Chương trước Chương tiếp
Gió bắc cuốn tinh khiết mặt mũi khu đất thổi gãy trăm cỏ, tuyết cuối liên tục, Tiêu Dư An một tối tỉnh lại nhìn thấy cành lá thô phía bên ngoài hành lang cửa số sở hữu đóng góp lên băng hoa vô trong cả, quạ gáy xám đang được thê thê bổng lương nhưng mà gào thét. Xung xung quanh kim rơi cũng rất có thể nghe, yên lặng tĩnh cho tới nổi khiến cho người tớ tá hỏa.
Bạn đang xem: xuyên thành phản diện phải làm sao sống đây chap 1
Xem thêm: truyện vô thượng sát thần
Thị nữ giới tối qua quýt phục dịch bản thân ngủ lên đường đang được không hề thấy bóng hình đâu nữa, Tiêu Dư An thức dậy phát hiện ra Tẩm cung bị lục cho tới một đụn lộn xộn, vàng bạc châu báu cũng toàn cỗ bặt tăm. Tiêu Dư An trọn vẹn ko bất thần, từ thời điểm ngày ngày hôm qua đấu sĩ Nam Yến quốc đóng góp quân ở ngoài hoàng trở thành, thì vô cung đang được chính thức loàn rồi, hoàng thân mật quốc quí, đại thần nằm trong hạ, ai ai trốn thì trốn, chạy thì chạy, mọi nơi là đồ đạc và vật dụng bị đập nhừ, lếu độn ko chịu đựng nổi, hoàng cung vốn liếng uy nghiêm chỉnh bình yên sớm đang được không hề tồn bên trên. Tiêu Dư An vén chăn thức dậy, chính thức tự động bản thân đem quần áo, tuy nhiên nhưng mà ăn mặc quần áo vừa phải dày vừa phải nặng nề mẫu mã phức tạp, Tiêu Dư An làm thế nào cũng đem ko được, dứt khoát tùy ý quấn lên một chiếc nước ngoài bào dày, đem thêm thắt một chiếc áo lông rồi lên đường thoát khỏi Tẩm cung. Thị vệ và nô bộc sớm đang được toàn cỗ trốn ngoài hoàng cung, đại thần vài ba ngày trước vài ba phen răn dạy Tiêu Dư An trốn chạy cũng đều bặt tăm ko thấy, ko qua quýt vài ba ngày, cũng năng lượng điện vốn liếng sênh ca man vũ, vậy nhưng mà nom lên hoang phí vắng ngắt lếu độn, thiệt là kêu ca hưng phế, đặc biệt giẫn dữ những con cái cóc kêu, đặc biệt cay đắng những con cái quạ khóc. Tiêu Dư An giẫm lên tuyết, một lối đi trực tiếp cho tới Vĩnh Ninh năng lượng điện, đi qua Kim Phong Ngọc lộ đình, nhịn ko được ngừng lại bước đi. Cái đình vốn liếng ngói vàng hiên đỏ rực giờ trên đây tích chan chứa ngói vỡ, nom ko đi ra phồn vinh vốn liếng sở hữu một chút nào, Tiêu Dư An nom qua quýt nhì hai phen, trong những lúc ngẩn ngờ phát hiện ra cỗ dáng vẻ Án Hà Thanh quét dọn tuyết, hắn lăm le lại thần, vội vàng rời lên đường. Vĩnh Ninh diện cũng là 1 mảng không gọn gàng, ăn mặc quần áo mộc vỡ trang bị nhỏ nhặt nghiền loàn rơi chan chứa khu đất, Tiêu Dư An trong tâm tuôn lên không yên tâm, vài ba bước vội vàng chạy vô vào năng lượng điện. Khiến mang lại Tiêu Dư An ko lúc nào nghĩ về cho tới là, Tẩm cung của công chúa Vĩnh Ninh vậy nhưng mà nằm trong thông thường ko không giống bao nhiêu, công chúa Vĩnh Ninh ngồi đoan trang ở trước vỏ hộp make up, một thân mật rơi hắn thuần White, xung xung quanh không tồn tại nô tỳ, nường 1 mình tô ngươi vẽ môi, nghe thấy giờ đồng hồ động, nường xoay đầu qua quýt, thấy là Tiêu Dư An, giương lên một nụ cười cợt ấm cúng hí hửng vẻ: “Hoàng thượng ca ca.” Tiêu Dư An phát hiện ra công chúa Vĩnh Ninh vực dậy, vung vẩy ống tay áo nhảy lên một dáng vẻ múa rung rinh động lòng người, nường mỉm cười cợt hỏi: “Đẹp không?” Tiêu Dư An nói: “Đẹp.” Đây một hoàng cung không hề thấy phồn vinh nữa, trên đây một hoàng cung sụp nhừ ko chịu đựng nổi, vậy nhưng mà vẫn đang còn một điểm ca vật thị nhân phi không ngại hoảng. Công chúa Vĩnh Ninh thu ống tay áo hỏi: “Hoàng thượng ca ca, huynh sở hữu vụ việc gì hối hận hận không?” Tiêu Dư An ngẩn người vài ba giây, nhịn nhường như lại nghe thấy mặt mũi tai vang lên tiếng động vong quốc, này đó là đang được chửi rủa hắn thả Án Hà Thanh lên đường rồi kéo theo tiếng động Bắc quốc vong quốc, thế là hắn cười cợt nói: “Không sở hữu.” “Vậy sao?” công chúa Vĩnh Ninh rủ xuống con cái ngươi, “Thật ngưỡng mộ hoàng thượng ca ca.” Tiêu Dư An một bước lên trước: “Vĩnh Ninh, muội sở hữu cần đang được lo sợ hoảng mất mặt nước?” Đôi môi công chúa Vĩnh Ninh khẽ giương, tuy nhiên này đó là nỗi miền ăn năn rằng ko hết: “Vĩnh Ninh ko hoảng nước mất mặt, ko hận căn nhà tan, chỉ hối hận hận khi bại liệt, khi đó… … không tồn tại so với hắn biểu rõ ràng tâm tình, không tồn tại tâm sự nỗi lòng, giờ trên đây không hề hội ngộ nữa, bèn hóa trở thành nhì mặt hàng thanh lệ, nguyện hắn một đời thịnh vượng ko chịu đựng liên lụy.” Tiêu Dư An fake tay sờ sờ tóc của công chúa Vĩnh Ninh: “Sẽ không tồn tại không hề hội ngộ nữa, muội chất lượng tốt và chất lượng ở trên đây, tớ tiếp tục khiến cho hắn cho tới gặp gỡ muội.” Công chúa Vĩnh Ninh đùng một cái ngước đầu, khá thở sai trái định: “Nhưng, tuy nhiên nhưng mà giờ trên đây rớt vào yếu tố hoàn cảnh này, thực hiện thể này khiến cho hắn cho tới gặp gỡ muội?” “Yên tâm lên đường, hắn chắc chắn ham muốn gặp gỡ muội, muội ở điểm trên đây chờ đón mang lại chất lượng, chắc chắn rất có thể đợi được hắn, tớ khẳng định với muội.” Tiêu Dư An mỉm cười cợt, lòng mất mặt lấp chan chứa thương yêu thương, “Ninh nhi, chớ sở hữu áy náy, chớ sở hữu nhằm ý đang được xẩy ra chuyện gì, chớ sở hữu tự động trách cứ, cuộc sống này cộc vì vậy, lối về ko biết chỗ nào, đang được là cảm mến cho nhau thì chắc chắn cần ở bên nhau mang lại chất lượng, khi hội ngộ hắn, thì gạt bỏ từng, theo đòi hắn lên đường lên đường.” Đáy đôi mắt công chúa Vĩnh Ninh một chớp nhưng mà qua quýt một tia mơ tưởng, nhịn nhường như so với tiếng của Tiêu Dư An nắm rõ tơ mơ, vẫn chính là trịnh trọng nhưng mà gật gật đầu. Tiêu Dư An thở một khá nhiều năm, tương tự như là đang được vứt xuống một tảng đá trong tâm, hắn lại khích lệ công chúa Vĩnh Ninh vài ba câu, cù người rời lên đường. Bầu trời đùng một cái rơi xuống tuyết rộng lớn,nhịn nhường như đang được vì thế khuôn mẫu hoàng cung vắng ngắt lặng này thêm thắt một trong những phần thê bổng, Tiêu Dư An chậm chạp rãi nhưng mà trở về Tẩm cung, ngừng lại bước đi ở điểm ko xa xăm trước cửa ngõ Tẩm cung. Trước cửa ngõ Tẩm cung sở hữu đứng một người.
Chương trước Chương tiếp
Bình luận