anh đừng bắt nạt em

 
 
Nhiệt phỏng nhập cabin rất rất thấp, khá giá thành lan toả tứ bề, thẳng phả nhập phần cổ áo và phần chân váy của những người nọ.
 
Tần Ấu Âm ngồi mặt mũi hành lang cửa số, toàn thân thiết giá thành buốt ho khan nhị giờ. Sợ phiền phức cho tới người ngồi nối tiếp mặt mũi, cô bao phủ mồm xoay đầu thanh lịch phía không giống, cả khuôn mặt mũi Trắng nõn trở thành phiếm hồng.
 
Truyện được dịch bởi vì Hoạ An An. Bản fake ngữ các bạn đang được phát âm thuộc sở hữu Lustaveland.com. Nếu độc giả ở trang không giống minh chứng này đó là trang không tồn tại sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không còn không hề thiếu. Mong các bạn hãy tham khảo ở trang chủ yếu mái ấm nhằm phát âm được phiên bản không hề thiếu nhất tương tự cỗ vũ group dịch sở hữu động lực trả nhiều cỗ rộng lớn nhé.
 
Các khách hàng ko ưng ý nhưng mà liên tiếp bấm chuông, nhị phái nữ tiếp viên sản phẩm ko đem theo  xấp chăn theo thứ tự cút phân phân phát, tuy nhiên cũng chính vì con số hạn chế, khi lại gần thân thiết vùng, bên trên tay chỉ với lại nhị cái sau cùng.
 
“Có khách hàng nào là cần thiết nữa ko ạ?”
 
Dưới phần chân váy cộc, đôi bàn chân của Tần Ấu Âm tiếp tục giá thành cho tới thấu xương. Rõ ràng cô đang được khẩn trương, tuy nhiên tiếng nói của phái nữ tiếp viên càng cho tới ngay gần, cô càng hoảng hãi.
 
Trái tim nhảy lên tận họng, băng qua nấc mệt mỏi thường thì.
 
Lại nữa rồi…
 
Tần Ấu Âm bức bối gặm môi, thì thầm mắng dòng sản phẩm tật hãi hãi rụt rè của phiên bản thân thiết. Cô nhanh gọn hít sâu sắc vài ba khá, sau cùng lấy không còn can đảm và mạnh mẽ giơ cánh tay lên, nhỏ giọng nói: “Em…”
 
Mới tâm sự một chữ, đã trở nên người phần bên trước đem đi toàn cỗ sự để ý, nhập nháy đôi mắt chăn bên trên tay phái nữ tiếp viên còn sót lại độc nhất một cái.
 
Lông mi Tần Ấu Âm khá lập cập, bộp chộp nuốt nước miếng, nỗ lực tăng âm lượng: “Em muốn…”
 
“Chị tiếp viên ơi, ở đây!”
 
Giọng trình bày mạnh mẽ và uy lực của thiếu thốn niên sản phẩm ghế sau đó 1 lần tiếp nữa làm tan giờ gọi nhỏ như con muỗi thắp của cô ý, cánh tay nhiều năm của những người nào là bại liệt vươn rời khỏi, cái chăn nhẹ dịu bị lấy cút.
 
Tần Ấu Âm ngậm ngùi coi mối cung cấp lạnh lẽo độc nhất còn còn sót lại đang được tàn nhẫn lướt qua loa trước đôi mắt, hai con mắt đen thui mơ mòng lung linh.
 
Thật là thảm.
 
Từ bé bỏng cô tiếp tục hãi giá thành, chục tám năm trôi qua loa đó là lượt trước tiên cô cút máy cất cánh, tay nghề thiếu thốn sót nên ko đem theo dõi áo khoác bên ngoài, nhường nhịn như chuẩn bị bị tiêu diệt cóng ở trên đây rồi.
 
Nhưng ko thể ụp lỗi cho những người không giống, trọn vẹn là vì cô, tiếp tục đảm bảo chất lượng nghiệp cấp cho Ba và lên Đại học tập, vậy nhưng mà cô vẫn ko thể băng qua rào cản tư tưởng, cho tới một đòi hỏi giản dị và đơn giản nhất cũng ko thể tâm sự một cơ hội ngẫu nhiên.
 
Trần Niên thành công xuất sắc giành lấy cái chăn sau cùng, trọn vẹn ko để ý cho tới đối thủ cạnh tranh ở sản phẩm ghế trước, thẳng trình bày với những người mặt mũi cạnh: “Viêm ca, bao phủ chân lại mang đến hứng bão táp.”
 
Nam sinh toàn thân thiết khoác thiết bị đen thui, song người mẫu cong lại vì như thế khoảng cách ghế ngồi không thật rộng lớn. Trên đầu gối quần sở hữu một lỗ rách rưới, làn domain authority Trắng ngần bao phủ lấy xương khớp, lòi ra sáng sủa ngời.
 
Anh dựa sườn lưng nhập ghế, hai con mắt nhắm hờ, bên dưới đai nón lòi ra một khuôn mặt mũi giàn giụa sắc bén.
 
Trần Niên khịt mũi một giờ, cẳn nhẳn như u già: “Quần loại gì nhưng mà rách rưới vị trí này vị trí nọ thế bại liệt, ko hãi tác động cho tới chân sao? Có tức giẫn dữ với đào tạo viên, anh cũng chớ sở hữu lấy chân bản thân rời khỏi nhằm đùa.”
 
Nói đoạn ngay tắp lự phủ chăn lên chân anh, tuy nhiên lại bị đối phương trái khoáy quyết kể từ chối: “Không cần thiết.”
 

Trần Niên đấu giành ko được, tức giẫn dữ nói: “Cố Thừa Viêm, cho tới chân bản thân còn ko quan hoài, chớ sở hữu trình bày với em là anh thiệt sự mong muốn kể từ quăng quật cuộc thi?”
 
Cố Thừa Viêm ko đáp, ánh nhìn chây lười biếng rớt vào sản phẩm ghế trước mắt---
 
Mép ghế chỉ tồn tại một đôi tay còm guộc Trắng ngà, đang được khá thu về.
 
Động tác giản dị và đơn giản vô tình trì trệ dần, cái cổ người bại liệt ủ rũ cúi xuống, giàn giụa bất lực và xứng đáng thương.
 
Cố Thừa Viêm khẽ nâng tầm đôi mắt, coi chằm chằm nhập số trang sức đẹp bên trên cổ tay cô. Là một cái vòng thắt bởi vì thừng đỏ tía, ở thân thiết kết trở thành phân tử black color.
 
Nói về phong thái riêng biệt của từng người, thì trên đây không tồn tại gì là kỳ kỳ lạ. Nhưng trùng khớp tại vị trí, gói sticker anh hùng phim hoạt hình anh hoặc người sử dụng, cổ tay cũng treo một cái tương tự động như cô.
 
Cố Thừa Viêm thu tầm đôi mắt, suy nghĩ ngợi thiệt kỹ, phần thân thiết của móng giò, rất có thể coi như… cổ tay nên không?
 
Móng giò của chú ý heo nhập gói sticker anh thông thường người sử dụng và cổ tay xứng đáng thương của những người đằng trước, đều treo một cái vòng tương tự động nhau. Tâm tình anh chợt tự do thoải mái lên đôi khi, nỗ lực cái chăn lên fake qua loa sơ hở, fake mang đến ghế trước: “Dùng cút.”
 
Bên tai ngay tắp lự truyền cho tới tiếng động kể từ chối của phụ nữ, nhẹ dịu như mèo: “Không, không--”
 
Lời ko dứt, máy cất cánh thông thoáng đung fake, cabin bát nháo một phen khiến cho tiếng nói nhỏ bị tấn công chìm.
 
Trần Niên đẫn đờ coi theo: “Chiếc sau cùng bại liệt, sao lại fake cho những người khác!”
 
Cố Thừa Viêm liếc sang: “Là cô ấy giơ tay trước, không dừng lại ở đó, cậu giá thành sao?”
 
Trần Niên ko phục, mong muốn giơ làn domain authority giá thành cho tới nổi domain authority gà mang đến anh coi.
 
Cố Thừa Viêm lạnh nhạt nhắm đôi mắt, hạ đai nón lưỡi trai, trái khoáy quyết cướp lời: “Cậu ko giá thành.”
 
Qua năm sáu phút, máy cất cánh mới mẻ ổn định ấn định quay về.
 
Truyện được dịch bởi vì Hoạ An An. Bản fake ngữ các bạn đang được phát âm thuộc sở hữu Lustaveland.com. Nếu độc giả ở trang không giống minh chứng này đó là trang không tồn tại sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không còn không hề thiếu. Mong các bạn hãy tham khảo ở trang chủ yếu mái ấm nhằm phát âm được phiên bản không hề thiếu nhất tương tự cỗ vũ group dịch sở hữu động lực trả nhiều cỗ rộng lớn nhé.
 
Cố Thừa Viêm bất tỉnh nhờ vào hành lang cửa số, anh tiếp tục nhị ngày tiếp tục ko ngủ, tâm trí láo loàn, thái dương đau đớn, đúng vào lúc đang được không dễ chịu thì phần bên trước lại vang lên một tiếng nói ngọt ngào---
 
“Cảm, cảm ơn anh. Anh thiệt sự… ko cần thiết sao?”
 
Thanh âm êm đềm tai khiến cho người tớ vô nằm trong tự do thoải mái, khoé mồm Cố Thừa Viêm ko nhịn được nhưng mà cong lên một ít, khàn khàn “Ừ” một giờ.
 
Tần Ấu Âm thu về từng nào gan góc mới mẻ tâm sự được tiếng này, cảm nhận được câu vấn đáp, cô bộp chộp vàng quấn chăn xung quanh người.
 
Cảm cảm nhận được sự ấm cúng, cô thoải mái thở rời khỏi một khá, thân thiết tạp âm ông chồng hóa học bên trên máy cất cánh, cô nép vào trong 1 góc, rất rất thời gian nhanh chìm nhập vào giấc mộng.
 
Trong niềm mơ ước, cô trở về hiên chạy dọc của ngôi trường cấp cho nhị. Có một đám phái nữ sinh đứng mỉm cười khanh khách hàng, hung hăng tóm lấy bím tóc cô, nhưng mà cô vừa vặn khóc vừa vặn văng mạng quăng quật chạy. Phía sau là giờ bước đi và thân thiết hình họa không ngừng nghỉ xua đuổi theo dõi, cô hoảng hãi hét lên một giờ, tiếp sau đó nhảy vào vòng đeo tay của dì nhỏ.
 
Cảnh tượng thay cho thay đổi, quay trở lại chống kho nhập mái ấm dì nhỏ.

 
Cô ngồi ôm chân bên trên cái nệm đơn, dì nhỏ vuốt tóc cô, nhẹ dịu an ủi: “Bé con cái, lên Đại học tập đó là một sự khởi điểm mới mẻ. Con hãy quên không còn những chuyện ko vui vẻ trước bại liệt thì bóng đen thui trong trái tim mới mẻ rất có thể băng qua.”
 
“Có điều, cũng nên cẩn trọng.” Dì nhỏ nhắc nhở, “Con kể từ nhỏ cho tới rộng lớn đều sinh sống ở thị xã nhỏ, trước đó chưa từng ra phía bên ngoài, hiện nay đùng một phát cho tới một điểm xa vời như thế, cuộc sống thường ngày ko như lúc trước bại liệt, vô cùng ko được dễ dàng và đơn giản tin yêu tưởng người không giống.”
 
“Dì nhỏ tiếp tục lên mạng thăm dò hiểu rồi, con trai Đông Bắc rất rất hung hãn. Đàn ông hoặc trình bày bậy và tấn công nhau, còn xăm trổ, chắc chắn ko nên là loại thiện lương lậu gì, con cái cực tốt nên rời xa. Dù sở hữu thân mật với con cái, phần nhiều cũng chính là thấy con cái dễ dàng lừa, con cái chắc chắn ko được tin yêu.”
 
Cô ngoan ngoãn ngoãn đồng ý.
 
“Hành khách hàng, phiền phức lấy lại mang đến tôi chăn, máy cất cánh của tất cả chúng ta chuẩn bị hạ cánh rồi ạ.”
 
Trán Tần Ấu Âm tựa sát vách ngăn, khắp cơ thể quấn tròn trặn như con cái tằm nhỏ, cong người không dễ chịu nhập cơn mơ.
 
Nữ tiếp viên mỉm mỉm cười, lặp lại: “Quý khách hàng ơi?”
 
Tần Ấu Âm thời điểm này mới mẻ thức tỉnh, ngây người chớp chớp hai con mắt đầm đìa, sau cùng cũng có thể có phản xạ. Cô đỏ tía mặt mũi trả lại chăn, thì thì thầm như vừa vặn phạm nên lỗi sai: “Thật van lỗi…”
 
Cố Thừa Viêm ngồi sau tận mắt chứng kiến toàn cỗ quy trình, uể oải nhướng mi.
 
Cô gái nhỏ này, sao lại nhút nhát như vậy?
 
Nhìn qua loa, rất khác người Đông Bắc.
 
Máy cất cánh kể từ từ hạ cánh, Trần Niên xách túi sẵn sàng um tùm nhập đám đông: “Đi thôi, Viêm ca.”
 
Cố Thừa Viêm ko nhúc nhích: “Chờ một ít.”
 
Anh khan hiếm Khi phát sinh chút tò mò mẫm, mong muốn biết đái móng giò rụt rè này rốt cuộc coi ra làm sao.
 
Năm phút sau, toàn cỗ khách hàng gần như là đều tiếp tục rời ngoài cabin, lối cút thông thông thoáng, cô nàng nhỏ ngồi sản phẩm ghế trước mới mẻ chậm chạp rãi vùng dậy, ngón tay nhỏ gọn Trắng nõn vuốt nhẹ nhõm mái đầu cộc cho tới cổ, cúi đầu rời ngoài vị trí.
 
Cố Thừa Viêm vùng dậy, vốn liếng dĩ mong muốn theo kịp cô, tuy nhiên thân thiết đàng lại xuất hiện tại nhị lão con trai bậm bạp chen sản phẩm.
 
Trần Niên phân phát hiện tại yếu tố, nheo mắt: “Hôm ni anh làm thế nào thế, cứ như bị trúng lặn vậy, ko nên là coi trúng cô nàng nào là rồi chứ?”
 
Cố Thừa Viêm phớt lờ cậu tớ, tận dụng tối đa ưu thế độ cao, tầm đôi mắt dễ dàng và đơn giản băng qua những vật cản vật, tìm kiếm được cô nàng nhỏ.
 
Cô cặp một phía tóc, nhằm lòi ra đai tai Trắng sáng sủa. Nghiêng đầu thêm thắt chút, lại nhận ra khuôn mặt mũi an tĩnh đang rất được ánh nhìn trời hấp thụ vào của cô ý, thời xung khắc bại liệt anh cảm biến được, tầm đôi mắt như bị chứa đựng bởi vì một tranh ảnh thuỷ khoác.
 
Lông mi nhiều năm khẽ lập cập, sinh sống mũi cao trực tiếp, môi khá hé hé, hai con mắt tròn trặn lung linh.
 
Yết hầu Cố Thừa Viêm nhẹ dịu hoạt động, cong ngón trỏ để lên môi, ho khan một giờ, theo dõi phiên bản năng cù mặt mũi thanh lịch nơi khác.
 

…… Móng giò vật gì chứ?
 
Người tớ là 1 thiếu thốn phái nữ xinh đẹp mắt tràn trề khá thở thanh xuân, hình dáng cao cho tới vai anh, còm gò bé bỏng nhỏ như 1 phái nữ sinh mới mẻ học tập cấp cho Hai.
 
Cố Thừa Viêm nhíu chặt mi, trong trái tim bình ổn định vài ba giây, tuy nhiên góc nghiêng của cô nàng nhỏ lại không ngừng nghỉ xuất hiện tại nhập đầu anh. Anh ko nhịn được lại quan sát về phía bại liệt, cô nàng nhỏ tiếp tục rời ngoài cabin, đôi bàn chân thoăn bay trở lại, dáng vẻ người nhỏ bé bỏng thu bản thân nhập cái xe buýt fake đón nhộn nhịp.
 
Sau Khi cô phi vào, cửa nhà ngay tắp lự đóng góp lại, phát động cút trực tiếp.
 
Cố Thừa Viêm coi theo dõi bóng hình con xe đang được hoạt động bên dưới dòng sản phẩm nắng nóng oi ả, trước đôi mắt là 1 sản phẩm lốt chấm chất vấn.
 
…… Đây cmn là trường hợp gì?
 
Không nên là nhút nhát sao?
 
Nhút nhát còn um tùm nhập chiếc xe mọi người như thế?
 
Không hiểu được chuyến sau ngay tắp lự tiếp tục cho tới à?
 
Vốn dĩ tưởng rằng rất có thể nằm trong cô đợi xe cộ, đùng một phát thấy bản thân tương tự kẻ ngốc bị đơn phương quăng quật lại.
 
Buổi trưa cuối hè, nhiệt độ phỏng nóng sốt như thiêu thắp.
 
Rời ngoài điều hoà bên trên máy cất cánh, fake cho tới con xe nhộn nhịp kín người, thực sự nhị thái rất rất trọn vẹn không giống nhau.
 
Tần Ấu Âm thiệt sự ko biết phí a đằng sau còn một con xe nữa, cô dính vào trở thành cửa ngõ xe cộ, rời chỗ đông người không còn nấc rất có thể.
 
Chuông điện thoại cảm ứng vào bên trong túi vang lên, cô thay đổi còn ko đoạn, bộp chộp vàng nhận máy: “Dì nhỏ…”
 
“Bé con cái, cút đàng sở hữu thuận tiện không? Không hãi chứ?”
 
Tần Ấu Âm ngoan ngoãn ngoãn đáp: “Đều ổn định ạ.”
 
Đến Khi xuống xe cộ phi vào đại sảnh, điện thoại cảm ứng vẫn ko ngắt, dì nhỏ nhắn thăm dò cô đầy đủ loại chuyện bên trên đời. Cuối nằm trong hỏi: “Loại người dì nhắn con cái nên cẩn trọng, con cái tiếp tục lưu giữ chưa? Trốn rời rất là rất có thể nhé, tía con cái đã và đang trình bày, tấn công nhau chửi người xăm hình là những người dân sở hữu kĩ năng tội phạm cao, đa số đều lăn lóc lộn nhập xã hội đen!”
 
Tần Ấu Âm bước tiến nhập chỗ đông người, ganh đua phảng phất ngửng đầu coi những người dân xa vời kỳ lạ to lớn xung xung quanh, thậm chí là sở hữu chút xúc cảm chúng ta đều ko nằm trong loại với phân tử đậu nhỏ như cô…
 
Cô lo ngại nuốt nước miếng, khẽ nói: “Con lưu giữ rồi.”
 
Hơn nữa còn đặc trưng lưu giữ kỹ, cho tới cút ngủ cũng mơ thấy.
 
“Vậy thì tốt… Bé con cái, bao nhiêu trong năm này con cái tiếp tục chịu đựng vô số uỷ khuất, còn khiến cho trong trái tim con cái sở hữu ám ảnh tư tưởng.”
 
Đầu thừng mặt mũi bại liệt, dì nhỏ thở dài, “Con chớ trách cứ tất cả chúng ta.”
 
Tần Ấu Âm cúi đầu tóm chặt vạt áo, ánh nhìn khá cong: “Đều qua loa cả rồi, trong tương lai con cái tiếp tục sinh sống thiệt đảm bảo chất lượng.”
 
Cúp máy, cô dụi khoé đôi mắt.
 
Nhất ấn định tiếp tục thiệt đảm bảo chất lượng.
 
Đến một môi trường xung quanh mới mẻ, cô cần thiết bay ngoài sự rụt rè của vượt lên khứ, phát triển thành một người linh động và song lập.
 

Vậy nên, yếu tố cho tới rồi đây!
 
Thử thách đầu tiên---
 
Lấy tư trang.
 
Truyện được dịch bởi vì Hoạ An An. Bản fake ngữ các bạn đang được phát âm thuộc sở hữu Lustaveland.com. Nếu độc giả ở trang không giống minh chứng này đó là trang không tồn tại sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không còn không hề thiếu. Mong các bạn hãy tham khảo ở trang chủ yếu mái ấm nhằm phát âm được phiên bản không hề thiếu nhất tương tự cỗ vũ group dịch sở hữu động lực trả nhiều cỗ rộng lớn nhé.
 
Tần Ấu Âm coi xung xung quanh một lượt, thừng băng chuyền của chuyến cất cánh tiếp tục chật kín người, với độ cao hạn chế này của cô ý, cho tới coi dòng sản phẩm góc vali còn khó khăn, nếu mà chen nhập, xác định tiếp tục không tồn tại không nhiều con cái đôi mắt liếc cho tới.
 
Mục chi vừa vặn đề ra mang đến phiên bản thân thiết, ngay tắp lự tan tành theo dõi mây sương.
 
Tần Ấu Âm thê lương lậu thở nhiều năm, đưa ra quyết định vẫn nên đợi đến thời điểm thưa người.
 
Cô đứng dựa mặt mũi một cây cột đìu hiu, tuy nhiên ko cho tới vài ba phút, cô đùng một phát hé lớn đôi mắt, nhận ra cái vali đen thui lớn bị nhấc thoát ra khỏi băng chuyền, bất kể là kích thước, địa điểm quai tóm, toàn cỗ đều y chang cái của cô ý.
 
Người con trai vừa vặn nghe điện thoại cảm ứng vừa vặn thản nhiên kéo vali rời cút.
 
Tần Ấu Âm ụp các giọt mồ hôi nhễ nhại, ko quan hoài rất nhiều cho tới thế, mặt mũi mũi thất thần chạy qua loa vị trí kia, theo dõi sau coi thiệt kỹ. Dưới lòng vali sở hữu dán sticker con cái heo, xác lập ko sai sót, chắc chắn là là vali của cô ý.
 
Cô ngập ngừng kéo lại tay tóm, người con trai đang được người sử dụng mức độ thì thầm điện thoại cảm ứng, trọn vẹn ko rảnh nhằm để ý cho tới cô, bước đi bộp chộp vàng tiến bộ lên.
 
“Tiên sinh…” Cô khẩn trương hé tiếng, thấy người bại liệt vẫn một mực phớt lờ, chỉ rất có thể nỗ lực đuổi theo. Đổi một cách tiếp theo, tiếng nói lập cập lên: “Chú ơi, vali này là của con cháu.”
 
Cùng với cùng một người con trai xa vời kỳ lạ sở hữu vóc dáng vẻ cường tráng giành giành thiết bị, là vấn đề nhưng mà trước bại liệt Tần Ấu Âm còn không đủ can đảm suy nghĩ cho tới.
 
Nhưng lúc này, ko thể ko thực hiện.
 
Cô kìm nén sự khẩn trương, lại nói: “Chú lấy sai sót rồi…”
 
Ánh đôi mắt người con trai fake cho tới thân thiết hình họa của cô ý, đúng vào lúc đầu thừng mặt mũi bại liệt điện thoại cảm ứng tiếng ồn đỉnh điểm, hắn tớ hung hăng hớt tóc máy, lúc lắc mạnh lại tay nỗ lực vali. Tay cô nàng nhỏ vẫn đang được bịa bên trên, đùng một phát bị lực mạnh hiệu quả, loạng choạng suýt té.
 
“Cô dám lén dấm dúi lút nhập sảnh bay?! Có nên lấy trộm thiết bị kể từ nhập vali của tôi! Nói!”
 
Sắc mặt mũi Tần Ấu Âm tái ngắt nhợt không hề một giọt máu: “Không nên, trên đây vốn là vali của cháu…”
 
“Cái gì nhưng mà của cô!” Người con trai rơi rụng kiên trì, cao giọng chửi bươi, tiếp sau đó đẩy Tần Ấu Âm rời khỏi.
 
Người qua loa kẻ lại kể từ từ ngừng bước đi, sở hữu người thấy chuyện hoặc còn hé camera.
 
Bờ môi Tần Ấu Âm gặm chặt, đương đầu với hành vi mang tính chất đả kính không xa lạ, toàn cỗ những tiếng trình bày đều giắt kẹt nhập trong cổ họng, khắp cơ thể rùng bản thân, theo dõi thói thân quen ngồi xổm xuống cuộn tròn trặn người, lấy tay bao phủ đầu.
 
Nhưng một cánh tay xuất hiện tại, đột ngột bắt lấy mức độ lực người con trai đang được sẵn sàng phủ xuống đầu cô, mạnh mẽ và uy lực đẩy rời khỏi sau.
 
“Con u nó quáng gà à, ko thấy hù doạ con trẻ con cái rồi sao?”
 
*
 
From An An:
1. Hello, tui tiếp tục quay về với người xem rồi đây ≧◔◡◔≦ 
2. Xinh đẹp mắt dễ thương và đáng yêu thế bại liệt giắt mớ gì nhưng mà gọi là đái móng giò? ಠ_ಠ