cô vợ nhỏ cả gan bỏ trốn

Đến điểm này tiếp tục rộng lớn 1 năm, Minh Hạ tiếp tục trọn vẹn thích nghi được với cuộc sống thường ngày phức tạp của Tịch Mộc gia, quen thuộc với việc người thực hiện nhập căn nhà gọi cô là Ngũ đái thư, giờ Nhật cũng tiến bộ cỗ rộng lớn thật nhiều. Còn mang 1 đám người hầu nằm trong vệ sĩ đợi cô sai bảo. Nghe rằng phía trên là  vì quyền lợi của Ngũ đái thư Tịch Mộc gia tuy nhiên cho đến giờ đây cô vẫn không tồn tại thói quen thuộc mọi khi chuồn đâu đều phải có người theo đuổi.

Lâu lắm rồi mới nhất thấy anh tư trở về quê hương rộng lớn, xa lánh tức chạy đi kiếm anh.

Bạn đang xem: cô vợ nhỏ cả gan bỏ trốn

“Anh tiếp tục về rồi ạ?” Cô mỉm cười trở về phía Tịch Mộc Thức Minh đem vẻ phong trần mệt rũ rời, ko nhằm ý cho tới đám người hầu hâu phương.

Nhân thời điểm ngủ hè, Tịch Mộc Thức Minh chuồn du ngoạn Tokyo cả mon, một vừa hai phải lao vào căn nhà tiếp tục trông thấy cô, anh đem chút sung sướng mừng ngoài ý mong muốn.

Đúng vậy, anh một vừa hai phải trông thấy cô thì đùng một phát lưu giữ rời khỏi nhập căn nhà rộng lớn còn tồn tại sự tồn bên trên của cô ấy.

Trước bại ngoài đám người hầu nằm trong bảo đảm an toàn thì phần rộng lớn thời hạn chỉ mất 1 mình anh trấn lưu giữ nhập căn nhà rộng lớn. Bình thông thường thân phụ tiếp tục ở Tokyo xử lý việc làm của doanh nghiệp lớn, ngày ngủ mới nhất quay trở lại, ma mãnh bao nhiêu anh bà mẹ cũng thông thường ở phía bên ngoài hiếm khi trở về quê hương rộng lớn.

“Có chuyện gì?” Tịch Mộc Thức Minh liếc nhìn cô một chiếc, ko hề giới hạn bước trải qua người cô.

“Không đem gì, chỉ mất chút chuyện mong muốn thương lượng với anh”. Cô xua đuổi theo đuổi anh, chỉ với thiếu hụt điều kéo anh lại.

“Nói đi”. Cô đem chuyện gì cần thiết thương lượng với anh? Cô và anh thì đem chuyện gì tuy nhiên thương lượng chứ?

“Em ko cần thiết nhiều người hầu và bảo đảm an toàn như vậy”.

Còn tưởng là chuyện gì, thế ra đơn thuần chuyện nhỏ xứng đáng bực bản thân này! “Không được!”, Anh ko cần thiết suy nghĩ tiếp tục cự tuyệt.

“Sao lại ko được?” Cô ko kể từ quăng quật dự định ngay tắp lự chất vấn cho tới.

Mấy người hầu chính thức toát những giọt mồ hôi mức giá vì thế Ngũ đái thư.

Chưa từng đem ai dám phỏng vấn Tứ thiếu hụt gia vốn liếng lãnh khốc vô tình, vậy tuy nhiên cô dám cả gan lì chất vấn ngược lại anh như thế.

“Đây là sự việc em nên gật đầu, lẽ nào khi lao vào căn nhà những người dân không thích được vậy sao?” Tịch Mộc gia phô trương như thế lại là ước mơ của ko biết từng nào người.

Sắc mặt mũi Minh Hạ chợt trở nên tuy nhiên nhanh gọn lẹ bình phục lại vẻ mặt mũi như cũ. Anh vẫn luôn nhớ được nỗi ân oán hận bại, ngày ngày vẫn nhức đáu trong tim ko nguôi, khi nào thì cũng giầy vò cô. Nhưng một vừa hai phải suy nghĩ cho tới nguyên vẹn nhân tạo ra bóng ma mãnh trong tim anh với mọi gì anh tiếp tục trải qua loa thì cô lại ko đành lòng, cô làm thế nào hoàn toàn có thể dỗi anh được chứ? Anh cũng chính là người bị sợ hãi a!

Cô vờ vịt như ko nghe thấy, thực hiện như không tồn tại việc gì nói: “Em chỉ mong muốn đem chút không khí nhằm thở thôi, ko có nhu cầu các nhân tài chất lượng này theo đuổi, như em phía trên thì làm thế nào hoàn toàn có thể xẩy ra chuyện gì được”. Cô chỉ là 1 trong những phái đẹp sinh thông thường thôi, làm những gì đem chuyện gì chứ?

“Để chúng ta theo đuổi mới nhất chất lượng cho tới em”, cô bé xíu ko hề đem năng lượng kháng cự này thế nào là tuy nhiên dám rằng bản thân ko thể nào là gặp gỡ chuyện ko may? Gia sản Tịch Mộc gia vô nằm trong rộng lớn, đem biết từng nào quyền năng mong muốn mò mẫm thời cơ tận dụng, bao hàm cả việc bắt cóc.

“Tốt vật gì chứ?”

“Tóm lại là ko được”, mặc dầu anh ko quá nhận cô, tuy nhiên thân phụ tiếp tục coi cô là kẻ của Tịch Mộc gia, lại gửi gắm cô cho tới anh nhìn nom, làm thế nào anh hoàn toàn có thể nhằm cô xẩy ra chuyện phiền hà khiến cho anh bị trách móc móc, khinh thường được.

Xem thêm: yomost tiếng việt la gì

“Em ko có gì mà!”

“Không được”, cô ko có gì thuyết phục được anh, “thân là kẻ của Tịch Mộc gia thì rất cần phải quen thuộc với việc đem người theo đuổi bảo vệ!”

“Tại sao nên quen?” Minh Hạ ngán ghét bỏ nhìn anh, sản phẩm lông mi nhíu lại, “Ai tuy nhiên thèm nhằm ý cho tới người kỳ lạ hoắc như em chứ, chỉ việc anh chớ phái người theo đuổi sau em thì chẳng ai biết em là kẻ của Tịch Mộc gia hết!”. Cũng 1 năm rồi còn gì, cô chẳng tạo ra chuyện gì phiền hà cả, ko nên tiếp tục chứng tỏ cô chẳng đem việc gì sao.

“Bây giờ em chính thức thay cho thay đổi, ngày càng phản nghịch rồi hả?” Cô đem cam đảm dám cả gan lì thì thầm với anh như thế sao?

“Em ko nên, đem tuy nhiên anh ngày càng chuyên nghiệp quyền á”.

Quả thiệt thời điểm hiện nay giông bão tiếp tục chuẩn bị nổi lên, Tịch Mộc  Thức Minh khuôn mặt nhăn nhó, sắc mặt mũi tái mét xanh lơ, nhì trái khoáy đấm cầm chặt kêu “răng rắc”, toàn đằm thắm stress.

Minh Hạ bị sắc mặt mũi của anh ấy hù hăm dọa kinh sợ không còn hồn, ngậm mồm không đủ can đảm rằng gì nữa.

“Tại sao lại thay cho thay đổi trở nên cỗ dạng “cô bà xã nhỏ” thế bại, ko nên một vừa hai phải nãy còn rất rất hung hăng sao?”.

Toàn cỗ đám người thực hiện nhập căn nhà cũng trở thành vẻ mặt mũi khó chịu của Tứ thiếu hụt gia hù hăm dọa cho tới nấc không đủ can đảm lên giờ. Tầm đôi mắt quý khách đều rơi xuống tầm dáng cô độc của Ngũ đái thư.

Minh Hạ ko nên là mong muốn phản kháng, tuy nhiên chính thức cảm nhận thấy giờ đây cô ko phù hợp với những loại này. Cô tiếp đây đã và đang rộng lớn 1 năm rồi, anh thông thường chuồn sớm về muộn, tất nhiên ko biết cô thông thường ngày ra làm sao. Cô muốn làm hòa nhập với mái ấm gia đình mới mẻ này, tuy nhiên thiệt ko dễ dàng và đơn giản như cô suy nghĩ...

Anh ko biết khi cô ở trong nhà 1 mình tiếp tục cố rất là giữ lại hình tượng Ngũ đái thư của Tịch Mộc gia, ứng phó với những người dân không tồn tại ý chất lượng tiếp tục nên chịu đựng từng nào chê cười! Như vậy còn ko đầy đủ, cô chỉ mong muốn khi rời khỏi phía bên ngoài được là 1 trong những người bình thương, lẽ nào trong cả tự tại cô cũng không tồn tại sao?

“Anh tư, em biết đòi hỏi này của em so với anh rất rất nhỏ bé xíu, coi như em cầu van anh giành được ko ạ?”, Minh Hạ test hiền hòa nhã nhặn răn dạy anh.

“Ai cho tới em gọi tôi là anh tư?” Tịch Mộc Thức Minh rằng giọng mặc nhiên tuy nhiên âm điệu lại âm lãnh dị thông thường, tương tự như một trận dông tố mức giá kể từ âm ti thổi cho tới, thực hiện quý khách xung xung quanh lập cập rẩy.

“Tôi ko nên anh trai em!” Anh quét dọn ánh nhìn giá rét về phía cô, sử dụng ánh nhìn nhắc nhở thực sự này cho tới cô một đợt tiếp nhữa.

Một năm vừa qua cô ko gọi anh như thế, anh suy nghĩ cô tiếp tục đầy đủ mưu trí biết đấy là điều cấm kỵ, tuy nhiên giờ đây cô lại phạm nên điều cấm kỵ này.

Sắc mặt mũi anh khó khăn coi cho tới đỉnh điểm, cơn thịnh nộ bột phát lửa dỗi cháy tan tất cả, “cho tịch thu lại vớ từ đầu đến chân cạnh bên cô tớ cho tới tôi!”.

“Tứ thiếu hụt gia!”, vệ sĩ tiếp tục quen thuộc bảo đảm an toàn Minh Hạ thiếu hiểu biết sao Tứ thiếu hụt gia luôn luôn anh minh vậy và lại tức thời ko nhằm ý cho tới an nguy cấp của Ngũ đái thư.

Xem thêm: câu chuyện bó đũa lớp 7

“Đừng rằng nhiều.... Tôi chỉ thỏa mãn nhu cầu ước muốn của cô ấy ta”. Tịch Mộc Thức Minh âm điệu mức giá nhạt nhẽo, lửa dỗi nhanh gọn lẹ phát triển thành băng lãnh.

Minh Hạ ko suy nghĩ cho tới lại dễ dàng và đơn giản được thỏa mãn nhu cầu như thế nên chỉ có thể hoàn toàn có thể theo đuổi phiên bản năng đáp lại: “Cảm ơn!”.

Cuối nằm trong cô cũng thành công xuất sắc đạt được mục tiêu của tớ, coi như cũng xứng đáng với việc ‘vuốt râu hùm” chuồn.