tiên sinh quỷ của anh biến mất rồi

Một giây trước lúc Lưu Kha thét lên, Lâu Tiêu nhanh gọn lấy khăn tay bịt mồm đối phương lại, còn nếu như không cần còn ham muốn căn vặn Lưu Kha một số trong những yếu tố, Lâu Tiêu đang không quan ngại tiến công cô ngất xỉu ngay lập tức bên trên điểm.

Cũng vô nháy đôi mắt khi Lâu Tiêu lại gần Lưu Kha, người giấy tờ vô nằm trong quỷ dị đứng bên trên ghế ngay tức khắc ko lửa tự động cháy, trong cả cây viết lông bên trên mặt mày khu đất cũng nằm trong hóa trở thành cầm tro tàn.

Bạn đang xem: tiên sinh quỷ của anh biến mất rồi

Cố Duy Sanh phụ thuộc vào cạnh cửa ngõ nom Lâu Tiêu với góc nhìn trêu chọc, Lâu Tiêu vạn bất đắc dĩ ngoái đầu nom lại: "Không cần tôi rời khỏi tay."

Lưu Kha bị xay nuốt giờ đồng hồ thét về vô bụng: "???"

Chuyện tai ác gì đang được xẩy ra vậy?

Có lẽ ngờ vực vấn vô đôi mắt Lưu Kha quá rõ nét, Lâu Tiêu buông tay bịt mồm đối phương ra: "Không được kêu, kêu nữa tiến công ngất cô."

Cố Duy Sanh thề thốt thời điểm hiện nay nó nghe thấy tiếng động ngược tim thiếu hụt nữ giới vỡ nhừ của Lưu Kha.

"Nói lên đường," Lâu Tiêu kéo một cái ghế thật sạch sẽ qua loa, đại mã kim đao[1] ngồi xuống trước mặt mày Lưu Kha, "Làm thế nào là cô cho tới được trên đây, vì sao xúc tiếp được với nữ giới quỷ kia?"

(Đại mã kim đao [大马金刀]: Mô miêu tả cơ hội thì thầm trực tiếp thắn, sắc bén, ko lưu tình hoặc hành vi hùng hổ, nghiêng về phía thông tục.)

Ngoại trừ vô phim, Lưu Kha ko khi nào thấy một Lâu Tiêu giá thành lùng thậm chí là còn tồn tại chút côn thiết bị vì vậy, tuy nhiên Lâu Tiêu "mặt mũi bất chính", tuy nhiên trong giới này nhắc cho tới Lâu Tiêu, ai lại ko biểu dương ngợi một câu lễ luật lệ xứng đáng tin cậy cậy?

Lẽ nào là Lâu Tiêu trước mặt mày cô là thiết bị fake kiểu như Tống đái thư?

"Nói chuyện." Lâu Tiêu khoác kệ Lưu Kha ở vô đầu óc xẻ đồ vật gi, nhì chữ giá thành như băng thực hiện mang đến cô nàng hoảng sợ cho tới nút giật thột.

"Em ko thể lưu giữ thực hiện thế nào là em cho tới được trên đây, em chỉ lưu giữ rõ rệt chuyện tương quan cho tới Tống đái thư," Lưu Kha nhỏ tiếng nói, "Hai ngày này em đều ngơ ngốc, sau thời điểm bắt gặp anh và anh Cố mới mẻ cảm nhận thấy bản thân tươi tỉnh lại."

Lâu Tiêu ko rảnh yên ủi một cô nàng đang được hoảng sợ hãi, hắn mặt mày giá thành lên đường trực tiếp vô vấn đề: "Lược đâu?"

Đối mặt mày với cùng 1 Lâu Tiêu vì vậy, Lưu Kha cũng không đủ can đảm căn vặn đối phương vì sao lại biết bản thân với đem theo gót một cái lược, cô thò tay vào bên trong túi áo khóa ngoài, tiếp sau đó lôi ra một cái lược mộc đào: "Đây ạ."

Cố Duy Sanh nom cái lược mộc bới bị âm khí làm mòn trở thành black color ko nhịn được mắng một câu: "Âm khí nặng trĩu vì vậy cũng dám đem theo gót mặt mày người, cô nàng này thiệt thực sự ko hoảng sợ hạn chế lâu."

"Nhưng... Nhưng tuy nhiên đem theo gót nó em mới mẻ rất có thể trông thấy Tống đái thư," Lưu Kha yếu hèn ớt phản bác bỏ, cầm chặt cái lược vô tay, "Tống đái thư một vừa hai phải xinh rất đẹp tuy nhiên make up cũng xịn nữa, em ham muốn thực hiện chúng ta với chị ấy."

Ấy vậy tuy nhiên tiếng đó lại khơi khêu hào hứng của Lâu Tiêu, hắn mỉm cười nhạo một tiếng: "Bạn bè? Gặp mặt mày thét chói tai nhằm thể hiện tại tình bạn tri kỷ thiết?"

"Vừa nãy... Vừa nãy là vì em quá không thể tinh được thôi," Lưu Kha đỏ lòe mặt mày, cô phát biểu, "Em đang được bắt gặp Tống đái thư nhì lượt, chị ấy thiệt sự là một trong người chất lượng tốt."

"Hoặc là phát biểu, chị ấy là một trong loại rất tuyệt rất đẹp..." Lưu Kha khó khăn phun rời khỏi chữ "Quỷ" kể từ vô cuống họng.

"Chẳng lẽ cô bị khuôn mặt mày bại của cô ý tớ mải miết hoặc?" Cố Duy Sanh nhất châm con kiến huyết[2], "Coi chừng bị tiêu diệt đấy con bạn nhỏ."

(Nhất châm con kiến huyết [一针见血]: Ý phát biểu một câu trúng ngay lập tức trung tâm.)

"Anh ko thể phát biểu như vậy!" Lưu Kha đỏ lòe mặt mày, "Lần thứ nhất thực sự nom mặt mày, tuy nhiên sau thời điểm kết chúng ta rồi thì chỉ nom linh hồn, Tống đái thư vô cùng với mức độ thú vị lại ko thực hiện thương tổn em, mặc dù cho chị ấy rất khó nom, em muốn làm thực hiện chúng ta với chị ấy."

Nhưng bất kể Lưu Kha phát biểu ra sao, cái lược mộc bại đã và đang tác động cho tới cuộc sống thường ngày thông thường của nhân loại, nên hay là muốn bắt quỷ thì cũng cần bắt, Lâu Tiêu chìa tay về phía trước: "Đưa lược trên đây."

So với khi lấy lược rời khỏi một cơ hội tự do, Lưu Kha thời điểm hiện nay rõ nét tự dự rộng lớn vô cùng nhiều: "Giao lược rời khỏi Tống đái thư tiếp tục bị tiêu diệt sao?"

Lâu Tiêu ko chút lưu tình vạch trần: "Cô tớ đang được bị tiêu diệt."

"Nhưng chị ấy nói theo cách khác chuyện và tiếp xúc tuy nhiên," Lưu Kha cầm cái lược ko buông tay, "Chị ấy còn sinh sống."

Nhìn tầm dáng lì lợm rối rắm của Lưu Kha, Lâu Tiêu ở trong tâm yên ắng niệm bao nhiêu lượt gia quy Lâu gia ko được chấp nhận rời khỏi tay với nhân loại, sau cùng ko thể nhịn nổi nữa quan sát về phía Cố Duy Sanh.

—— Đừng nom, nhanh chóng cho tới cướp lược chung tôi.

Cố Duy Sanh mỉm cười rời khỏi giờ đồng hồ khi trông thấy tầm dáng ăn ngược đắng của Lâu Tiêu khi ứng phó với nhân loại, nó choạc ngón trắng tay nõn thon lâu năm nhẹ dịu ngoặc, cái lược vô tay Lưu Kha như bị một sợi chão vô xuyên suốt dẫn dắt cất cánh vô vào tay Cố Duy Sanh.

Hóa rời khỏi đái thiên sư mướn nó là nhằm ứng phó với nhân loại.

Cảnh tượng siêu thực này khiến cho Lưu Kha ko ngoài há to lớn miệng: "Anh..."

"Hắn là thiên sư tôi là quỷ," Cố Duy Sanh dí dỏm nom, "Giới vui chơi cô đang được ở thiệt rời khỏi là một trong phiên bạn dạng linh dị, thế nào là, với thấy kích ứng không?"

"Kích quí..." Lưu Kha nom hai con mắt thâm của Cố Duy Sanh, theo gót bạn dạng năng vấn đáp một câu, tiếp sau đó cô mới mẻ phản xạ được lúc này ko cần thời khắc nhằm lắm tiếng.

"Anh Lâu, ko đích, Lâu thiên sư," Lưu Kha lưu giữ chặt Lâu Tiêu đang được xoay người ham muốn lên đường, "Anh rất có thể siêu phỏng Tống đái thư không? Giống như phim bên trên truyền hình, chung chị ấy buông vứt quá khứ tiếp cận miền vô cùng lạc, được không?"

Ánh đôi mắt Lưu Kha tâm thành ko chút gian sảo, bắt gặp cần một cô nàng ngốc nghếch lại thành ý vì vậy, Cố Duy Sanh một vừa hai phải lăm le thay cho Lâu Tiêu đồng ý, tuy nhiên giây tiếp sau nó lại nghe thấy Lâu Tiêu trực tiếp thắn kể từ chối.

"Đó là phim, phỏng người phỏng quỷ đều là chuyện của Phật," Lâu Tiêu gạt tay Lưu Kha rời khỏi, "Tôi ko thực hiện được, từ xưa cho tới giờ tôi ko cần Phật."

Không thực hiện được? Cố Duy Sanh nhâm nhẩm trong tâm một câu, nó quay đầu sang một bên sờ sờ Lão Bạch: [Kim quang quẻ công đức bên trên người hắn vẫn tồn tại chứ?]

[Còn á, tuy nhiên song sau thời điểm thích nghi em cũng khá hiếm khi bị chói nhòe loà đôi mắt,] Lão Bạch thư giãn phe phẩy đuôi, [Không cần công đức tích chung kể từ kiếp trước đâu, hắn chắc chắn đang được siêu phỏng quá nhiều vong hồn, lão Cố anh chớ nghe hắn lừa người.]

Xem thêm: kichi kichi nguyễn ảnh thủ

Mặc cho dù Cố Duy Sanh với tương đối tò lần về kín bên trên người Lâu Tiêu, tuy nhiên cho dù gì nó cũng còn lưu giữ rõ rệt đằm thắm phận thời điểm hiện tại của Lâu Tiêu là ông căn nhà của nó, trước mặt mày người ngoài tách mặt mày ông căn nhà vô cùng ko cần việc một nhân viên cấp dưới chất lượng tốt nên thực hiện.

"Không mang đến cô ấy một lá bùa sao?" Cố Duy Sanh tri kỷ nhắn gửi dò xét, "Người quỷ ko cộng đồng lối, vẫn nên quên thì chất lượng tốt rộng lớn."

Lâu Tiêu đang được bước thoát khỏi cửa ngõ đùng một phát tạm dừng, Lưu Kha vô chống nom chằm chằm tro tàn ngẩn người ngay tức khắc tháo lui về sau đó 1 bước: "Em ko cần!"

Những tiếng này của Lưu Kha giống như nhảy trúng công tắc nguồn kỳ tai ác nào là bại, bùa cất cánh rời khỏi kể từ vô tay Lâu Tiêu đùng một phát bị nuốt thật sạch sẽ đằm thắm ko trung, trời khu đất con quay cuồng, Cố Duy Sanh chỉ kịp túm lấy Lão Bạch và ống tay áo Lâu Tiêu, vô nháy đôi mắt tiếp sau, nhì người một mèo đột ngột bị kéo cho tới một không gian gian dối thời hạn trọn vẹn không giống.

Bầu trời tối thành phố Hồ Chí Minh S chỉ rất có thể trông thấy loáng thoáng vài ba ngôi sao 5 cánh vô nháy đôi mắt bặt tăm tinh khiết sành sinh, thay cho vô bại là một trong khung trời vô xanh lơ thực hiện lòng người thoải mái và dễ chịu.

Trạch viện vẫn chính là trạch viện bại, đơn giản phục trang dụng cụ tuy nhiên đoàn thực hiện phim bịa vô trạch viện đang được bặt tăm, hiên nhà lâu năm cũng mất mặt lên đường thật nhiều vết tích thuộc sở hữu mon năm.

Cá chép đỏ lòe vô ao hạnh phúc ve vẩy đằm thắm, cánh huê hồng nhạt nhẽo theo gót dông rơi xuống mặt mày nước, lôi cuốn vô số loài cá ngớ ngẩn tiến bộ lên tranh giành đoạt.

Hương hoa bới ko nồng đậm tuy nhiên rõ nét rất có thể ngửi thấy, Cố Duy Sanh lắc giật mũi, thậm chí là nó còn ngửi thấy mùi hương thơm ngát của thảm cỏ.

Tạo rời khỏi ảo cảnh cũng sống động kinh, Cố Duy Sanh cảm thán một câu, mặc dù nhằm nó cho tới nó cũng ko thực hiện được cho tới chuyên môn này.

—— Đương nhiên, điều này cũng tương quan cho tới việc nó ko chất lượng tốt thuật pháp.

"Là Sảnh sau của 'Lão phu nhân'." Lâu Tiêu xoay cái đĩa vô bên phía trong la bàn mộc mun, "Bên vô ảo cảnh trừ tất cả chúng ta rời khỏi còn một người thông thường."

Cố Duy Sanh thu bàn tay ham muốn triệu hồi Khước Sương: "Ý anh là ảo cảnh này sẽ không cần nhằm mục tiêu vô bọn chúng ta?"

"Không sai, sát trận vô ảo cảnh đang được vận hành, tuy nhiên nó không tồn tại ở trên đây." Kim đồng hồ đeo tay vô la bàn của Lâu Tiêu nhấp lên xuống qua loa nhấp lên xuống lại, tuy nhiên lại ko xác lập được một phương phía đúng chuẩn, tựa như bị cái gì bại quấy nhiễu.

Có thể thực hiện nhiễu la bàn mộc mun sợi vàng của hắn, nữ giới quỷ bại với cái gì vô tay?

"Người trẻ con tuổi hạc vẫn tồn tại xanh lơ và non lắm," Cố Duy Sanh tiện tay vẽ một vết tự khắc bên trên trán Lão Bạch, "Lão Bạch, nhằm đái thiên sư coi đồ vật gi gọi là máy dò xét lối hình mèo."

[Cút cút cút, chây lười biếng bị tiêu diệt anh.] Lão Bạch giẫm Cố Duy Sanh một cước, vẫn ngoan ngoãn ngoãn nhảy ngoài vai Cố Duy Sanh lên đường phần bên trước dẫn lối.

"Đi thôi," Cố Duy Sanh phát biểu, "Bắt quỷ xong xuôi tôi còn về ngủ."

Nhưng qua loa bao nhiêu giây nó lại ko xúc cảm được với người xua đuổi theo gót, Cố Duy Sanh một vừa hai phải xoay đầu lại, trừng trị hiện tại Lâu Tiêu còn đứng bên trên điểm ngẩn người nom la bàn, như đang tâm lý yếu tố nào là bại siêu tráng lệ và trang nghiêm.

"Sao vậy?" Cố Duy Sanh rời khỏi hiệu mang đến Lão Bạch tạm dừng, "Chẳng lẽ đái thiên sư anh mệt nhọc rồi hả?"

Bị trêu chọc như vậy Lâu Tiêu vẫn ko đáp lại, Cố Duy Sanh dừng thần, linh khí bên trên tay nó tuôn rời khỏi, nó bước nhanh chóng về phần bên trước vài ba bước vỗ vai Lâu Tiêu.

Quả nhiên, ngay lập tức khi Cố Duy Sanh va vấp vô Lâu Tiêu, đối phương tựa như một con cái búp bê giấy tờ yếu hèn ớt, vỡ vụn trở thành những cánh hoa bới.

Được, tuyệt vời lắm, lượt thứ nhất lên đường công tác làm việc đã trở nên tách ngoài sếp, nó đích là một trong kèm cặp quỷ "đạt chi tiêu chuẩn".

—— Mặc cho dù Lâu Tiêu cho tới giờ vẫn ko phân tích kèm cặp quỷ rốt cuộc là cái gì.

Điều đang vui mừng độc nhất đó là Lão Bạch trán với vết tự khắc không trở nên tách ngoài Cố Duy Sanh, nó cúi đầu ngửi ngửi cánh hoa bên trên mặt mày khu đất, rồi lại người sử dụng nanh vuốt giẫm lên vài ba cái: [Không cần mùi hương hương thơm bên trên người nữ giới quỷ.]

Hai đôi mắt Cố Duy Sanh hóa trở thành quỷ đồng black color nỗ lực truy dò xét những tia sáng sủa gold color nhạt nhẽo vô bầu không khí, "Trong căn nhà này còn có gì bại tai ác kỳ lạ, bỏ dở đôi mắt trận lên đường, tất cả chúng ta đi kiếm đái thiên sư trước đang được."

Người bên phía trong sát trận tám phần mươi là Từ Thanh Sơn, tuy nhiên Cố Duy Sanh không thích bộ phim truyền hình [Mê trạch] xẩy ra chuyện, tuy nhiên nếu như cần lựa chọn 1 người quen Từ Thanh Sơn và Lâu Tiêu, Cố Duy Sanh vẫn tiếp tục lựa chọn người loại nhì.

Người tu đạo bạc tình, đối với nhân loại, nó đương nhiên sẽ có được khuynh phía thân mật và gần gũi với "đồng loại" rộng lớn.

Đó là chưa tính, nó và Lâu Tiêu lúc này còn tồn tại một trong những phần liên minh vô tay.

[Bên này.] Liên quan tiền cho tới kim quang quẻ công đức bên trên người Lâu Tiêu, Lão Bạch thường ngày bị chói nhòe loà đôi mắt rõ ràng càng nổi tiếng phát biểu, nó hoạt bát nhảy vô lồng ngực Cố Duy Sanh, choạc nanh vuốt chỉ về một phía.

Đi theo phía Lão Bạch chỉ, Cố Duy Sanh chỉ cảm nhận thấy khung trời càng ngày càng trong veo, giờ đồng hồ mỉm cười đùa của thiếu hụt nữ giới xen lộn giờ đồng hồ chim hót thanh thúy truyền tới từ xa xăm, bên dưới chân Cố Duy Sanh run rẩy lên, trừng trị hiện tại bản thân đang được ở bên phía ngoài một tòa đái viện tinh ranh xảo.

Quả thực tựa như băng qua thời hạn và không khí vô một vài ba bước.

Hai thiếu hụt nữ giới khoác váy lâu năm ngồi bên trên ghế chao vô Sảnh líu lo chat chit, áo màu xanh lá cây nhạt nhẽo váy lâu năm black color, đó là phục trang học viên nổi bật của thời Dân Quốc.

Các cô nhịn nhường như ko lưu ý cho tới vô Sảnh đùng một phát với khách hàng ko chào tuy nhiên cho tới, vẫn tiếp tục cậu một câu tớ một câu tándóc vô cùng hạnh phúc.

Mà ở bàn đá bên dưới gốc cây bới sau cái ghế chao, một thiếu hụt nữ giới chỉ nom được nửa gò má xinh rất đẹp đang được say sưa xem sách.

Cô ko khoác ăn mặc quần áo học viên, thay cho vô bại là một trong cỗ sườn xám hạn chế may tương thích, sắc tố sườn xám tươi tỉnh sáng sủa, thực hiện nổi trội làn domain authority như tuyết và song môi đỏ lòe thẫm của thiếu hụt nữ giới.

Xem thêm: ở truồng nghĩa là gì

Nhưng trên đây ko cần nguyên vẹn nhân khiến cho Cố Duy Sanh không thể tinh được.

Y lưu ý ko cần những thiếu hụt nữ giới này tuy nhiên là kẻ nam nhi đứng vô góc.

—— Y trông thấy nhì Từ Thanh Sơn.