hãy thay tôi yêu cô ấy truyện

Chương 3: Cõi chiêm bao xanh rớt
Ngày 19 mon 6 Thứ nhị. Nắng
Thích được đứng đằng cơ, lặng lẽ nom dáng vẻ để ý nghe giảng của anh ấy ấy khi lên lớp.
Tôi của khi này sẽ thấy đặc biệt niềm hạnh phúc, một xúc cảm gì này sẽ kể từ từ trào dưng, ko bến bờ.
Thích nghe anh ấy chậm trễ rãi phát âm mang đến tôi nghe thơ của Shelley, nhất là bài bác “Khúc khải trả của sinh mệnh”.
Mỗi phiên đều ham muốn anh ấy phát âm mang đến tôi nghe vài ba phiên, tôi mới nhất rất có thể yên tâm cút ngủ.
Thích loại xúc cảm anh ấy phụ thuộc sofa White, sửa đổi những biên chép mang đến tôi.
Thỉnh phảng phất anh ấy tiếp tục ngước đôi mắt lên, vuốt ve sầu mái đầu tôi, tiếp sau đó tôi tiếp tục ôm chặt anh, vùi nguồn vào lồng ngực vạm vỡ của anh…
Vậy nên, tôi càng yêu thích mùi hương mùi hương của anh ấy, nó tinh ma khiết như sương buổi sớm
Ánh nắng và nóng chói rọi, từng đám mây thờ ơ trôi, dông tố đặc biệt nhẹ nhõm đem theo đòi khá độ ẩm của khá nước, nhẹ dịu đưa về mừi hương man mác.
Bên cạnh loại hồ nước nhỏ nhập khu dã ngoại công viên, Lam Tịnh Vũ ngồi bên trên cái ghế lâu năm, nhắm đôi mắt nghĩ về ngợi điều gì cơ.
Hôm ni anh cảm nhận thấy đặc biệt mệt nhọc, có lẽ rằng là kiệt mức độ.
Vừa rồi, anh lại nhận ra người đàn bà cơ, người đàn bà đem cái cặp tóc hình bông tuyết. Thế là, anh lặng yên đứng ở mặt mũi lối nom cô, tiếp sau đó thấy cô trèo lên xe pháo bus…
Anh cứ nom mãi cái cặp tóc hình bông tuyết cơ, cho tới Lúc nó trở thành một mùng sương lờ mờ ảo, xa tít, trong tâm anh đùng một cái đặc biệt nhức, tương tự như khi biết Vân Phi tách cút vậy, nhức nhập tuyệt vọng. “Trái khu đất đặc biệt tròn trặn, những tình nhân nhau mặc dù tách rời bao lâu, chỉ việc cứ cút mãi, sẽ sở hữu ngày bắt gặp lại…”
Vân Phi tiếp tục trình bày vì vậy, hình bóng cơ càng cút càng xa cách, sau cuối phát triển thành một điểm nhỏ trong tâm anh. Cái điểm nhỏ cơ nhịn nhường như tồn bên trên với 1 chỗ bị thương sâu sắc thẳm nhập trái khoáy tim, chỉ việc anh một vừa hai phải nghĩ về cho tới, trái khoáy tim tiếp tục thấy nhức nhối.
Trái khu đất đặc biệt tròn trặn, những tình nhân nhau mặc dù tách rời bao lâu, chỉ việc cứ cút mãi, sẽ sở hữu ngày hội ngộ. Nhưng, tại vì sao anh cút mãi, cút mãi… trải qua thật nhiều điểm tuy nhiên ko thể hội ngộ cô ấy?
Lam Tịnh Vũ cởi to tát đôi mắt, trái khoáy tim từ từ rớt vào hư hỏng vô. Anh thở lâu năm một giờ đồng hồ, những đầu ngón tay giá buốt buốt mò mẫm mẫm tấm hình vào bên trong túi quần.
Sau Lúc cô xuống xe buýt, ngay tắp lự lặng lẽ cút theo như hình bóng White xóa cơ cho tới khu dã ngoại công viên yên ổn tĩnh này. Chỉ sở hữu 1 mình anh tớ ngồi lặng lẽ bên trên cái ghế lâu năm, thở than với mặt mũi hồ nước, rồi uể oải dựa nguồn vào trở thành ghế.
Với thể trạng tuyệt vọng, Hạ Nặc Kỳ nỗ lực tương khắc và chế ngự sự xao động trong tâm, nhẹ dịu cho tới trước mặt mũi Lam Tịnh Vũ, phụ thuộc loại cây trước mặt mũi, để ý anh tớ đang được chiêm bao mị nhập tĩnh mịch.
Một trận dông tố nhẹ nhõm phảng phất qua loa, vài ba sợi tóc của anh ấy nhẹ dịu theo đòi dông tố thổi rủ xuống lông mi, tấm hình ảnh nhập tay cũng trở nên dông tố thổi lắc động. Nhìn kể từ đối lập tuy nhiên trình bày, cô chỉ thấy nhập hình ảnh là 1 cô nàng sở hữu mái đầu lâu năm đen ngòm tuyền, dày và mượt như tảo hải dương.
Có một xúc cảm đặc biệt thân thuộc đang được từ từ trào dưng trong tâm cô… khiến cho cô ham muốn dò xét hiểu. Hạ Nặc Kỳ ko trực tiếp nổi sự hiếu kì, rón rón rén bước cho tới, ham muốn thấy rõ tấm hình.
Cô nhẹ dịu tiến thủ lại gần Lam Tịnh Vũ, thấy anh vẫn nhắm chặt nhị đôi mắt, Lúc chắc chắn là rằng ko nhiều chuyện cho tới anh tớ, mới nhất dám cúi đầu xuống nom tấm hình.
Quả nhiên là Vân Phi.
Hạ Nặc Kỳ giật thột, ánh nhìn hiện thị lên thần sắc phức tạp.
Đột nhiên Lam Tịnh Vũ nỗ lực chặt tay cô, sau này lại từ từ buông tay cô ra…
“À… Không sao đâu!” Hạ Nặc Kỳ sững người, tức thời không sở hữu và nhận rời khỏi được tình hình thời điểm này.
Sau cơ cả nhị đều thấy hoảng loạn, không gian trở thành u ám.
Trong khu dã ngoại công viên đặc biệt yên ổn tĩnh, ánh mặt mũi trời ung dung chiếu lên trên người chúng ta.
Một trận dông tố thổi qua loa, tấm hình vốn liếng tiếp tục ở nhập tay của Lam Tịnh Vũ tuy nhiên đùng một cái bị thổi hạ cánh khu đất bởi sự sơ ý của anh ấy.
Lam Tịnh Vũ tất tả vàng cúi xuống nhặt.
Trong khi ngón tay của anh ấy chạm nhập tấm hình, 1 bàn tay êm ấm không giống cũng thể hiện, bịa bên trên tay anh.

Cả Lam Tịnh Vũ và Hạ Nặc Kỳ đều nằm trong bắt chặt tấm hình đó!
Lam Tịnh Vũ cũng giật thột.
Nhưng anh vẫn điềm nhiên bắt tấm hình nhập tay mình: “Cảm ơn, tự động tôi lấy được rồi.”
Một trận dông tố non giá buốt đùng một cái thổi qua loa, trong những khi mơ hồ nước, nhịn nhường như anh thấy nhập đôi mắt cô hiện thị lên một nỗi nhức buồn tang thương.
Cô ấy đang được khổ đau sao?
Sao cô ấy lại khổ đau chứ? Vì người nhập hình ảnh sao, Hay là anh tớ sai sót lẫn? Nhưng sao cô ấy lại xuất hiện nay ở đây?
“Cô…” Anh nom cô nàng này với ánh nhìn nghi ngờ, “Có nên cô luôn luôn theo đòi tôi không? Tại sao cứ theo đòi tôi vậy?”
Ôi… bị đoán trúng tim đen ngòm rồi?
Bị anh tớ bắt chặt nhị tay, Hạ Nặc Kỳ hoảng loạn rung lắc đầu: “Không nên, tôi không áp theo anh.”
“Vậy sao?” Lam Tịnh Vũ ko truy chất vấn tăng, giọng nhạt nhẽo dần dần, “Vậy tôi nên cút trên đây, cô chớ sở hữu theo đòi.”
Nói dứt, anh vực dậy, tương tự như một cơn dông tố phảng phất qua loa cô vậy.
“Này, cứ thế tuy nhiên cút sao? Tôi còn ko trình làng bản thân mà!” Hạ Nặc Kỳ cố níu lấy lí bởi sau cuối nhằm rất có thể lưu giữ chân anh.
“Giới thiệu ư?” Lam Tịnh Vũ tạm dừng một ít, con quay người, đôi mắt quan sát về phía mặt hàng cây trái mượt trước mặt mũi. Anh cắm chặt môi, song môi tuyệt rất đẹp tự nhiên trở thành White bệch, tiếp sau đó, anh kể từ từ quan sát về phía Hạ Nặc Kỳ đang được đứng bên dưới gốc cây, nhập đôi mắt là việc thăm hỏi dò xét thêm vào đó một ít ngạc nhiên: “Có cần được vì vậy không?”
“Có chứ, đương nhiên là cần được trình làng chứ!” Hạ Nặc Kỳ hít một khá lâu năm, trong tâm tự động hóa viên phiên bản thân thiện bản thân. Cô chớp chớp đôi mắt, cười cợt nhẹ nhõm với anh, nhập nụ cười cợt sở hữu chút cổ quỷ quái và nghịch ngợm, “Lẽ này anh không thích nghe sao? Lẽ này anh ko thấy tò mò và hiếu kỳ với 1 cô nàng tuy nhiên anh bất thần chạm mặt tận năm, bảy phiên sao? Ví dụ như thương hiệu của cô nàng cơ, và cô ấy…?”
“Xin lỗi, tôi không thích biết.” Lam Tịnh Vũ rung lắc đầu, ánh nhìn anh dửng dưng vô cảm, như hoa tuyết trắng nuột mua đông, khiến cho người tớ cảm nhận thấy rất đẹp tuy nhiên không đủ can đảm động nhập.
Bị anh tớ nom vì vậy, Hạ Nặc Kỳ đùng một cái cảm nhận thấy dông tố trở thành giá buốt lẽo: “Tại sao vậy?”
Lam Tịnh Vũ nom cô, rung lắc đầu nhẹ nhõm tênh: “Không sở hữu nguyên nhân.” Giọng trình bày của anh ấy lạnh giá như băng tuyết ngày đông tuy nhiên cũng khá thân mật.
Hạ Nặc Kỳ sờ nhẹ nhõm mũi bản thân, ngán chán nản nói: “Nhưng tôi ham muốn nói!”
“Vậy cô hãy trình bày với nó cút, rất có thể nó sẽ bị ham muốn nghe cô trình bày.” Lam Tịnh Vũ chỉ loại cây ở kề bên cái ghế lâu năm. Nói kết thúc, anh thu lại tầm đôi mắt của tớ, tiếp sau đó tất tả bước tiến.
Hạ Nặc Kỳ ở ở phía đằng sau tức mà đến mức chỉ biết giậm chân xuống khu đất.
“Như vậy rất có thể vượt mặt tôi sao? Thật rủi ro, tôi lại là kẻ càng bắt gặp trở ngại càng trở thành dũng mãnh!” Hạ Nặc Kỳ gắt gỏng trình bày, tiếp sau đó cô lại đứng trước loại cây cạnh ghế, trình bày lớn: “Ngài cây thân thiện mến, tôi biết với ngài thì tôi là kẻ xa cách kỳ lạ, vì như thế vậy nên giờ đây, tôi trịnh trọng trình làng với ngài! Tôi thương hiệu là Hạ Nặc Kỳ, Hạ nhập mùa hè, Nặc nhập nặc ngôn, Kỳ… ừm, Kỳ nhập Hạ Nặc Kỳ. Ngài cây à, ngài chắc chắn nên lưu giữ thương hiệu tôi đấy nhé! Bởi vì… cũng chính vì tôi đặc biệt rất có thể tiếp tục phát triển thành cục cưng hộ mệnh của ngài!”
Hạ Nặc Kỳ cười cợt nghịch ngợm, rồi con quay người lại quan sát về phía hình bóng white color đang được dần dần ra đi cơ. Cô lè lè lưỡi, một vừa hai phải chạy một vừa hai phải cười cợt ha hả cho tới vị trí anh: “Anh nghe thấy rồi chứ? Tôi thương hiệu Hạ Nặc Kỳ đấy nhé! Anh chắc chắn nên lưu giữ lấy cái thương hiệu này, có lẽ rằng nhập cuộc sống về sau của anh ấy, cái thương hiệu này tiếp tục trở thành vô nằm trong cần thiết đấy!”
Lam Tịnh Vũ ko trình bày gì, vẫn không thay đổi một thái chừng giá buốt lùng và tiến thủ về phía đằng trước.
“Này, anh rất có thể chớ kiêu ngạo vì vậy được không?”
Hạ Nặc Kỳ sở hữu chút tuyệt vọng, tiếp sau đó nháy đôi mắt rồi nói: “Tôi một vừa hai phải mới nhất nghe anh phát âm một bài bác thơ, tôi cũng khá quí đấy!”
Cô ko đợi phản xạ của Lam Tịnh Vũ ngay tắp lự phát âm những câu thơ đó: “Đi cho tới điểm cơ, những cánh đồng hoa lại nở thân thiện đồng hoa, chiêm bao cảnh lại hóa chiêm bao cảnh, tất cả chúng ta kề vai bước qua loa bờ sông phung phí vắng vẻ, ngắm nhìn và thưởng thức khung trời tối.”
Cô còn ko phát âm kết thúc, Lam Tịnh Vũ tiếp tục giới hạn bước, đứng sững lại, đối lập với cô. Trong ánh nhìn dửng dưng của anh ấy tớ ánh lên một tia sáng sủa yếu hèn ớt, tiếng nói cũng không thể điềm tĩnh nữa: “Cô cũng quí bài bác thơ này sao?” Hà Nặc Kỳ tất tả vàng gật đầu: “Thích chứ, rất là thích!”
“Chắc chắn là cô quí nó rồi, còn nếu không sao lại rất có thể phát âm với thể trạng vì vậy được chứ!” Ánh nắng và nóng chiếu rọi lên trên người Lam Tịnh Vũ, hai con mắt vốn liếng giá buốt lùng vô cảm bỗng nhiên trở thành êm ấm, “Đây thực sự là 1 bài bác thơ khiến cho người không giống thiệt khó phai.”
Giọng trình bày của anh ấy khiến cho người nghe sở hữu xúc cảm đang được đứng trước một bờ hải dương xanh rớt ngắt, trầm đem.
“Nếu tôi phát âm lại mang đến anh nghe một đợt tiếp nhữa thì anh rất có thể đáp ứng nhu cầu một đòi hỏi của tôi không?” Hạ Nặc Kỳ nom anh ko chớp đôi mắt.
Lam Tịnh Vũ nom lại cô, rồi ko trình bày gì tuy nhiên lẳng lặng bước tiếp.

“Chỉ là 1 chuyện nhỏ tuy nhiên thôi!” Hạ Nặc Kỳ tất tả vàng hét lên, “Tôi chỉ ham muốn cho tới ngôi trường anh nghe một bài bác giảng…”
Nói là cô ham muốn tuy nhiên thực rời khỏi là ước ham muốn của Vân Phi.
Trong nhật ký, Vân Phi viết lách cô ấy đặc biệt ham muốn ngắm nhìn và thưởng thức ánh nhìn để ý nghe giảng của Lam Tịnh Vũ, tuy nhiên sau chuyện quậy phá ở cuộc thi đua kịch trình bày, cô đã trở nên liệt nhập list đen ngòm của ngôi trường ETON, mặc dù hóa trang thế này nhằm trà trộn nhập nhập, đều bị cửa vào khép lại một cơ hội vô tình, thậm chí còn còn bị xua đi…
Không đợi Lam Tịnh Vũ vấn đáp, Hạ Nặc Kỳ lại phát âm bài bác thơ: “Đi cho tới điểm cơ, những cánh đồng hoa lại nở thân thiện đồng hoa, chiêm bao cảnh lại hóa chiêm bao cảnh, tất cả chúng ta kề vai bước qua loa bờ sông phung phí vắng vẻ, ngắm nhìn và thưởng thức khung trời đêm”
Hạ Nặc Kỳ một vừa hai phải phát âm, một vừa hai phải tiếp cận trước mặt mũi Lam Tịnh Vũ.
Còn Lam Tịnh Vũ thì bất giác tạm dừng, ánh nhìn của anh ấy đùng một cái trầm tư, cơ hồ nước như bị một đám mây dày thua cuộc, hai con mắt lóng lánh giống như các vì như thế sao tối nhộn nhịp, phản chiếu độ sáng mơ hồ nước huyền diệu.
Khuôn mặt mũi dửng dưng vô cảm lòi ra một ít bi đát, khắp cơ thể anh tự nhiên dẻo quẹo, cảm tưởng chừng như chỉ chạm nhẹ nhõm nhập là vỡ tan.
Đọc kết thúc bài bác thơ, Hạ Nặc Kỳ kể từ từ ngắm nhìn và thưởng thức một Lam Tịnh Vũ đang được ngập trong suy tư, ko biết anh tớ tiếp tục trình bày gì.
Lam Tịnh Vũ ko nom cô, vẫn tiếp tục bước về phía đằng trước, tiếng nói quyến rũ và mềm mại theo đòi cơn dông tố nhẹ dịu thổi cho tới tai cô: “Ngày mai, Steven Johson sẽ tới chống học tập nhiều chức năng ngôi trường tôi biểu diễn giảng, cô rất có thể cút nghe, tôi tiếp tục trình bày với quản trị hội học viên, nhằm cô rất có thể thuận tiện cút nhập.” Hạ Nặc Kỳ thấy đặc biệt sung sướng, cô nhảy cà tửng lên vì như thế sung sướng, một vừa hai phải cười cợt một vừa hai phải nói: “Tốt vượt lên rồi!”
Lúc này, một bài bác hát truyền tới từ xa…
Hiding from the rain and snow,
Trying to tát forget but I won’t let go,
Looking at a crowded street,
Listening to tát my own heart beat,
So many people all around the world,
Tell u where bởi I find someone lượt thích you girl.
Ánh nắng và nóng thân thiện giữa trưa nhuộm vàng khuôn mặt mũi của Hạ Nặc Kỳ, khiến cho cô trở thành đặc trưng lôi cuốn người không giống.
Cành cây bị kéo theo dông tố trừng trị rời khỏi những giờ đồng hồ xào xạc.
Cô nhẹ dịu trình bày với anh: “Tôi kỳ vọng trong những khi tôi nghe Steven Johson giảng bài bác thì anh cũng tiếp tục cho tới ngồi nghe, mặc dầu là ko và một mặt hàng ghế”
Nghe thấy vậy, hai con mắt nhập như thủy tinh ma của Lam Tịnh Vũ bỗng nhiên hiện thị lên một ít sửng sốt.
Anh vẫn đứng nguyên vẹn tại đoạn cũ, mặt hàng lông nheo lâu năm và cong bên trên mặt mũi đang được rủ xuống như hình cái quạt.
Không lâu sau, anh gật đầu đồng ý.
Ánh nắng và nóng chan hòa chiếu xuống mặt mũi khu đất, bên trên khung trời trong veo sở hữu những đám mây thư thả trôi thờ ơ. Trước hành lang cửa số sở hữu một chú chim body nhỏ bé nhỏ đang được run rẩy run rẩy, cỗ lông màu sắc cây sợi cũng theo đòi tuy nhiên lắc động.
Mắt ngược lại chính thức nháy rồi! Tối ngày qua kể từ khi lên chóng, đôi mắt trái khoáy của Hạ Nặc Kỳ lập loè không ngừng nghỉ, ngày hôm nay một vừa hai phải dậy, nó thậm chí còn còn nháy khốc liệt rộng lớn.
Người tớ trình bày, đôi mắt nên nháy thì có hại cho sức khỏe, đôi mắt trái khoáy nháy thì tài năng sản. Như vậy là cô chuẩn bị thịnh vượng sao?
Hạ Nặc Kỳ một vừa hai phải yêu thích nghĩ về một vừa hai phải make up, sửa lịch sự lại đầu tóc.
Hôm ni coi rời khỏi là 1 ngày rất đẹp, cô ham muốn cho tới ngôi trường ETON nghe bài bác giảng của vị học tập fake có tiếng Steven Johson cơ.
Những trang nhật ký của Vân Phi cũng nhắc cho tới sự kính trọng giành riêng cho ông tớ. Hạ Nặc Kỳ nghĩ về, Vân Phi yêu thích với Steven Johson vì vậy thì Lam Tịnh Vũ cũng tiếp tục như vậy.
Hơn nữa, điều cần thiết là, anh tớ đồng ý ngày hôm nay tiếp tục xuất hiện nay, cùng theo với cô nghe bài bác giảng này, cũng vì vậy, Hạ Nặc Kỳ mới nhất make up đặc trưng vì vậy, tương tự như đang tới một cuộc hứa vô cùng cần thiết.

Nhưng trong những khi cô đang được tràn nhộn nhịp cho tới chống học tập nhiều chức năng của ngôi trường ETON, thì một linh giác ko hoặc bỗng nhiên chợt ùa cho tới, cũng đúng khi này, đôi mắt trái khoáy của cô ý nháy càng mạnh!
Lẽ này bên dưới chân sở hữu chi phí sao?
Cô yêu thích nghĩ về, rồi ngay tắp lự cúi xuống dò xét, tuy nhiên bên trên sàn nhà không tồn tại lấy một xu lẻ, chứ chớ nói đến việc là chi phí sở hữu mệnh giá bán rộng lớn.
Nghĩ cho tới chi phí tuy nhiên trừng trị điên mất! Hạ Nặc Kỳ tự động cười cợt phiên bản thân thiện.
Cô bắt chặt máy tính xách tay, hít một khá thiệt sâu sắc rồi cút nhập chống học tập.
Sau Lúc nhập phía bên trong cô mới nhất trừng trị hiện nay, chống học tập nhiều chức năng to lớn tiếp tục tràn chật người, trừ mặt hàng ghế đầu, chỉ từ lại vài ba vị trí ở mặt hàng ghế cuối.
“Xem rời khỏi tình nhân quí Steven Johson khá là nhiều. Nhưng vẫn may, còn một vị trí rỗng tuếch.” Hạ Nặc Kỳ mừng thầm cười cợt, tiếp cận mặt hàng ghế cuối và ngồi xuống. Cùng khi, vị trí rỗng tuếch kề bên cô cũng đều có người ngồi.
Dường như là 1 phái mạnh sinh đem bộ quần áo đua. Cảm giác không yên tâm lại ùa cho tới, Hạ Nặc Kỳ tất tả vàng liếc mắt lịch sự mặt mũi cạnh…
“A!” Hạ Nặc Kỳ còn còn chưa kịp thấy rõ người ngồi kề bên là ai thì một đứa đàn bà ở ngay gần này đã kêu lên.
Tiếp cho tới, thêm 1 đứa đàn bà gọi to: “Bạo Long! Đúng là Bạo Long năng lượng điện hạ của tất cả chúng ta rồi!”
Lúc cơ, toàn bộ ánh nhìn đều hướng về phía địa điểm ghế ngồi cạnh Hạ Nặc Kỳ.
“Đúng là Bạo Long rồi! Trời ơi, anh ấy nhập khi này vậy, sao bản thân ko biết!”
“Mình thiệt không đủ can đảm tin cẩn Bạo Long lại nghe bài bác giảng bài bác với tất cả chúng ta.”
“Dường như đang được ở mơ vậy, tất cả chúng ta thiệt niềm hạnh phúc quá!”
Vài đứa đàn bà một vừa hai phải trình bày một vừa hai phải bao bọc lấy nhau, khích động mà đến mức ko biết trình bày năng gì.
Thật là oan gia ngõ hẹp, lại là tên gọi mồm mồm độc địa này! Một luồng không khí lạnh kể từ ngón chân của Hạ Nặc Kỳ phút chốc cút lên đến mức đỉnh đầu, kích ứng óc cỗ của cô! Cô cảm nhận thấy trước đôi mắt là 1 vùng white color phau, tương tự như chuẩn bị ngất vậy.
Cô tất tả vàng cúi đầu, không thích nhận ra đứa ở kề bên, lòng cầu trời khấn phật: “Mong anh tớ chớ nhận ra mình… chớ nhận ra mình! Đừng nhận ra mình!”
Nhưng… thiệt bất hạnh!
“Theo tôi biết” Một tiếng nói thân thuộc bỗng nhiên vang lên phía trên mặt tai cô, “Học sinh này đâu nên ở ngôi trường bản thân.”
Hạ Nặc Kỳ suýt nữa thì trượt kể từ bên trên ghế xuống. Cô nhanh gọn xoay đầu lại, mồm tươi tỉnh cười cợt nói: “Nhiều người vì vậy, chỉ việc anh ko trình bày, thì không có bất kì ai xem xét cho tới một phân tử cát như tôi đâu.”
“Cô cho tới dò xét Lam Tịnh Vũ sao?” - Mục Dã Tình Xuyên lườm cô một chiếc. – “Không nên tôi tiếp tục trình bày với cô, chàng trai cơ bị thương nặng trĩu chuẩn bị bị tiêu diệt rồi sao, sao cô còn cho tới trên đây quấy rầy?”
Tức quá! Thà ko nhắc tới còn rộng lớn.
Nụ cười cợt khiêm nhượng của Hạ Nặc Kỳ bỗng nhiên bặt tăm, thay cho nhập cơ là 1 diện mạo thịnh nộ chằm chằm nom nhập Mục Dã Tình Xuyên: “Anh còn dám trình bày sao, anh là tên gọi lừa đảo! Dám tâm sự những điều vì vậy tuy nhiên ko thấy xấu xa hổ, không còn phiên này cho tới phiên không giống lừa tôi, thiệt là xứng đáng ghét! Tiếc là ông trời không hỗ trợ anh, ngày qua sau khoản thời gian tôi kể từ cơ sở y tế về, tiếp tục bắt gặp một Lam Tịnh Vũ mạnh bạo, bình an, không xẩy ra thương tích gì rồi, còn ngày hôm nay cũng chính là ngày tôi hứa anh ấy cút nghe giảng của Steven Johson đấy! Dừng lại cút, ko nên trong tâm anh đang được ghen tị tị nạnh đấy chứ? Không sở hữu việc gì sao và lại cút rủa người không giống chuẩn bị chết?”
Nói kết thúc, Hạ Nặc Kỳ cũng lườm lại Mục Dã Tình Xuyên với con cái đôi mắt ko thân thiện thiện một chút nào, tiếp sau đó xoay đầu lịch sự một phía, ko nom anh tớ nữa.
Lúc này, tiếng nói trịnh trọng của giáo viên MC cũng chứa chấp lên bên trên bục giảng: “Các em học viên thân thiện mến, người xem hãy dành riêng một tràng vỗ tay nồng nhiệt độ nhất nhằm mừng đón sự hiện hữu của học tập fake Steven Johson!”
Tràng vỗ tay như sấm rền vang lên, Hạ Nặc Kỳ cũng vỗ tay theo đòi nhịp.
“Nếu như…?” – Mục Dã Tình Xuyên nom cô, mồm cười cợt tràn thâm hiểm, “Bây giờ tôi đứng trước người xem và trình bày cô ko nên học viên ngôi trường này, cô đoán coi sẽ sở hữu chuyện gì xẩy ra. Cần phải ghi nhận là học viên ngôi trường ETON trước ni đều hủy diệt học viên mặt mũi ngoài!”
“Cái gì…?” Hạ Nặc Kỳ ngây người, bên trên mặt mũi lộ rõ rệt sự tức giận dỗi, tuy nhiên kèm cặp Từ đó là thể trạng không yên tâm.
“Ha ha, yên ổn tâm, tôi sẽ không còn trình bày đâu, không chỉ có thế sở hữu trình bày cũng ăn hại, cô rất có thể trà trộn nhập trên đây có lẽ rằng Lam Tịnh Vũ tiếp tục trình bày với quản trị hội học viên rồi.”
“Sao anh lại biết chuyện đó?
“Bởi vì như thế sau loại phiên cô hủy hoại vở kịch của tôi, tôi tiếp tục bảo hội học viên liệt cô nhập list đen ngòm, vĩnh viễn ko được nhập ngôi trường ETON nữa. Bây giờ, cô lại rất có thể ngồi trên đây, ngoài Lam Tịnh Vũ rời khỏi thì ở ngôi trường này tiếp tục không tồn tại ai sở hữu khả năng vì vậy đâu, dám cãi lại điều trình bày của tôi.”
Hạ Nặc Kỳ cười cợt đắc ý: “Xem rời khỏi Lam Tịnh Vũ khá là cao tay.”
“Vậy sao?” Mục Dã Tình Xuyên ko nghĩ rằng vì vậy, hai con mắt như hoa xẻ của anh ấy hiện thị lên tầm nhìn giễu cợt, “Dù mang đến anh tớ sở hữu cao tay, tuy nhiên giờ đây anh tớ ở đâu chứ? Theo như tôi biết, anh tớ ko hề cho tới nghe giảng, còn kẻ ngốc như cô lại cứ lưu giữ nhung anh tớ, chất vấn làm thế nào anh tớ rất có thể xuất hiện nay chứ.”
Hạ Nặc Kỳ nghe thấy điều này thì bỗng nhiên giật thột, bất giác bắt chặt nhị tay, ko Chịu được tuy nhiên hòn đảo đôi mắt dò xét bóng hình white color cơ nhập đám người nhộn nhịp nghịt này.
Lúc trước thì cô chỉ mải quan hoài cho tới chỗ đông người, ko xem xét coi Lam Tịnh Vũ sở hữu ở trên đây ko. Nhưng khi cô mới nhất nhập nghe đâu sở hữu nhận ra anh ấy. Lẽ này, anh ấy ko xuất hiện nay sao? Cô càng bắt chặt tay, những đầu ngón tay bị nén chặt nhập lòng bàn tay, đùng một cái lòng cô thấy khá nhức nhối.

“Đừng tiêu tốn lãng phí thời hạn dò xét tìm tòi nữa, anh tớ không tồn tại ở trên đây đâu.”
Ánh đôi mắt giá buốt băng của Mục Dã Tình Xuyên nom vẻ mặt mũi nửa phấp phỏng nửa mong chờ của Hạ Nặc Kỳ, rồi cười cợt đắc ý và nói: “Từ loại bỏ, vật dụng ngốc.”
Trong lòng Hạ Nặc Kỳ thấy buồn phiền, cô ko thèm nom Mục Dã Tình Xuyên, vẫn chấp nê dò xét mọi nơi, dò xét dáng vẻ thân thuộc ấy. Cô tin cẩn rằng, chỉ việc nỗ lực đi kiếm, anh tớ tiếp tục xuất hiện nay.
Trong chống học tập nhiều chức năng đặc biệt yên ổn tĩnh. Nội dung bài bác giảng của Steven Johson cũng khá sống động, những học viên đều một vừa hai phải để ý nghe một vừa hai phải biên chép, đùng một cái ô cửa chống học tập nhảy cởi, toàn bộ người xem đều sững sờ.
“Két… két” Tiếng xuất hiện ko cho tới nỗi to tát, tuy nhiên cũng đầy đủ thực hiện sự xem xét của toàn cỗ học viên xuất hiện.
“Xin lỗi” Một tiếng nói thuần khiết, nhã nhặn như sương mai buổi sớm vang lên ở cửa ngõ. Tất cả học viên đều hạ cây viết xuống, từng ánh nhìn đều xem xét nhập phái mạnh sinh toát rời khỏi vẻ trầm đem cơ.
Lúc Hạ Nặc Kỳ nom về phía cơ, cảm nhận thấy toàn trái đất nhịn nhường như bặt tăm, nhập đôi mắt cô chỉ mất anh. Cô chớp đôi mắt triền miên, sau khoản thời gian xác lập đấy ko nên là mơ, bất giác nở một nụ cười cợt sung sướng.
Dã Mục Tình Xuyên chau mi, liếc Hạ Nặc Kỳ một chiếc rồi phía nhị con cái đôi mắt ghen tị tị nạnh về phía người đàn ông đứng ở cửa ngõ, mặt mũi thất sắc.
“Xin lỗi, tôi cho tới muộn, tôi đặc biệt van lỗi.” Lam Tịnh Vũ mang trong mình một bộ quần áo White đứng ở thân thiện cửa ngõ, tia nắng bên phía ngoài phản vào khiến cho khắp cơ thể anh bừng lên một white color, anh như 1 hoàng tử tuấn tú bước rời khỏi kể từ nhập chuyện tranh, không như những người dân trần tục tồn bên trên trên trái đất này, vẻ anh tuấn của anh ấy khiến cho người tớ ko thể tách đôi mắt ngoài.
Đúng thời điểm này, anh cúi đầu nhẹ nhõm, hàm ý ham muốn van lỗi Steven Johson, mái đầu theo đòi này mà rủ xuống, che cút hai con mắt sâu sắc thẳm của anh ấy. Dưới sự chiếu rọi của ánh mặt mũi trời, bên trên từng lọn tóc của anh ấy ánh lên một loại độ sáng say hoặc lòng người, nhịn nhường như này đó là phần quà tuy nhiên thượng đế tặng thưởng riêng rẽ mang đến anh vậy.
Steven Johson đang được giảng bài bác để ý bên trên bục giảng cũng nên tạm dừng một ít chất vấn Lam Ưng vì như thế giọng giờ đồng hồ Trung lơ lớ: “Vị học viên này, cậu sở hữu biết việc thực hiện loại gián đoạn bài bác giảng của những người không giống là không tồn tại lễ luật lệ không?”
Thấy ánh nhìn tỏ ý ko ưng ý của Steven Johnson, anh khẽ gật đầu, nói: “Em biết hành động của tớ là ko lễ luật lệ, em đặc biệt van lỗi. Em không thích dò xét nguyên nhân mang đến việc cho tới muộn của tớ, em chỉ đặc biệt kỳ vọng là bản thân sẽ không còn bỏ qua những bài bác giảng rực rỡ của thầy.”
Trong chống học tập, những giờ đồng hồ tung hô vang lên rào rào, toàn bộ học viên phái nữ đều tỏ vẻ sung sướng mừng!
“Hôm ni là ngày gì tuy nhiên như mong muốn vậy? Thật ko ngờ, Lam Ưng cũng cho tới điểm này nghe giảng!”
“Trời ơi, phiên trước tiên con cái nghe Lam Ưng trình bày nhiều cho tới vì vậy, ngày hôm nay thiệt như mong muốn quá!”
“Bạo Long và Lam Ưng đều cho tới nghe giảng! Trời ơi, nếu như bài bác giảng này còn có kéo dãn cho tới thiên ngôi trường địa cửu thì con cái cũng tự nguyện nghe không còn.”
“Lam Ưng” Hạ Nặc Kỳ nghe thấy cái thương hiệu này, trái khoáy tim bỗng nhiên đập triền miên, “Hóa rời khỏi Lam Tịnh Vũ đó là Lam Ưng! Ôi, ko ngờ Vũ của Vân Phi lại được người xem nhập ngôi trường yêu mến vì vậy.”
Hạ Nặc Kỳ cảm nhận thấy nhập một thời hạn đặc biệt ngắn ngủn, Lam Tịnh Vũ tiếp tục mang lại mang đến cô thật nhiều bất thần thú vị.
Điều càng khiến cho cô bất thần rộng lớn là ngày hôm nay anh tớ đang đi vào trên đây, anh tớ cho tới trên đây thiệt rồi! Và anh tớ tiếp tục lưu giữ lời hứa hẹn tuy nhiên đến!
Hạ Nặc Kỳ sung sướng mà đến mức cắm chặt môi, trí nhớ cô sôi nổi, cô cảm nhận thấy sở hữu chút đau đầu và chóng mặt, trước mặt mũi nhịn nhường như là 1 mùng sương lờ mờ ảo, cô khích động mà đến mức ko thấy rõ bất kể cái gì nữa. Cô sung sướng sướng vẫy vẫy tay xin chào Lam Tịnh Vũ, cố ý mang đến anh biết là cô đang được ở đây!
“Đồ ngốc!” – Mục Dã Tình Xuyên ngồi kề bên nhận ra cô vì vậy, ko kìm được xúc cảm tuy nhiên hậm hực, hừ một giờ đồng hồ, cười cợt chế nhạo cô, “Cô nhận định rằng, ở trên đây mọi người vì vậy tuy nhiên Lam Tịnh Vũ tiếp tục nhìn thấy cô sao?”
“Uh…!” Hạ Nặc Kỳ giật thột, nhị tay gãi đầu, gãi tai, cười cợt trừ, “Cũng chính, sao anh ấy rất có thể thấy tôi chứ” Nói kết thúc, cô vứt tay xuống.
Nhưng, trong những khi cô vứt tay xuống, hai con mắt giá buốt lùng vô cảm của Lam Tịnh Vũ lại như vô tình thiên về phía cô.
Hạ Nặc Kỳ thấy sung sướng quay về, nở một nụ cười cợt rực rỡ với anh… Nhưng, Lam Tịnh Vũ không tồn tại phản xạ gì với cô, nhịn nhường như ko thấy cô nhập tầm đôi mắt của tớ.
“Thật là giá buốt nhạt!” Hạ Nặc Kỳ cúi đầu tràn tuyệt vọng, tuy nhiên tức thì tức thì cô tự động yên ủi phiên bản thân thiện “Ít nhất thì anh ấy cũng cho tới rồi! Đến rồi là chất lượng rồi, cho tới rồi là tốt!”
Nghĩ cho tới trên đây, lòng tin Hạ Nặc Kỳ lại phấn chấn hẳn lên, cô ngấc cao đầu, ánh nhìn dán nhập Lam Tịnh Vũ.
Mục Dã Tình Xuyên nhận ra không còn những vấn đề này, trầm dìm thiên về phía Lam Tịnh Vũ, rồi lại trả lịch sự Hạ Nặc Kỳ, hai con mắt rất đẹp như hoa xẻ cơ ánh lên nhiều xúc cảm phức tạp, nhịn nhường như còn tồn tại cả sự cô độc của sao Bắc Cực.
“Nếu cậu trình bày cậu ko thể bỏ qua bài bác giảng của tôi, vậy có lẽ rằng cậu cũng đều có chút nắm vững về nội dung tôi biểu diễn giảng chứ. Nếu cậu rất có thể vấn đáp một thắc mắc của tôi, tôi tiếp tục buông bỏ mang đến tội cho tới muộn của cậu.”
Steven Johson cười cợt mỉm, sau khoản thời gian thấy Lam Tịnh Vũ đồng ý, ngay tắp lự sử dụng giờ đồng hồ Anh trình bày một tràng lâu năm. Lần này, giáo viên MC ko dịch nữa.
“Trời ơi, ông ấy chất vấn những gì vậy? Mình thiếu hiểu biết nhiều gì cả!” Trái tim Hạ Nặc Kỳ đập không ngừng nghỉ, nom Lam Tịnh Vũ ko chớp đôi mắt, ko biết anh ấy tiếp tục giải quyết và xử lý loại gì.
Lam Tịnh Vũ trầm dìm một ít, tiếp sau đó, vấn đáp thắc mắc của Steven Johson vì như thế một giọng giờ đồng hồ Anh chuẩn chỉnh.
“Ôi, giờ đồng hồ Anh của Lam Ưng thiệt tuyệt hảo, anh ấy thiệt lợi hại!” Một cô nàng tận tình ca tụng Lam Tịnh Vũ.
“Đã trình bày tuy nhiên, ko ngờ Lam Ưng lại nắm vững vì vậy.”
“Mình ngày càng hâm mộ anh ấy rồi” Một vài ba học viên không giống giã thưởng.
Lúc này, Mục Dã Tình Xuyên ngồi tĩnh mịch, song môi lợt lạt của anh ấy sau cuối cũng nở một nụ cười cợt như nụ hoa chúm chím chuẩn bị nở. Nhưng sau khoản thời gian Lam Tịnh Vũ vấn đáp kết thúc thắc mắc của Steven Johson và dò xét chính ghế ngồi của tớ thì bỗng nhiên chốc nụ cười cợt cơ của anh ấy tớ tắt hẳn.