây tôi thay cho thay đổi, không những cô nương tiếp tục tự động tay thịt tôi mà lúc trông thấy mặt mày cô nương tôi cũng cần tự động kết liễu mạng bản thân ko chút ăn năn.
Nghe lời nói thề nguyền như túa hé tấm lòng, Tiểu-long-Nữ thấy linh hồn hoan hỉ thơ thới sung sướng nói:
- Mi thiệt ngược tận tình nằm trong tao. Lời thề nguyền của mi tiếp tục khiến cho tao rất là sướng mừng được người tri kỷ.
Nói rồi nường cầm chặt tay Dương-Qua. Lần này bàn tay nường ko nóng bức như trước đó. Dương-Qua cảm nhận thấy một mối cung cấp nhiệt độ khí ấm cúng kể từ người Tiểu-long-Nữ dồn vô bản thân. Nó chỉ đứng yên lặng, sung sướng.
Tiểu-long-Nữ nói nhỏ nó:
- Ta thiệt ko cần với mi, tao tiếp tục ngờ vực và đem những hành động thiếu thốn đứng đắn so với mi. Thôi chớ buồn nhé.
Dương-Qua lật đật cãi lại:
- ồ, cô nương, sao lại thưa thế? Cô nương so với tôi rất là đàng hoàng. Trên đời này chỉ mất cô nương là kẻ mến thương tôi tuy nhiên thôi, ko khi nào tôi đem ý gì hờn tức giận cô nương đâu.
Tiểu-long-Nữ nói:
- Trước trên đây tao có khá nhiều lượt ko đảm bảo chất lượng với mi. Chính tao tiếp tục phản đối ko mang đến Tôn-Bà nuôi mi và đi ra mệnh lệnh xua đuổi mi thoát khỏi Cổ-Mộ đài. Nếu tao đàng hoàng với mi, ko cho tới nỗi Tôn-Bà cần chầu giời.
Nói cho tới trên đây nường cảm nhận thấy tâm tư tình cảm xúc động, sụt sùi nhỏ lệ. Niềm ăn năn hận lộn tình yêu dạt dào xâm lúc lắc lòng nường, bất giác khiến cho Tiểu-long-Nữ ôm mặt mày khóc nức nở như 1 đứa trẻ con thơ ngây, một vừa hai phải khóc một vừa hai phải cảm nhận thấy mừng sướng lộn lạo. Đây là tình huống ko khi nào xẩy ra vô đời Tiểu-long-Nữ. Nàng và được khơi luyện kể từ tấm nhỏ bé, xung khắc cực ngăn chặn với từng tình yêu, buồn sướng, tiếp tục trở thành hững hờ rét lùng trước từng việc, ko ngờ thời điểm hiện tại, mối cung cấp lúc lắc cảm tiếp tục thắng, khiến cho nường trở thành yếu mềm gần giống trăm ngàn nữ nhi không giống.
Dương-Qua nhìn nường khóc nức nở, đột nhiên kinh ngạc một vừa hai phải hoảng quánh, hấp tấp gọi:
- ủa, cô nương, cô nương.
Vừa khi ấy phổ biến đá lúc lắc động và cả tấm tường kề bên bị ụp nhào xuống, nhị thày trò Lý-mạc-Thu hiện nay lừng lững trước mặt mày .
Nguyên sau khoản thời gian bị tấm đá ngăn cơ hội và giam cầm hãm vô Cổ-Mộ đài, Lý-mạc-Thu cảm nhận thấy đời bản thân chuẩn bị kết liễu vì như thế đoạn Long-thạch tiếp tục rơi. Nhưng trước giờ bị tiêu diệt, một ý chí ham sinh sống đột nhiên vùng lên mạnh mẽ nường cố mức độ lần lối bay đằm thắm, đem dầu nường quá rõ ràng điểm trên đây tích tụ lênh láng công cụ túng thiếu hiểm thịt người như đùa.
Sau khi lồng lộng đi kiếm mọi nơi ko đi ra cơ cấu tổ chức hoạt động công cụ, lần vị trí đi ra, cả nhị thầy trò nằm trong hiệp lực thí triển nội nước ngoài thần công xô té được tấm đá án ngữ trước cửa ngõ.
Dương-Qua thất kinh nhúm bản thân phóng đi ra đứng chận ngay lập tức trước mặt mày Lý-mạc-Thu vì như thế hoảng nường ám sợ hãi sư phụ. Nó thét lớn:
- Ngươi còn ham muốn gì nữa chứ?
Lý-mạc-Thu đáp:
- Ta đem mẩu truyện ham muốn thưa nằm trong sư phụ mi.
Dương-Qua rung lắc đầu nói:
- Làm sao hoàn toàn có thể tin tưởng nổi ruột gan lật lường của ngươi được?
Lý-mạc-Thu nhìn nó, rung lắc đầu, chậm rãi rãi nói:
- Thật đi ra không nhiều mang trong mình 1 phái nam tử như mi.
Nghe câu ấy, Tiểu-long-Nữ bước lại ngay sát hỏi:
- Thế nào? Sư tỷ thưa sao? Sư tỷ mang đến hắn đảm bảo chất lượng hoặc xấu?
Lý-mạc-Thu đáp:
Sư muội phát triển điểm trên đây, kể từ nhỏ bé cho tới rộng lớn ko hề tách ngoài điểm trên đây, nên ko nắm rõ bọn phái nam tử bên trên đời toàn là hạng gian dối lừa bịp, luôn luôn trực tiếp lần cơ hội bội bạc tuy nhiên thôi. Quả sư muội rất hay số nên tiếp tục gặp gỡ một người như Dương-Qua, thiệt là tình thâm nám nghĩa trọng. Trên gầm trời dễ dàng đâu tìm kiếm được người loại nhị như hắn.
Sở dĩ vì như thế bị Lục-triển-Nguyễn bội bạc, Lý-mạc-Thu đâm đi ra ngán đời, ngờ vực tình thương yêu của quý khách rồi vì như thế trở thành loài kiến ấy, nường tiếp tục nhận định rằng toàn bộ con trai đều bội bạc, tuy nhiên phán xét quá hà khắc, thiệt đi ra con trai đem tình yêu như Dương-Qua đâu là rất khó lần.
Tiểu-long-Nữ nghe thưa như tợp được ly rượu nồng, cảm nhận thấy hoan hỉ vô mô tả, nường sung sướng nói:
- Kể đi ra nếu như mang trong mình 1 người các bạn trai nồng nhiệt kính yêu bản thân thì cuộc sống nên sống lắm chứ.
Lý-mạc-Thu đột nhiên nghiêm ngặt nghị hỏi:
- Này sư muội, tao chất vấn thiệt, tuy rằng tương đối lối đột, tuy nhiên sư muội chớ cất giấu nhé! Sư muội đem dự tính lấy hắn thực hiện ck không?
Tiểu-long-Nữ điềm nhiên nói:
- Không đâu! Nó là môn đồ của tôi, nó nồng nhiệt mến thương tôi, còn tôi so với nó đi ra sao, ko rõ ràng lắm.
Lý-mạc-Thu cười cợt gằn nói:
- Ta ko tin tưởng được, lửa ngay sát rơm thế nào là nhiều ngày ko cháy được. Vừa thưa nường chợt trả tay xé toạt cái xiêm của Tiểu-long-Nữ. Bất ngờ ko né kịp, Tiểu-long-Nữ bị xé rách rưới một miếng lụa, lộ cánh trắng tay như tuyết, bên trên ấy mang trong mình 1 lốt son đỏ au hồng. Vết điểm thủ cung tụt xuống tiếp tục thổ lộ thực sự, minh chứng và bào chữa trị hùng hồn nhất mang đến Tiểu-long-Nữ. Bất kỳ tình huống nào là, khi người phụ nữ bị thất trinh bạch thì vết son này tan mất mặt ngay lập tức.
Nhìn vết thủ cung tụt xuống mẩn đỏ bên trên làn domain authority Trắng, Lý-mạc-Thu một vừa hai phải kinh ngạc một vừa hai phải trầm trồ. Nàng ko ngờ Tiểu-long-Nữ vẫn lưu giữ lấy được lòng trinh bạch Trắng đem dầu sinh sống cộng đồng với 1 chàng thanh niên tuấn tú nồng nhiệt yêu thương bản thân vô cảnh thâm nám u hiu quạnh của Cổ-Mộ đài.
Quả là 1 chuyện khác người tuy nhiên nường ko ngờ hoàn toàn có thể được.
Lý-mạc-Thu chỉ biết thở lâu năm và nín thinh.
Tiểu-long-Nữ đâu đoán được thâm nám ý của những người sư tỷ, nường thơ ngây hỏi:
- Sao, sư tỳ ham muốn thưa điều gì với tôi.
Trước trên đây Lý-mạc-Thu dự tính lần bắt ngược tang sự tư tình đằm thắm Dương-Qua và Tiểu-long-Nữ nhằm vạch mặt mày chỉ thương hiệu, mắng chửi một trận là gái trắc nết dẫn trai vô Cổ-Mộ thực hiện điều dù uế, loạn dâm nhằm rồi lần lý lẽ trục xuất đi ra khốn này. Nhưng khi trông thấy hội chứng cớ lòng trinh bạch Trắng của những người sư muội, Lý-mạc-Thu ngẩn người và lúng túng chẳng biết thưa năng làm thế nào.
Khi nghe Tiểu-long-Nữ chất vấn, nường hấp tấp lần lời nói thưa quanh:
- Ta dự tính chất vấn sư muội nhằm tao nằm trong bám theo sư muội.
Tiểu-long-Nữ đâu đem kỳ lạ gì tánh tự động kiêu tự động đại của Lý-mạc-Thu nữa. Ngày ni bất ngờ thấy nường hạ bản thân van lơn một chuyện vì vậy làm thế nào tin tưởng được.
Nàng đáp:
- Giữa nhị tao ai thắc mắc phận nấy. Sư tỷ cứ liệu lấy việc làm của tớ mang đến đoạn, phần tôi, tôi ko quan trọng điều gì nữa.
Lý-mạc-Thu mỉm cười cợt, mỉa mai:
- Ta quá hiểu ý sư muội lắm! Phải, trần gian thưa thế tuy nhiên trúng, lần của thì dễ dàng, lần các bạn mới nhất khó khăn. Ngày ni sư muội tiếp tục đem chàng kề bên, không đủ thốn yên cầu gì nữa đâu?
Tiểu-long-Nữ vốn liếng ngay thẳng, thiếu hiểu biết nhiều thâm nám ý mai mỉa của Lý-mạc-Thu, trả lời:
- Vâng, tôi nắm rõ và chắc chắn là vấn đề này. Hắn luôn luôn trực tiếp ở cạnh tôi và xuyên suốt đời ko khi nào xa xăm tôi nữa.
Lý-mạc-Thu lại tiếp lời nói chua chát hơn:
- ồ, cả cặp cứ trả nhau xuống núi, sướng thú giang hồ nước, rầy trên đây mai tê liệt, thì đem gì niềm hạnh phúc mang đến bởi.
Tiểu-long-Nữ tình thiệt trả lời:
- Vâng, tuy nhiên ngay lập tức giờ đây không được.
Lý-mạc-Thu ngang nhiên hỏi:
- Vì sao vậy?
Tiểu-long-Nữ cười cợt đáp:
- Sư tỷ há ko lưu giữ đoạn Long-thạch tiếp tục rơi rồi sao? Một khi Cổ-Mộ đã trở nên tách đứt lối đi ra vô, mặc dù sư phụ tái ngắt sinh cũng đành bó tay, ko tài nào là ra phía bên ngoài được nữa.
Lý-mạc-Thu tuyệt vọng đứng yên lặng. Thì đi ra thâm nám tâm của nường cố lấy những ảo hình họa niềm hạnh phúc bên phía ngoài câu Tiểu-long-Nữ, hoạ chăng nường mến mộ đem thể hiện đi ra lối bay đằm thắm lần lối sinh lộ. Nhưng lúc nghe đến Tiểu-long-Nữ thật thà vấn đáp, nường cảm nhận thấy như 1 gáo nước rét dội bên trên đầu, càng nghĩ về càng căm hận ko thể dằn được.
Thình lình Lý-mạc-Thu vung song xích huyền thần chưởng tấn công vãi vô đầu Tiểu-long-Nữ mang đến lại gan.
Dương-Qua kể từ nãy giờ vẫn để tâm bám theo dõi sự đối đáp đằm thắm nhị người. Nhìn thấy cặp đôi mắt Lý-mạc-Thu trợn trừng như tóc hào quang quẻ, mặt mày lênh láng sát khí, hắn tiếp tục dự báo thế nào là sư bá cũng hạ độc thủ nên rất là ngừa mang đến sư phụ.
Khi một vừa hai phải thấy Lý-mạc-Thu vận động tuy nhiên chưởng, Dương-Qua hấp tấp vàng thu bản thân ngồi xổm xuống, triệu tập gân lực theo như đúng thế võ "Hàm tế bào công" của Âu-dương-Phong tiếp tục truyền thụ, mồm kêu "cum, cum, cum", tung nội khí dội ngay lập tức vô bản thân Lý-mạc-Thu tấn công nhảy nường dội lên rất cao và rơi xuống khu đất.
Vì thiếu thốn ngừa, bị cần thế võ bất thần gian ác, Lý-mạc-Thu cảm nhận thấy toàn đằm thắm lúc lắc động, ngực tức, trí nhớ sợ hãi. Vừa lồm ngồm đứng lên, nường tung trực tiếp xích luyện thần chưởng nhắm vô người Dương-Qua nhằm kết liễu sang trọng mạng thằng oắt con cái căm ghét ấy.
Nếu đòn này trúng cần thì body Dương-Qua cần dập nát nhừ ko sinh sống nổi. Nhưng trúng một vừa hai phải khi ấy, Lý-mạc-Thu cảm nhận thấy một luồng kinh lực đột nhập vô nội tạng, toàn đằm thắm bủn nhủn, trí nhớ choáng ngợp, nhị tai ù ù như nghe sấm động. Thì đi ra nường đã trở nên Tiểu-long-Nữ lượt thứ nhất áp dụng ngón vi diệu vô "Ngọc-nữ tâm-kinh" đánh úp.
Tiểu-long-Nữ trông thấy sư tỷ xửng vửng, mày mặt ngờ ngạc như kẻ mất mặt hồn, đột nhiên cười cợt rộng lớn và nói:
- Bây giờ sư tỷ có thể tiếp tục nắm rõ uy thế của "ngọc-nữ tâm-kinh" rồi chứ? không nhiều đi ra võ thuật này cũng cần đem điểm không giống đời cần ko sư tỷ?
Nghe nói đến việc Ngọc-nữ tâm-kinh, Lý-mạc-Thu sững sờ toàn bộ cơ thể, hấp tấp trả tay rờ lên màng tai thấy không thể đau đớn nữa. Toàn đằm thắm mỏi mệt nhọc thế nào và tấn công trúng ở chỗ nào, tâm lý mãi chẳng biết điệu của ngọc-nữ tâm-kinh xuất vạc đi ra sao nữa.
Nàng ngẩn người, tái ngắt mặt mày, nhìn trân trân không cử động, trong những lúc tê liệt Tiểu-long-Nữ khoan thai di động Dương-Qua dắt qua quýt chống mặt mày.
Lúc bấy giờ Lý-mạc-Thu mới nhất quyết định thần, vệ sinh các giọt mồ hôi trán và lẩm bẩm:
- Cũng may con cái nhỏ bé bị xấp xỉ lòng tin, nội lực phân giã tách, chứ nếu như nó sung mức độ như khi thông thường thì tao dễ dàng mất mặt mạng như đùa.
Dương-Qua bước bám theo sư phụ, nghĩ về cho tới ngón đòn Tiểu-long-Nữ một vừa hai phải xử lý Lý-mạc-Thu, hắn cực kỳ khoái chí, một vừa hai phải cười cợt một vừa hai phải hỏi:
- Thưa cô nương, ngón đòn một vừa hai phải rồi tài tình quá! Có lẽ ko một võ thuật nào là vượt lên trên nổi "Ngọc-nữ tâm-kinh" cần ko cô nương?
Nhưng hắn một vừa hai phải thưa dứt câu đột nhiên thấy Tiểu-long-Nữ toàn đằm thắm lập cập rẩy như bị trúng dông, đứng ko vững vàng, té xỉu xuống, hắn hấp tấp vàng trả tay hứng và dìu nường nhằm phía trên tảng đá, mồm la khan:
- Cô nương, cô nương ơi, cô nương làm thế nào thế?
Hai hàm răng Tiểu-long-Nữ đập vô nhau bồm bộp, nường nỗ lực trả lời:
- Lạnh??? rét lắm.
Trước tê liệt trong những lúc Tiểu-long-Nữ đang được luyện ngọc-nữ tâm-kinh bên trên miếu huê hồng, Tiểu-long-Nữ bị 2 đạo sĩ bất thình lình đập phá rối, buổi học tập dang dở, khi lực chạy ngược suýt tý nữa mất mặt mạng. Nàng tự động cứu vãn chữa trị ko lành lặn thì tiếp cho tới từng nào chuyện bất thần đưa tới liên tục, nội lực càng suy tách, lòng tin xấp xỉ mạnh mẽ vì như thế những hiện tượng kỳ lạ xúc động tâm tình. Vừa rồi vì như thế cần giải nguy cấp mang đến môn đồ, Tiểu-long-Nữ quên bản thân đang được trương căn bệnh, áp dụng quá mức độ nhằm xuất một điệu vô Ngọc-nữ tâm-kinh tiến công Lý-mạc-Thu. Nên khi bấy giờ khung người bị giảm sút, nhiệt độ khí tan biến, toàn đằm thắm như bị nóng bức trọn vẹn.
Nhìn Tiểu-long-Nữ lập cập rẩy ở teo quắp bên trên tảng đá, nhị hàm răng tấn công vô nhau lộp độp mãi, Dương-Qua hãi kinh quá khóc rống lên và gọi lớn:
- Cô nương ơi, cô nương, biết làm thế nào giờ đây hở cô nương?
Nhìn thấy sư phụ mến yêu thương bị rét quá mức độ, hắn cảm nhận thấy như đằm thắm bản thân cũng trở thành rét lây. Loay hoay một chập hắn đột nhiên lưu giữ cho tới cái áo lông của Tôn Bà tặng mang đến khi ngay sát lâm cộng đồng, hấp tấp vàng túa áo ngoại giả, lấy áo phủ choàng bên trên ngực Tiểu-long-Nữ.
Nhờ mức độ rét của cái áo, mặt mày nường dường như hồng hào được song tý. Nhưng chỉ vô khoảng thời gian rất ngắn, hắn còn chưa kịp mừng, đột nhiên cơn rét nổi quay về, nhị hàm răng càng lúc lắc nhiều hơn thế nữa.
Sợ quá, Dương-Qua hấp tấp ôm choàng lấy Tiểu-long-Nữ, người sử dụng nhiệt độ chừng của tớ nhằm sưởi mang đến nường. Hắn cố áp dụng nội công mạnh mẽ truyền nội lực vô người cô nương nhằm kháng với mức độ rét.
Phương pháp này cũng hỗ trợ cho Tiểu-long-Nữ thấy dễ chịu và thoải mái đôi lúc, tuy nhiên ko cần là cách thức cứu vãn thưa được tình thế. Đối với 1 người tiếp tục bao năm cực công áp dụng công lực kháng với mức độ rét băng giá bán của giường ngủ hàn thạch, thì nhiệt độ chừng của Dương-Qua gửi vô đem nghĩa lý gì đâu.
Tiểu-long-Nữ nỗ lực thưa qua quýt giọng rên:
- Mi hãy buông tao đi ra.
Hắn càng cuống quít, cố siết chặt toàn đằm thắm nường như nhằm trút bỏ toàn bộ nhiệt độ khí vô người cứu vãn thưa sức mạnh mang đến sư phụ vương yêu thương.
Hắn một vừa hai phải ôm một vừa hai phải thổn thức nói:
- Cô nương nhằm đem tôi, tôi ôm thiệt chặt nhằm cô nương tách rét, giờ đây cô nương thấy đem hứng được phần nào là chưa?
Nàng vẫn rung lắc đầu, nghiến răng, mím môi, kháng so với mức độ rét càng ngày càng thêm thắt.
Một chập sau hắn cảm nhận thấy bất lực, thả nường đi ra, nhìn nường chẳng biết thực hiện cơ hội nào là rộng lớn.
thình lình Tiểu-long-Nữ trả tay chỉ vô cái áo lông rán của Tôn bà, hắn hấp tấp vàng thế cái áo vô tay, xoay qua quýt quay về, chẳng biết cần làm thế nào. Bấy giờ hắn mới nhất thấy tức tối vì như thế Tôn Bà bị tiêu diệt quá vội vàng ko kịp trối trăn về tác dụng của áo này.
Lúc bấy giờ cho tới khi cô nương hắn dự tính chỉ bảo mang đến hắn, thì nường lại bị cứng mồm thưa chẳng đi ra lời nói. Làm sao tuy nhiên hiểu trên đây. Hắn một vừa hai phải tức giận một vừa hai phải thắc mắc, loay hoay một chập quyết định thắp cái áo nhằm sưởi rét rộng lớn. Nhưng khi nhằm kề ngay sát ngọn đèn, đột nhiên trông thấy đem lòi ra bao nhiêu mặt hàng chữ, hắn hấp tấp vàng vạch đi ra nhìn kỹ thấy đem 16 chữ:
"Trùng-Dương tiên sư
Công truyền hậu thế
Quan kỳ họa tương
Cứu kỳ loại chỉ".
nghĩa là: (hãy nhìn kỹ bên trên chỉ tay của bức họa đồ, tiếp tục nhìn thấy công tích của Vương-trùng-Dương khắc ghi hậu thế).
Vừa trông thấy bao nhiêu mặt hàng chữ, Dương-Qua mừng rỡ như người bị tiêu diệt trôi một vừa hai phải vớ cần tấm ván, nó hấp tấp vàng xốc Tiểu-long-Nữ bồng trở về phía căn nhà mồ. Tiểu-long-Nữ ngờ ngạc nhìn nó chả hiểu gì không còn.
Hắn bảo nho nhỏ:
- Tôi trả công nương cho tới xem xét lại di hình họa của Vương-trùng-Dương.
Tiểu-long-Nữ nghe đoạn, vẫn ngờ ngạc như chẳng hiểu gì rộng lớn. Chân bước dồn, trí nhớ Dương-Qua một vừa hai phải lo lắng, một vừa hai phải quan ngại gặp gỡ cần Lý-mạc-Thu thì nguy hại lắm. Khi cho tới đại sảnh, hắn trả chân đẩy cửa nhà nhìn vô thấy tối om. Dương-Qua lần mẫm ẵm nường chuồn vô, bịa yên lặng bên trên nệm, rồi lần đá tấn công lửa bùi nhùi đèn.
Qua độ sáng mập nhòa vô đá tối tăm vắng vẻ rét, đột nhiên năm cái quan liêu tài tuy nhiên song một mặt hàng, khi ẩn khi hiện nay như ma mãnh trơi. Xung xung quanh không tồn tại bóng hình một người nào là, Dương-Qua chạy cho tới móng tường nhìn kỹ vô di hình họa Vương-trùng-Dương.
Nhớ lại ngày nào là được Tiểu-long-Nữ tiến hành trên đây thực hiện lễ nhập môn và chén bát sư, hắn đem nhìn vô tấm hình của bậc chi phí bối quá cố một lượt, tuy nhiên giờ đây để ý kỹ vẫn không tồn tại gì thay cho thay đổi không còn.
Hắn kinh ngạc khi nhìn thấy bàn tay vẽ úp bên trên bức họa đồ, và những mặt hàng chữ bên trên áo Tôn-Bà bảo cần nhìn kỹ bên trên chỉ tay.
Án Thư tay úp thì làm thế nào thấy được chỉ. Hắn lầm bầm tự động chất vấn mãi ko đáp được. Xoay lại hâu phương, hắn thấy Tiểu-long-Nữ liếc mắt nhìn chừng như ham muốn biết sản phẩm.
Dương-Qua quay về hứng nường lại gần bức di hình họa và bảo:
- Cô nương test nhìn coi đem nhìn được gì không? Tôi chẳng thấy gì cả.
Tiểu-long-Nữ rung lắc đầu thưa khẽ:
- Mắt tao hoa cả, ko thấy gì không còn.
Dương-Qua bịa nường ở xuống rồi đứng nhón chân hạ tấm hình lại gần đầu nường, bưng đèn kê sát soi sáng sủa mang đến nường rất rõ.
Nàng rung lắc đầu nói:
- Vô ích.
Dương-Qua tức giận quá bịa tấm hình bên trên bàn đá và dằn mạnh thếp đèn lên bên trên. Vì bịa thẳng cánh thực hiện sáp vung tung tóe rơi bên trên mu bàn tay của Vương-trùng-Dương. Sáp ngấm vô lụa thực hiện sinh ra những đường nét vẽ không giống thông thường. Dương-Qua kinh ngạc quá hấp tấp tiến thủ cho tới nhìn kỹ rộng lớn. Hắn đem xúc cảm những đường nét vẽ tượng hình những chữ Hán có khá nhiều chữ nhỏ chi chít, đôi mắt thông thường ko đánh giá và nhận định rõ ràng.
Nóng lòng vì như thế hiện tượng nguy cấp ngập ngay sát khu đất xa xăm trời của sư phụ hắn cố định và thắt chặt thần để ý thêm thắt, tuy nhiên sau cùng cũng chỉ gọi được vài ba phụ vương chữ nhất nhì, đái đại tuy nhiên thôi.
thình lình hắn quên phứt rằng Cô nương bản thân đang được thập tử nhất sinh, kêu lớn:
- Cô nương ơi, coi trên đây nè. Lạ quá! Lạ quá!
Tiểu-long-Nữ cũng quên mất mặt hiện tượng sức mạnh của tớ, cố chồm dậy nhìn sát vô bức họa đồ. Một nụ cười cợt kỳ vọng thông thoáng nở bên trên làn môi tái ngắt vì như thế rét.
Đôi đôi mắt nường hé to tát tràn trề kỳ vọng.
Dương-Qua lo sợ hỏi:
- Họ ghi ché những gì thưa cô nương?
Tiểu-long-Nữ chầm chậm rãi vấn đáp qua quýt tương đối thở yếu đuối ớt:
- Ngày trước, khi phái đẹp Sư phụ mệnh cộng đồng, Vương-trùng-Dương đem quay về trên đây một lượt...
Dương-Qua hấp tấp tách lời:
- Ông quay về làm cái gi vậy Cô nương?
- Lần này ông tao quay về nhằm đằm thắm điếu tình nhân. Khi tiên sư vô cho tới mái nhà này trông thấy cỗ Ngọc-nữ tâm-kinh bởi phái đẹp Sư phụ quý phái bịa bên trên bàn thờ tổ tiên thì người dân có bảo:
- Ngọc-nữ tâm-kinh tuy rằng vi diệu thiệt, tuy nhiên nếu như vũ thuật của Toàn-Chân phái được rèn luyện đến mức độ tối cao thì hoàn toàn có thể tương khắc được Ngọc-nữ tâm-kinh như ko.
Dương-Qua kinh ngạc hứ một giờ rộng lớn và chất vấn thêm:
- Ông tao đem phân tích và lý giải thêm thắt nguyên do vì như thế sao không?
Tiểu-long-Nữ đáp:
- Người đem truyền rằng, đem 1 căn chống đá không giống tiếp tục khắc cốt ghi xương toàn bộ tuyệt kỹ ngăn chặn Ngọc-nữ tâm-kinh. Sau này kẻ nào là đem phần phước lắm mới nhất tìm kiếm được và hít vào được tinh tuý của nền vũ thuật vô cùng thời điểm diệu này.
Dương-Qua lo sợ quá chất vấn tiếp:
- Vậy tiếp tục đem ai lần đi ra ko Cô nương? Chúng tao hoàn toàn có thể đi kiếm ngay lập tức giờ đây được chăng?
Tiểu-long-Nữ rung lắc đầu đáp:
- Ta ở trên đây kể từ khi nhỏ bé tuy nhiên ko khi nào được biết hoặc nhìn thấy chống này.
Nói đoạn nường để ý nhìn lại bức họa đồ một đợt nữa và lẩm bẩm:
- Lạ quá, thiệt lạ!... Khó tuy nhiên tin tưởng được.
Dương-Qua cũng tiếp lời nói ngay:
- Chính tôi cũng ko thể tin tưởng mang trong mình 1 võ thuật nào là cao siêu rộng lớn Ngọc-nữ tâm-kinh.
Tiểu-long-Nữ cãi lại ngay:
- Không cần tao cố ý thưa thế đâu. Ta ham muốn chỉ sự quái gở và khó khăn tin tưởng về căn chống này tuy nhiên thôi.
Dương-Qua thực hiện thinh và Tiểu-long-Nữ cũng yên lặng tâm lý. Một khi sau Dương-Qua dường như oi ruột chất vấn thúc:
- Vậy tất cả chúng ta test lần xe cộ, đem mất mặt công là bao đâu?
Tiểu-long-Nữ đáp:
- Nếu ko biết phương pháp thì đem lần cũng ăn hại.
Nói đoạn nường kéo Dương-Qua lại kề bên bao nhiêu cái quan liêu tài.
Và chỉ vô nhị cái quan liêu tài vứt trống trải, nường bảo:
- Trong thực tiễn lúc này vô Cổ Mộ chỉ mất nhị cái quan liêu tài tuy nhiên tất cả chúng ta những tư mạng. Như thế nhị cái quan liêu tài làm thế nào chứa chấp không còn tư kẻ chuẩn bị thoát ly đời?
Dương-Qua rầu rĩ đáp:
- Nếu Cô nương chấp thuận, tất cả chúng ta nằm trong cộng đồng một quan liêu tài còn cái tê liệt giành cho thầy trò Lý-mạc-Thu chứ sao?
Lời thưa chân tình của Dương-Qua tuy rằng ko tiềm ẩn một hậu ý gì tuy nhiên làm cho Tiểu-long-Nữ cảm nhận thấy lòng xao xuyến và rét bừng cả mặt mày.
Lặng chuồn một khi, nường nói:
- Nếu tất cả chúng ta bị tiêu diệt sau thì được lắm. Rủi tụi mình bị tiêu diệt trước thì có thể gì bọn chúng nó nhằm yên lặng mang đến thể xác bản thân được ở trên đây, hoặc lại lấy vứt điểm nào là khác?
Dương-Qua cảm nhận thấy nhiệt huyết bừng dậy trong thâm tâm hùng hổ nói:
- Vậy Cô nương được cho phép tôi lần thầy trò nó hạ thủ chuồn mang đến rồi.
Tiểu-long-Nữ tức cười cợt bảo:
- Sao mi tránh thẩn thế? Ngay tài nghệ của tao còn ko địch nổi sư tỷ thì bạn dạng lãnh mi làm thế nào kháng nổi với bọn họ được?
Tuy nhận ra nường thưa trúng tuy nhiên Dương-Qua vẫn thưa gượng:
- Hay giờ đây tất cả chúng ta lần đã tạo ra pho vũ công tối cao của Vương-trùng-Dương, cố tâm trau dồi mang đến cao siêu thì tiếp tục vừa sức hạ bọn chúng ngay lập tức chứ gì.
Tiểu-long-Nữ mỉm cười cợt nói:
- Luyện tập dượt vũ nghệ đâu cần một vài ba ngày là đoạn. tối thiểu cũng cần 1 năm hoặc sáu mon. Lương thực điểm trên đây không thể được bao nhiêu ngày, test chất vấn làm thế nào sinh sống nhằm luyện tập.
Nhưng trông thấy vẻ mặt mày ngờ ngạc và vô vọng của Dương-Qua nường thưa thêm:
- Tiên sư đưa đi ngôn rằng cửa ngõ chống này bám ngay lập tức với quan liêu tài phái đẹp sư phụ. Không biết đem cơ hội nào là nhằm vô này được và trên đây đem cần là việc thiệt Hoặc là quỷ kế tiếp của những người.
Dương-Qua trố đôi mắt hỏi:
- Vì sao lại là quỷ kế?
- Ta chỉ Dự kiến vì vậy thôi. Cũng hoàn toàn có thể đấy là chống riêng rẽ của phái đẹp sư phụ. Ngày xưa phái đẹp sư phụ tính ý không bình thường, có những lúc tức tức giận người vứt về chống đóng góp chặt cửa ngõ, gọi ko nghe, vô ko được. Một khi cửa ngõ tiếp tục đóng góp, đứng ngoài lần ko thấy cửa ngõ nữa.
Khi phái đẹp sư phụ tiếp tục tịch rồi, Vương-trùng-Dương đem lẻn vô Cổ Mộ đài, viện lẽ là nhằm viếng thăm hỏi tuy nhiên biết đâu với mục tiêu thám thính xét. Khi chất vấn lại thì được biết cửa ngõ chống tiếp tục ngay lập tức với quan liêu tài rồi. sành đâu người tiếp tục đột nhập vô và tiếp tục ghi lại pho võ thuật vi diệu điểm tê liệt chăng? Có lẽ cũng bởi này mà tiên sư tiếp tục lưu lạii di ngôn này mang đến hậu thế. Thật là bí ẩn khó khăn tin tưởng quá. Lẽ nào là Vương-trùng-Dương lại chuồn lường gạt tất cả chúng ta, và người cũng không thích lường gạt kẻ không giống làm cái gi.
Dương-Qua nói:
- Đó cũng đơn thuần fake thuyết. Điều thực tiễn nhất là cần lần đã tạo ra chống này rồi mới nhất cho tới việc hạ thủ thầy trò Lý-mạc-Thu.
Suy nghĩ về thêm 1 chặp, Tiểu-long-Nữ lẩm bẩm:
- Hay chả đem gì vô ấy chăng?
Dương-Qua hỏi:
- Cô nương ham muốn thưa vô chống ấy tiếp tục không tồn tại gì chăng?
Nàng rung lắc đầu đáp:
- Ta ko thưa thế. Thôi thì mi cứ nạy nắp quan tài coi sao.
Dương-Qua mừng rỡ tiến thủ cho tới sát cái quan liêu tài của Lâm-triều-Anh. Chàng tao áp dụng nội công nhằm lật cái nắp hòm đá, tuy nhiên cẩn trọng nín thở nhằm tách mùi hương hôi thối tiếp tục vạc đi ra kể từ lòng hòm.
Thật kỳ lạ thay cho, nắp hòm một vừa hai phải hở lên thì một mùi hương mùi thơm ngát lan từng gian giảo chống. Dương-Qua đang được vận nội công, lại nín thở ngừa nên chẳng hoặc biết gì. thình lình nó la lên kinh ngạc:
- Cô nương! Không đem gì vô hết!
Tiểu-long-Nữ tiến thủ cho tới nhìn vô vô, chỉ mất nhị bình thủy đem đựng một hóa học cao vô vô. Có lẽ mùi hương hương thơm lan đi ra kể từ trên đây.
Tiểu-long-Nữ lẩm bẩm:
- Lạ quá! lẽ nào là đấy là di thể của Sư phụ? Vương-trùng-Dương lừa mị tao chăng?
Dương-Qua nói:
- Phải đấy Cô nương. Ông tao man trá bản thân thực hiện gì? Chính đấy là cửa ngõ vô chống đá. Ta chuồn vô đi!
Nói đoạn nó chúi nguồn vào hòm lấy tay lần ở lòng hòm rồi kêu lên:
- Đúng rồi! Đúng rồi! Đây là ngóc vô.
Tiểu-long-Nữ nghe thưa biết ngay lập tức này đó là lối vô.
Dương-Qua hì hục nạy ngóc đá ko nhúc nhắc. Nó vận khí nội công, các giọt mồ hôi nhễ nhại tuy nhiên, ko hiệu suất cao. Tiểu-long-Nữ nhằm nó hì hục một hồi rồi nói:
- Mi tài giỏi thánh, mức độ thần cũng ko hé được đâu.
Dương-Qua ngừng tay hỏi:
- Thế thì cô nương hùn tôi một tay.
Tiểu-long-Nữ khẽ bảo:
- Trong Mộ đài nầy, cơ cấu tổ chức vô đi ra đều được sắp xếp sử dụng máy móc. Mi lấy mức độ lực vũ phu của mi thách thức với trí xảo của sản phẩm móc được thì tao cũng phục mi đấy. Mi ham muốn hé ngóc vô thì gửi nhẹ nhõm sang trọng phía mô tả, rồi dở mạnh lên.
Dương-Qua hắn bám theo lời nói, bất ngờ ngóc đá nhằm lộ đằm thắm hòm một lối vô đen giòn ngòm.
Hắn mừng rỡ la lên:
- Đúng rồi cô nương! Thôi tất cả chúng ta đưa vào chuồn.
Tiểu-long-Nữ đáp:
- Mi chớ hấp tấp vội vàng, hãy hóng một chốc khiến cho xú khí bay không còn tiếp tục.
Dương-Qua vâng lời nói ngồi cạnh cái hòm hóng. Nhưng lòng ko yên lặng, giây lát lại hỏi:
- Bây giờ tao vô được ko Cô nương?
Tiểu-long-Nữ bảo:
- Ta lấy thực hiện kỳ lạ, sao mi đem tính hấp tấp vội vàng vì vậy lại hoàn toàn có thể nằm trong sinh sống với tao bao nhiêu năm nay!
Dứt lời nói, nường thủng trực tiếp tay thế cái đèn phi vào hòm soi vô lỗ ngóc đá. Thấy Tiểu-long-Nữ thế trực tiếp đèn trả lên trước mặt mày. Dương-Qua lấy thực hiện kỳ lạ hỏi:
- Cô nương thực hiện quy tắc gì xa lạ thế?
Tiểu-long-Nữ phì cười cợt bảo:
- Mi tự động hụ rành rọt việc đời lắm thế mi ko biết ở một điểm thiếu thốn chăm sóc khí thì lửa ko đỏ au được sao? Gian chống đá nầy nhiều ngày chứa chấp lênh láng xú khí. Ta cần người sử dụng ngọn đèn này chuồn tiền phong nếu như nó tắt là báo hiệu thiếu thốn chăm sóc khí thì bản thân cần tháo lui ngay lập tức ko thì bị tiêu diệt không còn. Mi tiếp tục hiểu chưa?
Dương-Qua một vừa hai phải nghe một vừa hai phải lặng lẽ bước bám theo chân Tiểu-long-Nữ.
- anh hùng xạ điêu online
- đọc truyện hero xạ điêu
- hero xạ điêu full
- hero xạ điêu hoàn hảo bộ
- doc truyen anh hung xa xăm dieu online
- quách tĩnh
- hoàng dung
- âu dương phong
- hồng thất công
- hoàng dược sư
- nhất đăng đại sư
- cừu thiên nhẫn
- lão ngoan ngoãn đồng
- vương trùng dương
- dương khang
- hốt vớ liệt
- thành cát tư hãn
- anh cô
- âu dương khắc
- toàn chân giáo
- dương quá
- tiểu long nữ
- lý mạc sầu
- quách phù
- quách tương
- quách đập phá lỗ
- cái bang
- đả cẩu bổng pháp
- giáng long thập chén bát chưởng
Bình luận