vụng trộm yêu thầm không thể giấu truyện tranh chap 67

“...”

Lời này như giờ đồng hồ sấm nổ mặt mày tai Tang Trĩ.

Bạn đang xem: vụng trộm yêu thầm không thể giấu truyện tranh chap 67

Tay chân như khựng lại, khuôn thìa nỗ lực bên trên tay cũng ko được vững chắc, miếng thạch cứ thể rơi xuống sàn.

Tang Trĩ cúi xuống nhặt lên, rút bao nhiêu tờ giấy tờ rời khỏi vệ sinh rồi vo lại. Tầm đôi mắt cô gửi cho tới ngón tay vẫn đang được đặt điều bên trên nút áo của anh ý, tạm dừng bao nhiêu giây, quan ngại ngùng chất vấn lại: “Tự anh không tồn tại tay à?”

Đoàn Gia Hứa khẽ mỉm cười, vô cùng cao bồi nói: “Người các bạn nhỏ à, em với biết đồ vật gi gọi là tình thú không?”

“...” Tang Trĩ thực hiện như ko nghe thấy, tay nỗ lực tinh chỉnh và điều khiển điều tiết, hạ thấp sức nóng phỏng xuống, “Em cho tới xuống 23 phỏng nhé!”

“Lạnh đấy.”

Tang Trĩ im thin thít để ý, thấy anh nom không tồn tại vẻ đùa như ban nãy, lại chỉnh sức nóng phỏng về như cũ. Cô nối tiếp cúi đầu xé túi giấy tờ, tuy nhiên không hiểu biết địa điểm há được bám keo dán giấy cường lực chống va đập hoặc gì tuy nhiên há mãi ko được.

Kéo mãi địa điểm há mới mẻ rách rưới rời khỏi một lỗ nhỏ.

Đoàn Gia Hứa đem tay rời khỏi lấy túi giấy tờ, xé đầu sót lại rồi mang đi trả lại cô.

Tang Trĩ nhận lấy, sử dụng thìa vật liệu nhựa hòn đảo cù lao món ăn phía bên trong. Cô cứ cảm nhận thấy thế này sẽ không chính lắm, tự động chất vấn giờ đây bản thân tuy nhiên đùng một phát lên đường vô chống với đột ngột vượt lên ko.

Cô phái mạnh trái ngược nữ giới cộng đồng một chống.

Tivi ko há, nhì người đều không một ai trình bày gì, vô chống không tồn tại bất kì tiếng động nào là không giống. Cô hoàn toàn có thể cảm biến được, ánh nhìn Đoàn Gia Hứa ko hề bao phủ lấp liếm nom cô chú ý.

Ánh sáng sủa vô phòng tiếp khách khá lù mù, đèn rộng lớn ko nhảy, chỉ mất cái đàn bàn đặt điều cạnh ghế salon tóc đang được sáng sủa. Những tia sáng sủa vàng yếu hèn ớt càng thực hiện không gian nhuốm một màu sắc kiều diễm kỳ lạ lỳ, lại thêm thắt bao nhiêu phần mập lù mù.

Ánh đèn cứ như với sức nóng phỏng, Tang Trĩ không hiểu biết sao lại cảm nhận thấy khá rét.

Nhưng Đoàn Gia Hứa vẫn một mực im thin thít, Tang Trĩ cũng dần dần thả lỏng. Cô ăn kết thúc thạch, vùng lên vứt vỏ vô thùng rác: “Vậy em về —“

Chưa hóng cô trình bày không còn cậu, Đoàn Gia Hứa đùng một phát với động tĩnh. Anh ngồi dậy, đem tay níu lấy cánh tay cô, kéo vô vào ngực bản thân.

Lực không thực sự rộng lớn tuy nhiên Tang Trĩ ko hề chống bị nên ngay lập tức ngay tức khắc thất lạc trọng tâm trượt xuống. Hô hấp của cô ý như mong muốn ngừng lại, vô thức thuận theo đòi phụ thuộc vào người anh.

Quần áo ngày hè mỏng tanh manh, cả nhì đều chri đang diện áo cụt tay quần ngố.

Tang Trĩ hoàn toàn có thể cảm biến được rất rõ ràng ràng làn domain authority săn bắn vững chắc của anh ý bên dưới lớp áo, sức nóng phỏng khung hình anh còn cao hơn nữa cô, còn tồn tại khí tức đuối rét mướt không xa lạ kề cạnh vô tấc gang.

Toàn thân ái cô cứng đờ, không đủ can đảm động bừa, nhỏ giọng hỏi: “Anh làm những gì...”

Lòng bàn tay Đoàn Gia Hứa cọ vô cổ tay cô, đặt điều tay cô lên áo bản thân. Đôi đôi mắt khép hờ, lù mù mờ ảo ả, tiếng nói thiệt trầm: “Ăn kết thúc rồi?”

“...”

“Thật khéo.”

Đối diện với hai con mắt lênh láng say hoặc cơ, tâm trí Tang Trĩ rỗng trống rỗng, tương tự bị thôi miên. Dừng lại bao nhiêu giây, ngón tay của cô ý rung rinh rung rinh, vô thức tuân theo, lừ đừ rãi há cúc bên trên nằm trong hùn anh.

Cổ áo cứ vì vậy bị há rời khỏi.

Lộ rời khỏi xương quai xanh rờn lõm sâu sắc xuống, cực kỳ sexy nóng bỏng.

Ánh đôi mắt cô dịch lên, thấy hầu kết của anh ý thông thoáng nhấp nhô tạo ra trở thành một lối cong thiệt đẹp mắt.

Ngay thời điểm hiện tại, Tang Trĩ lấy lại ý thức. Động thủ công, khuôn mặt như bị nhen cháy, trình bày đứt quãng: “Được... được rồi. Em về chống trên đây.”

Đoàn Gia Hứa lưu giữ lấy tay cô: “Qua loa vì vậy tuy nhiên được à?”

Tang Trĩ khẩn trương ko trình bày trở thành tiếng, cảm nhận thấy vượt lên nhanh chóng tuy nhiên lại ko biết kể từ chối thế nào là. Chỉ hoàn toàn có thể nom anh, ánh nhìn càng thêm thắt hồi hộp.

Thấy được sự không an tâm của cô ý, Đoàn Gia Hứa ngửa đầu hít lên cằm cô: “Đừng hoảng.”

“...”

“Không làm những gì em đâu, sao hoàn toàn có thể nhằm Chỉ Chỉ mái ấm tất cả chúng ta Chịu đựng thiệt cơ chứ.” Đoàn Gia Hứa trình bày vô cùng lừ đừ, một tay tự động túa cúc tiếp sau, “Nhưng em, cũng muốn kiểm sản phẩm trước không?”

Tang Trĩ cảm nhận thấy tim bản thân đang được nảy lên tới mức cổ rồi.

Một khi lâu sau động tác của Đoàn Gia Hứa mới mẻ tạm dừng, mới chỉ túa nửa nút. Đầu ngón tay anh trượt lên bên trên, giới hạn ở phần xương quai xanh rờn, từng động đậy đều đem đường nét hấp dẫn, cặp đôi mắt khoét hoa khẽ chớp. Rõ ràng là hồ ly tinh tinh ranh team lốt người.

Cả trái đất như dừng lưu lại.

Không biết qua quýt bao lâu, Tang Trĩ nghe thấy anh trình bày.

“Có mong muốn hít không?”

Tang Trĩ trở vô chống tắm nhằm tiến công răng. Cô lấy kem tiến công răng, hoàn toàn có thể thông thoáng nghe thấy giờ đồng hồ Đoàn Gia Hứa đang được trải chóng ở bên phía ngoài. Cô dềnh dang mãi, tiến công răng kết thúc cũng ko Chịu đựng ra phía bên ngoài.

Chẳng bao nhiêu chốc, giờ đồng hồ Đoàn Gia Hứa vọng kể từ ngoài vào: “Đi ngủ sớm lên đường nhé!”

Tang Trĩ kêu bừa một giờ đồng hồ.

Đoàn Gia Hứa: “Thiếu gì thì cứ trình bày với anh.”

Tang Trĩ lại đáp ứng nhu cầu.

Ngay tiếp sau đó là giờ đồng hồ ngừng hoạt động.

Tang Trĩ thở hắt rời khỏi, thời điểm hiện tại mới mẻ thoát ra khỏi chống tắm. Cô tiếp cận trước cửa ngõ, tự động đấu giành giật tư tưởng một hồi, vì thế dự khoảnh khắc rồi thiệt cẩn trọng nhẹ dịu chốt cửa ngõ.

Lò xo phân phát trở thành giờ đồng hồ tạch rất rõ ràng ràng.

Cô cũng cứng đờ lại.

Một giây sau, tiếng nói ngay lưng biếng của Đoàn Gia Hứa truyền tới: “Đề chống anh cho tới vậy cơ à?”

“...” Cách một cảnh cửa ngõ, Tang Trĩ dứt khoát coi như ko nghe thấy, tắt đèn, về bên chóng.

Trên tủ đầu chóng còn nhằm đèn bàn, lan rời khỏi khả năng chiếu sáng nhàn rỗi nhạt nhẽo.

Giường đơn rộng lớn mét rưỡi, ga chóng màu sắc hồng, sát bên còn còn một con cái gấu bông vô cùng đồ sộ. Nội thất vô chống đều được bố trí từ xưa, một chiếc bàn nhỏ và bao nhiêu đồ gia dụng tô điểm vô cùng đáng yêu và dễ thương.

Tang Trĩ nom một vòng, thấy một khuông hình họa nhằm bên trên tủ đầu chóng.

Là tấm hình họa mới mẻ chụp mới gần đây của cô ý và Đoàn Gia Hứa.

Tang Trĩ ở úp sấp bên trên chóng, quấn một vòng chăn rồi chôn cả khuôn mặt mày vô lớp chăn mềm mịn. Cô hoàn toàn có thể ngửi thấy được mùi thơm vô cùng thoải mái, còn đem theo đòi vị của nắng và nóng.

Nhớ cho tới chuyện vừa phải rồi, Tang Trĩ lại cảm nhận thấy ngượng ngùng, vứt chăn xuống, trọn vẹn không hề chút buồn ngủ nào là cả. Cô nom chằm chằm xà nhà, rồi tảo quý phái buông bỏ giẫn dữ vô con cái gấu bông nhằm phân phát tiết xúc cảm.

Muốn hét lên một giờ đồng hồ tuy nhiên lại hoảng chống cơ hội vách nghe thấy.

Phòng cơ hội âm ko chất lượng lắm, Tang Trĩ hoàn toàn có thể nghe thấy giờ đồng hồ Đoàn Gia Hứa đi đi lại lại bên phía ngoài. Cô cố nghiền cho tới phiên bản thân ái điềm tĩnh lại, nỗ lực điện thoại thông minh địa hình lên, gọi chuyện tranh.

Nhưng lại ko thể nào là triệu tập được.

Có cần vô cùng thất lạc mặt mày không?

Tang Trĩ ko hề với tay nghề vô loại chuyện này, cũng trước đó chưa từng được nghe quý khách xung xung quanh trình bày cho tới.

Vậy tuy nhiên cô lại bị sắc dụ!

Quan trọng nhất là.

Cô! Lại! Không! Cưỡng! Lại! Được!

Quá thất lạc mặt mày.

Không dám gặp gỡ ai nữa!

Tang Trĩ nhắm tịt đôi mắt lại, ném địa hình quý phái một phía rồi lại đâm vào chăn. Cô sờ môi bản thân, vô không khí thu nhỏ bên dưới lớp chăn, nhịp thở và giờ đồng hồ tim đập càng trở thành rõ nét.

Trong đầu lại hiện thị lên cảnh ban nãy cô hít hầu kết của Đoàn Gia Hứa.

Tay anh sau sống lưng cô khẽ vuốt ve sầu, rồi lại buông rời khỏi.

Sau nằm trong, anh thở dốc, nói: “Bàn tay này anh ko quản ngại nổi, hoặc em trói lại đi?”

Cứ thế lăn lóc qua quýt lăn lóc lại mãi ko ngủ được.

Lúc Tang Trĩ ngủ được trời đang được về muộn. Sang ngày ngày sau, mơ lù mù màng màng há screen điện thoại thông minh, phân phát hiện nay đang được rộng lớn chục giờ sáng sủa, Tang Trĩ nhảy ngay lập tức dậy ngoài chóng, lên đường tiến công răng tắm rồi ra phía bên ngoài phòng tiếp khách.

Nhưng lại ko nhìn thấy Đoàn Gia Hứa đâu cả.

Tang Trĩ nghi ngại há Wechat.

Khoảng 7h sáng sủa ni, Đoàn Gia Hứa nhắn tin nhắn cho tới cô: [Anh ra phía bên ngoài với chút chuyện.]

Đoàn Gia Hứa: [Anh nhằm sẵn cháo vô lò vi tía rồi, em cứ hâm lại là hoàn toàn có thể ăn được.]

Đoàn Gia Hứa: [Khi nào là dậy ghi nhớ báo cho tới anh.]

Tang Trĩ nhắn lại: [Em dậy rồi. Anh lên đường đâu thế?]

Sau cơ, Tang Trĩ vô chống phòng bếp nhảy lò, hóng cháo hâm kết thúc rồi bưng rời khỏi. Cô lấy một chiếc chén nhỏ, san cháo rời khỏi kết thúc mới mẻ ngồi xuống bàn ăn.

Lúc nom lại điện thoại thông minh, đang được thấy lời nhắn vấn đáp của Đoàn Gia Hứa: [Anh đang được về rồi trên đây.]

Đoàn Gia Hứa: [Có mong muốn nên ăn gì ko anh mua sắm cho tới em.]

Tang Trĩ nghĩ về ngợi một lúc: [Gà rán ạ.]

Đoàn Gia Hứa: [Được.]

Tang Trĩ còn ko ăn không còn chén cháo thì Đoàn Gia Hứa đang được về cho tới. Anh thay cho giầy, nhằm túi món ăn xuống trước mặt mày cô, thuận mồm hỏi: “Sao ngày hôm nay em dậy muộn thế?”

Xem thêm: hải tặc tí hon trái ác quỷ

“Cuối tuần tuy nhiên, giành giật thủ ngủ thêm thắt một ít.” Tang Trĩ lấy bừa một nguyên nhân, nuốt kết thúc miếng cháo, lại hỏi: “Hôm ni anh lên đường đâu tuy nhiên ra phía bên ngoài sớm thế?”

Đoàn Gia Hứa ngồi xuống đối lập cô, trung thực đáp: “Hôm ni là ngày giỗ của u anh, anh lên đường tảo phần.”

“...” Động tác của Tang Trĩ tạm dừng, ngửng đầu nom anh, lúng tớ lúng túng a một giờ đồng hồ.

Thấy vậy, Đoàn Gia Hứa nhíu mày: “Phản ứng này là sao?”

Tang Trĩ buông thìa xuống, nhỏ giọng nói: “Sao anh ko trình bày cho tới em biết, nhằm em lên đường nằm trong anh.”

Dường như Đoàn Gia Hứa không thực sự chú tâm chuyện này, mỉm cười nhạt nhẽo nói: “Đến điểm như vậy dễ dàng tác động cho tới tâm tình lắm, hoảng em lại ko vui vẻ. Vả lại chẳng bao nhiêu được vào ngày cuối tuần, mong muốn nhằm em ngủ thêm thắt một thời gian.”

“...” Tang Trĩ trầm đem bao nhiêu giây, “Ừm.”

Đoàn Gia Hứa há khuôn túi rời khỏi, lật tờ giấy, Khóe môi anh cong lên, nhắc nhở: “Đừng ăn nhiều vượt lên, lát còn ăn trưa đấy.”

Tang Trĩ nối tiếp ăn cháo, gật đầu đáp ứng nhu cầu.

Đoàn Gia Hứa nom lên trên bề mặt cô bao nhiêu lượt, hỏi: “Hôm qua quýt thức khuya à? Mắt em nổi quầng rạm rồi.”

Tang Trĩ gật đầu, trình bày bừa: “Em coi phim.”

Đoàn Gia Hứa: “Hay là lên đường ngủ thêm thắt một thời gian lên đường.”

“Không cần thiết đâu.” Tang Trĩ tu nốt chén cháo, rồi đùng một phát ngước lên nom anh, “Đoàn Gia Hứa.”

“Hửm?”

“Đúng vậy,” Tang Trĩ mấp mai môi, tạm dừng hồi lâu. Không hiểu sao cô thấy khá thất bại, mãi sau mới mẻ thấp giọng nói: “Anh ko vui vẻ em hoàn toàn có thể ở sát bên anh.”

“...”

Hai người mặt mày đương đầu bao nhiêu giây.

Tang Trĩ thu tầm đôi mắt lại, đứng lên, tự động nói: “Em lên đường cọ chén.”

Đúng thời điểm hiện tại, Đoàn Gia Hứa đùng một phát nói: “Tới trên đây.”

Nghe vậy, Tang Trĩ nom anh. Cô cũng ko chất vấn nguyên vẹn nhân gì, ngoan ngoãn ngoãn lên đường vòng qua quýt bàn ăn cho tới trước mặt mày anh.

Lại nom trực tiếp vô đôi mắt anh.

Một lát sau, chỉ thấy nụ mỉm cười bên trên môi Đoàn Gia Hứa thu lại, đột nhiên chốc như trọn vẹn thất lạc lên đường mức độ sinh sống. Anh tựa đầu trước bụng cô, nhì tay quang quẻ lên bao phủ lấy cô, ko trình bày một tiếng nào là.

Tang Trĩ thông thoáng sững lại, rồi mang đi tay lên vuốt ve sầu mái đầu anh. Nghĩ ngợi một hồi, cô nỗ lực trình bày ngưng trệ, thủ công luýnh quýnh rủ dành: “Anh mong muốn khóc cũng không vấn đề gì đâu.”

“...”

“Em tiếp tục coi như anh là đứa con trẻ thôi,” Tang Trĩ cường hóa, “Cũng ko chê anh là quỷ rên rẩm đâu.”

Đoàn Gia Hứa khẽ mỉm cười.

Tang Trĩ cũng ko biết yên ủi người không giống thế nào là, buồn phiền gãi đầu: “Em trình bày thiệt tuy nhiên.”

“Ừm.” Hình như tâm tình Đoàn Gia Hứa đã tương đối rộng lớn, thấp tiếng nói, “Vậy em ôm đứa con trẻ của em nhiều chút.”

Cứ vì vậy, cả giờ chiều Tang Trĩ đều ở sát bên Đoàn Gia Hứa. Cô ko dữ thế chủ động chuyện mái ấm anh, cũng hoảng lỡ tiếng trình bày điều gì, chỉ hoàn toàn có thể im thin thít ngồi tiếp mặt mày anh.

Anh lên đường đâu cô tiếp tục Từ đó, tương tự đùng một phát đâm chồi thêm 1 cái đuôi nhỏ.

Vốn thể trạng của Đoàn Gia Hứa vô cùng tệ, tuy nhiên thấy cô như vậy không hiểu biết sao moi phiền muộn đều tan vươn lên là. Chẳng bao nhiêu chốc đang được về bên tình trạng thông thường, coi như không tồn tại chuyện gì trêu đùa cô.

Tang Trĩ thì thầm ghi nhớ kĩ thời buổi này.

Cô tự động hứa, thời buổi này từng năm sẽ không còn ngủ nướng nữa.

Cả thời buổi này nhì đứa ở miết vô chống nên cũng quên luôn luôn chuyện gọi thợ thuyền sửa điều tiết chống ký túc. Cô về trọ tại trường lấy thêm 1 cỗ ăn mặc quần áo rồi quay về chống Đoàn Gia Hứa ở lại thêm 1 tối.

Ngay cả việc ở lại tối loại nhì, Tang Trĩ vậy và lại cảm nhận thấy vô cùng hạnh phúc.

Từ địa điểm này vô cùng tiện đi làm việc, không như Khi ở ngôi trường, kể từ trọ tại trường cho tới cổng ngôi trường còn một quãng rõ ràng xa xôi. Vả lại giờ đây vô chống chỉ từ lại 1 mình cô, nhiều khi cũng thấy khá đơn độc thiệt.

Trưa ngày sau, Đoàn Gia Hứa hùn Tang Trĩ tương tác với thợ thuyền sửa. Đăng ký kết thúc, tía người nằm trong lao vào, người thợ thuyền bắc thang trèo lên đánh giá.

Đoàn Gia Hứa đứng cạnh Tang Trĩ, nom tía cái chóng rỗng vô chống.

“Hay là cứ ở tạm thời địa điểm anh lên đường.”

Tang Trĩ đang được dọn bàn nghe thấy thế, ngửng đầu lên nom anh.

Đoàn Gia Hứa: “Khai giảng lại về trên đây.”

Cô ko trình bày gì, nối tiếp vệ sinh.

Đoàn Gia Hứa cũng không thích nghiền buộc, đứng tựa vô bàn, nghịch ngợm đồ gia dụng tô điểm nhằm bàn.

Không bao lâu, điều tiết đang được sửa kết thúc, thợ thuyền sửa bảo Tang Trĩ nhảy lên test một khi. Chờ Khi thợ thuyền lên đường ngoài, Đoàn Gia Hứa nom giờ, đề nghị: “Bây giờ cứ ra phía bên ngoài ăn bữa cơm trắng đang được, kết thúc anh đem em về, nhé?”

Tang Trĩ trầm đem, rồi mời mọc chần chờ nói: “Anh ra phía bên ngoài hóng một khi được không?”

“Hửm?”

“Em mong muốn lấy thêm thắt bao nhiêu cỗ ăn mặc quần áo...” Tang Trĩ nhi nhí trình bày, “Nửa mon chỉ mất nhì cỗ, ko đầy đủ thay cho.”

Cứ vì vậy, Tang Trĩ và Đoàn Gia Hứa lao vào tiến trình “sống chung”.

Nhưng tuy nhiên sánh rời khỏi thì kể từ này cũng ko chính lắm, cô cảm nhận thấy gọi là kẻ mướn cộng đồng mái ấm thì chính xác. Vì đại nhiều sô thời hạn cô đều ở vô chống, lúc nào cần thiết lấy món ăn mới mẻ ra phía bên ngoài.

Nhưng cô không đủ can đảm kể chuyện này cho tất cả những người mái ấm biết.

Lúc Clip đường dây nóng với u Lê Bình, Tang Trĩ cần rời khỏi ngoài, fake cỗ vừa phải hết giờ làm, lặp lên đường tái diễn bao nhiêu đợt. Khi nào là tuy nhiên ngay lưng ra phía bên ngoài, cô tiếp tục trình bày bừa là cho tới nhà của bạn.

Thời gian giảo ngủ hè trôi không còn thất lạc kể từ khi nào là.

Kỳ thực luyện của Tang Trĩ kéo dãn nửa mon.

Ngày kết đốc, Tang Trĩ mong muốn tặng đá quý cho tới những người dân chi phí bối đang được chiếu cô cho tới bản thân. Nhớ cho tới thái phỏng mới gần đây của Thi Hiểu Vũ so với cô đang được nâng cấp rất nhiều, Tang Trĩ cũng ko so đọ chuyện trước đó tuy nhiên tặng.

Nhận được đá quý, Thi Hiểu Vũ nom cô rồi thất lạc đương nhiên nói: “Cảm ơn.”

Tang Trĩ gật đầu, ko hóng cô trở lại số chỗ ngồi, Thi Hiểu Vũ lại há mồm, ngữ khí chần chừ: “Tang Trĩ, tôi hoàn toàn có thể chất vấn cô một chuyện được không? Quan hệ của cô ý và Khương Dĩnh?”

Tang Trĩ trực tiếp thừng: “Tôi không tồn tại ngẫu nhiên mối quan hệ nào là với cô ấy không còn.”

Thi Hiểu Vũ thở hắt rời khỏi, áy náy nói: “Đúng là trước cơ tôi với nghe cô ấy rỉ tai nên mới mẻ với trở thành loài kiến với cô, thiệt sự vô cùng van lơn lỗi. Nhưng mới gần đây nhất gặp gỡ cô ấy tôi lại thấy ko chính lắm, cô ấy cũng ko trình bày thiệt với tôi nên mới mẻ mong muốn chất vấn cô.”

Tang Trĩ suy nghĩ tiếng trình bày, lừ đừ rãi trả lời: “Vì một vài ba nguyên vẹn nhân, cô ấy phiền phức các bạn trai tôi còn cảm nhận thấy các bạn trai tôi luôn luôn giắt nợ cô ấy, cần anh ấy cần đền rồng bù, cần phục tòng cô tớ. Chắc là cô cũng từng thấy rồi.”

“...Ừm.”

“Loại chuyện này nếu mà còn tái diễn, tôi chắc chắn tiếp tục báo công an. Vậy nên nếu như cô mong muốn chất lượng cho tới cô ấy,” Tang Trĩ cũng ko ác ý, trình bày, “có thể nhằm cô ấy lên đường gặp gỡ chưng sĩ tư tưởng.”

Tang Trĩ tích lũy kết thúc vật dụng, trước hôm khai học, gửi kể từ mái ấm Đoàn Gia Hứa về Ký túc xá.

Hôm sau, nhì người không giống mới mẻ kể từ mái ấm lên, Ninh Vi là kẻ sau cùng. Tang Trĩ lại chính thức vòng lặp lớp học tập – quán cơm trắng – trọ tại trường.

Từ cuộc ganh đua trước cơ, mối quan hệ của Tang Trĩ với nhà giáo chỉ dẫn tương đối tốt. Theo ý kiến đề xuất của thầy, cô ĐK nhập cuộc cuộc ganh đua cấp cho TP.HCM.

Giải thưởng của cuộc ganh đua đợt này cao hơn nữa ở ngôi trường thật nhiều, hôm trao giải còn tồn tại sự nhập cuộc của thật nhiều công ty rộng lớn vô ngành. Khác với cuộc ganh đua đợt trước, đợt này là cuộc ganh đua những nhân chứ không hề cần ganh đua đồng team.

Sang năm nhì, Tang Trĩ thoái lui ngoài Hội SV.

Cuộc ganh đua đợt này Tang Trĩ nhập cuộc là design, nước ngoài trừ những khi lên lớp cô đều ở vô trọ tại trường nhằm vẽ. Thỉnh phảng phất không tồn tại tiết hoặc vào ngày cuối tuần, Tang Trĩ tiếp tục đem theo đòi PC cho tới mái ấm Đoàn Gia Hứa tá túc một tối.

Bất tri bất giác đang được cho tới kỳ ngủ Quốc khánh.

Đoàn Gia Hứa hùn cô đặt điều vé máy cất cánh tối 30. Lần này tính rời khỏi được ngủ hẳn một tuần ngay lập tức, anh cũng không tồn tại việc gì tạo nên sự theo đòi cô về Nam Vu luôn luôn.

Lúc nhì người đáp xuống trường bay Nam Vu mới mẻ là rạng sáng sủa.

Vừa xuống máy cất cánh, Tang Trĩ đang được nỗ lực điện thoại thông minh hùn anh tìm hiểu khách hàng sạn: “Tìm ngay gần mái ấm em nhé? Em vốn liếng lăm le nhằm anh trong nhà anh trai em luôn luôn nhưng mà đùng một phát ghi nhớ rời khỏi là anh trai em còn ở cộng đồng với mội chị gái không giống, cho dù em cũng chẳng hiểu sao anh ấy lại mong muốn mướn ngoài... còn anh Tiền Phi đang được kết duyên rồi, anh chỉ hoàn toàn có thể ngủ ngoài hotel thôi.

Đoàn Gia Hứa vâng dạ nghe theo đòi.

Hai người đều đem rất ít tư trang hành lý, nên ko cần thiết cho tới cửa ngõ vận gửi hóng lấy đồ gia dụng, cứ theo đòi bảng hướng dẫn rời khỏi ngoài.

Ngoài Dự kiến của Tang Trĩ, cho tới đón chúng ta ko cần Tang Diên tuy nhiên là Tiền Phi.

Tang Trĩ chớp chớp đôi mắt, ko nghĩ về cho tới bản thân đang được cầm tay Đoàn Gia Hứa. Cô đùng một phát rút tay lại, ngoan ngoãn ngoãn kính chào hỏi: “Anh Tiền Phi.”

Thấy một mùng này rất rõ ràng ràng, Tiền Phi khá trầm đem rồi mới mẻ kính chào lại cô. Sau cơ mới mẻ nom quý phái Đoàn Gia Hứa đứng đàng sau, im thin thít giơ ngón tay khuôn.

Đoàn Gia Hứa lại nắm tay Tang Trĩ, đuôi lông mi khẽ nhếch: “Có gì kể từ từ trình bày.”

Tiền Phi ko Chịu đựng được nữa, cả giẫn dữ mắng: “Cầm thú!”

Tang Trĩ: “...”

Đoàn Gia Hứa tảo quý phái nom Tang Trĩ, như thể cáo trạng: “Cậu tớ mắng anh nỗ lực thú kìa!”

“...” Tang Trĩ vì thế dự nói: “Đâu với nguy hiểm vì vậy.”

Xem thêm: shim cau be but chi

Tang Trĩ vẫn tức giẫn dữ đợt trước bị Đoàn Gia Hứa âm hiểm giá chỉ họa, anh chỉ vô Tang Trĩ, phun rời khỏi nhì chữ: “Hoa nhài,”

Rồi tảo quý phái chỉ vô Đoàn Gia Hứa, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cắm bến bãi phân trâu.”

“...”