diệp uyên và lâm yêu yêu

Ông trời sở hữu song khi cũng lầm lẫn vài ba việc, ví như, phân chia tách một song tình nhân đang yêu thương nhau nồng nhiệt độ.

Ở đầu bại liệt của TP. Hồ Chí Minh, bên trên vịnh Tinh Hà phía đàng Dương Bắc.

Bạn đang xem: diệp uyên và lâm yêu yêu

Khi Lâm Yêu Yêu lê lết từng bước, cuối cùng cũng kéo được Diệp Uyên về căn hộ chung cư cao cấp này được xem là rộng lớn mươi một giờ tối. Sau Lúc dốc rất là lực nâng anh ngồi được lên sofa, sau cuối cô mới nhất thở hồng hộc một khá, trán lấm tấm các giọt mồ hôi.

Từ sau khoản thời gian thoát khỏi sàn bar, Diệp Uyên đi đứng cứ lảo hòn đảo. Anh ko thể tài xế, cũng sinh sống bị tiêu diệt ko mang lại thuê người tài xế của anh ấy. Lâm Yêu Yêu cũng không còn cơ hội. Diệp Uyên cứng đầu, nhất quyết định mong muốn cô trả anh về căn nhà. Không còn cơ hội nào là không giống, Lâm Yêu Yêu đành bạt mạng bản thân đem tội danh tài xế ko bởi vì, trả anh về căn nhà bởi vì khả năng tài xế nửa vời của tớ.

Chỉ sở hữu điều, tè quần thể này quản lý và vận hành rất nghiêm ngặt, ko bại gì cung cấm. chỉ bảo vệ để ý cô, khảo sát một lúc rất mất thời gian. Ánh đôi mắt này còn sắc bén hơn hết cao thủ đại nội. Cuối cùng Diệp Uyên vẫn cần uể oải thể hiện thẻ ghi nhận đỗ xe cộ nhập tè quần thể họ mới được nhập nhập.

Nhìn Diệp Uyên say khướt phía trên sofa, Lâm Yêu Yêu thở nhiều năm bất lực. Từ khi nhập vào sàn bar cho đến Lúc rời khỏi bại liệt, Diệp Uyên rằng ko cho tới mươi câu, chỉ cắm nguồn vào húp rượu. Anh húp thật nhiều rượu nhập yên lặng.

“Diệp Uyên! Anh sao rồi?” Cô đứng trước sofa, khẽ đẩy anh rồi căn vặn một câu.

Diệp Uyên ngỏ đôi mắt đi ra, trong tâm thức đôi mắt tỏa ra xúc cảm say mèm. Thấy tôi đã về cho tới căn nhà, anh giơ tay lên day day thái dương, rồi nói: “Tôi không vấn đề gì, cảm ơn em!”

Thấy anh tiếp tục sở hữu ý thức, Lâm Yêu Yêu mới nhất yên lặng tâm: “Không sao là đảm bảo chất lượng rồi. Anh nghỉ dưỡng sớm chuồn, em về đây!”

Cầu trời thoát khỏi tè quần thể vẫn còn đó bắt được xe taxi, vô cùng chớ giắt loại bệnh dịch cố hữu của bao nhiêu quần thể căn nhà thời thượng. Sợ rằng người bảo đảm tè quần thể thấy cô chuồn thoát khỏi cửa ngõ chủ yếu chắc chắn là kỳ kỳ lạ lắm.

Cầm lấy túi đeo, cô cù người quyết định chuồn.

Nhưng đột nhiên nghe thấy Diệp Uyên bảo nhỏ một câu: “Làm canh ty tôi không nhiều trà giải rượu được không? Tôi hiện tượng đau đầu chuẩn bị bị tiêu diệt rồi!”

Lâm Yêu Yêu ngừng bước, xoay đầu nhìn đồng hồ nước bên trên tường, sở hữu phần khó khăn xử. Nhưng Lúc ánh nhìn cô tạm dừng trên người Diệp Uyên, thấy khuôn mặt không dễ chịu của anh ấy, không ít cũng đều có chút không nỡ.

“Xin em đấy! Người canh ty việc cần sáng sủa mai mới nhất cho tới.” Anh phụ thuộc sofa, quay đầu sang một bên về phía cô, tiếng nói trầm trầm.

Lâm Yêu Yêu thấy anh có vẻ như không dễ chịu thiệt, cũng thông cảm, bèn trở về khẽ hỏi: “Nhà nhà bếp ở đâu?”

Diệp Uyên mỉm cười rồi giơ tay chỉ về phía sở hữu căn nhà nhà bếp.

Lâm Yêu Yêu lại quăng quật tạm thời túi đeo xuống: “Vậy thì… anh ngồi trên đây đợi em một lúc.”

Sau bại liệt cô chuồn nhập căn chống theo phía tay Diệp Uyên chỉ.

Ánh đèn vàng nhạt nhẽo tô thêm 1 vẻ mông lung mang lại khuôn mặt Diệp Uyên. Anh ngước đầu dựa đi ra sau ghế, nhìn chong chong lên xà nhà. Trong khá thở vẫn còn đó hương thơm thơm nức nhẹ dịu của phụ phái nữ, một hương thơm mùi hương ấm cúng và nữ tính, ganh đua phảng phất lại len nhập mũi anh, khi ngửi kỹ nhằm thâu tóm nó thì lại ko bắt được.

Đôi đôi mắt mơ mòng say của anh ấy khá rụt lại, nằm ra một tia nhìn nguy hại.

Chẳng bao nhiêu chốc, Lâm Yêu Yêu tiếp tục bưng lên một chén trà giải rượu. Cô cảnh giác đặt trên mặt mũi bàn, tiếp sau đó giơ tay xoa mũi véo tai, khẽ nói: “Để nguội một chút ít anh hẵng húp, khá rét đấy!”

Diệp Uyên nhảy mỉm cười vì như thế tầm dáng của cô ấy, anh mím môi hỏi: “Có thực hiện em phỏng không?”

“À, em ko sao!” Lâm Yêu Yêu tươi tỉnh mỉm cười rồi ráng túi đeo lên: “Anh cứ kể từ từ húp, húp hoàn thành thì nghỉ dưỡng sớm chuồn nhé!”

Diệp Uyên đột nhiên nói: “Vội gì chứ? Em vào trong nhà còn còn chưa kịp thở, ko mệt mỏi sao?”

“Muộn quá tuyệt vời rồi, em cần về căn nhà mang lại nhanh!”

“Đợi tôi một lúc, tôi húp không còn tiếp tục.”

Lâm Yêu Yêu không hiểu nhiều.

Diệp Uyên thở dài: “Đồ của em vẫn còn đó ở sau cốp xe cộ, ko lấy nữa sao?”

Lúc này Lâm Yêu Yêu mới nhất ghi nhớ đi ra đụn đồ của bản thân. Ừ nhỉ, tuy nhiên Diệp Uyên tuy nhiên ko xuống căn nhà nằm trong cô, cô ko lấy nổi loại thất lạc. Nghĩ vậy, cô ngồi xuống đối lập anh, răn dạy nhủ: “Nếu anh tin tưởng em, thì rất có thể trả chiếc chìa khóa xe cộ mang lại em. Em lấy không còn loại đi ra sẽ mang chìa trùm lên mang lại anh.”

Diệp Uyên ngước đôi mắt lên nhìn cô, trong đôi đôi mắt sở hữu chút không giống thông thường. Anh cười: “Tôi sở hữu cần mãnh thú đâu? chỉ bảo em ở lại với tôi tăng một lúc cũng khó khăn vậy sao?”

“Anh hiểu nhầm rồi! Tại em thấy anh húp nhiều rượu lại tăng trưởng trở lại thì phiền toái mang lại anh.” Cô cuống quýt vàng lý giải.

Diệp Uyên vẫn mỉm cười nhạt nhẽo từ trên đầu cho tới cuối, ko rằng gì. Sau Lúc nhấp demo coi nhiệt độ phỏng của trà giải rượu, anh lấy một cái ly ko, xối mang lại cô một ly nước ấm: “Em húp chút nước nghỉ ngơi một lúc, tôi húp trà hoàn thành tiếp tục xuống nằm trong em!”

Lâm Yêu Yêu thấy thái phỏng của anh ấy sở hữu vẻ kiên quyết thì cũng ko khước kể từ hơn nữa. Cô khẽ gật đầu rồi đón lấy chiếc ly. Cô sớm tiếp tục khát thô cùng cổ, húp ừng ực bao nhiêu ngụm không còn tinh khiết sành sanh.

“Uống nữa không?”

Lâm Yêu Yêu mỉm mỉm cười nhấp lên xuống đầu.

Diệp Uyên cũng thôi, ráng cái chén lên, thổi nhẹ nhàng bao nhiêu loại rồi mím môi húp từng ngụm một.

“Có khó khăn húp vượt lên không?” Cô căn vặn.

Diệp Uyên nghe hoàn thành bèn nhìn cô như mỉm cười như không: “Chính tay em nấu nướng mang lại anh, sao rất có thể khó khăn húp được?”

Nụ mỉm cười bên trên khóe môi Lâm Yêu Yêu chợt khựng lại. Cô cảm nhận thấy lời nói này của anh ấy cứ kỳ kỳ lạ thế nào là ấy, nhưng chẳng bao nhiêu chốc cô lại xua chuồn ý nghĩ về kỳ quặc trong tâm, nói: “Chỉ cần không khó khăn nuốt vượt lên là được rồi!”

“Em từng nấu nướng mang lại Đinh Tư Thừa húp chưa?”

Cô nhấp lên xuống đầu: “Em ko khi nào thấy anh ấy say rượu.”

“Loại con trai bại liệt thực sự vô vị!” Diệp Uyên hừ một giờ đồng hồ.

Lâm Yêu Yêu sở hữu chút ngượng nghịu, nhưng cũng chỉ coi như anh say rượu rằng linh tinh ma, nên cũng ko rằng tăng gì. Diệp Uyên vẫn chầm chậm rì rì húp trà giải rượu. Cô thấy vậy bèn đề nghị: “Nếu không thực sự rét thì cực tốt anh luôn luôn một ngụm, hiệu suất cao tiếp tục tốt hơn.”

“Sau bại liệt em rất có thể yên lặng tâm về căn nhà, ở mặt mũi Đinh Tư Thừa?” Anh bất thần căn vặn ngược lại.

Lâm Yêu Yêu sững người, tiếp sau đó mỉm cười khó khăn tin: “Anh rằng gì thế?”

Diệp Uyên vùng lên, trở về phía cô. Anh ngồi xuống lân cận cô, ánh nhìn rét phỏng tạm dừng bên trên khuôn mặt cô, thấp giọng nói: “Muộn vậy rồi. Em phía trên nệm của tớ đợi hắn tớ hay là em tiếp tục cuống quýt cho tới căn nhà hắn ta?”

Tim Lâm Yêu Yêu đập thịch một giờ đồng hồ, hô hấp cũng Từ đó trở thành liên tiếp. Máu huyết bên trên người như 1 làn nước sôi sùng sục, nhanh gọn lẹ tràn trề từng khung người cô. Không hiểu sao, khi anh lại sát, khá thở uy lực của con trai xen lộn hương thơm rượu thoang thoảng tạo trở nên một loại hương thơm khó khăn rất có thể biểu diễn miêu tả, lấp chan chứa khá thở của cô ấy, khiến tim cô đập thời gian nhanh.

Thế này là thế nào?

“Thật đi ra, tối ni em trọn vẹn sở hữu thể không cần thiết trở lại.” Diệp Uyên rằng rồi bàn tay nhuần nhuyễn khóa chặt eo cô lại. Mặt anh áp xuống, kề sát mặt mũi tai cô: “Ở lại đây… với anh!”

Bàn tay rộng lớn của những người con trai áp sát eo cô. Qua lớp vải vóc mỏng manh cũng rất có thể cảm biến lấy được lòng bàn tay rét rực của anh ấy.

Trái tim cô như bị người tớ móc lên ngoài trong cổ họng. Hô hấp từng khi một mệt mỏi. Đầu óc cũng hốt nhiên choáng ngợp.

Cô gặm răng, đẩy anh đi ra, rồi nói: “Mấy loại bại liệt hôm nào là sở hữu thời hạn em tiếp tục trở về lấy, muộn quá tuyệt vời rồi, em cần về trên đây.”

Dứt tiếng, cô vùng lên tuy nhiên tâm trí đột nhiên áp lực vô nằm trong.

Cả người cô loạng choạng chực trượt. Chẳng bao nhiêu chốc cô đã biết thành Diệp Uyên cũng vùng lên bám theo ôm chặt. Cô bất lực dựa vào ngực anh, trước đôi mắt tiếp tục xuất hiện tại ảo hình họa.

“Sao vậy?” Diệp Uyên thay cho thay đổi tầm dáng mệt rũ rời, say khướt ban nãy. Anh cúi đầu, bờ môi nhẹ dịu mơn man đai tai cô.

Miệng Lâm Yêu Yêu thô khốc, tim tiếp tục bắn ra ngoài. Cô sử dụng rất là lực còn sót lại nhằm khẽ đẩy anh đi ra. Cách chân hơi nghiêng ngả. Cô như người say rượu, đứng cũng không thể vững vàng nữa. Cô nhìn người con trai trước mặt mũi như ko tin yêu nhập đôi mắt bản thân, chỉ từ nhìn được khuôn mặt mơ hồ nước của anh ấy.

“Anh… Diệp Uyên, anh tiếp tục mang lại tôi… sử dụng loại gì…” Cô cảm nhận thấy vị giác cũng không có gì mức độ lực.

Trong mơ mòng, cô nhận ra Diệp Uyên cong môi lên, bước từng bước về phía cô. Ý thức của cô ấy mặc dù còn tỉnh táo, trong tâm đã và đang vang lên hồi chuông cảnh tỉnh. Cô cù người, lảo hòn đảo trở về phía cửa ngõ. Tay cô vừa vặn chạm nhập tay bắt cửa ngõ, nhì chân đã nhũn đi ra, từ đầu đến chân trượt rạp xuống khu đất.

Ngã như thế, cô ko thể đứng lên được nữa, toàn đằm thắm mượt oặt, bất lực, như bị người tớ rút không còn xương sinh sống vậy. Nhiệt phỏng lạnh ngắt của sàn căn nhà lát đá xuyên nhập khung người cô. Cô chỉ rất có thể giương đôi mắt nhìn Diệp Uyên càng ngày càng sát.

Cho cho tới Lúc, anh ngừng bước trước mặt mũi cô, nhìn cô kể từ bên trên xuống bên dưới.

Đến cả mức độ nhằm ngước đầu lên cô cũng không còn nữa. Trong lòng tuy rằng cực kỳ bi phẫn, tuy nhiên vị giác lại kiểu như như không cần của cô ấy vậy, chẳng thổ lộ được một câu nào là.

Người con trai rướn người, vòng đeo tay qua chuyện eo, bế cô lên một cơ hội nhẹ dịu, sau chuồn từng phi vào nhập buồng nghỉ.

Lâm Yêu Yêu chỉ cảm nhận thấy trời khu đất quay cuồng. Cô ko nhận ra đôi mắt của Diệp Uyên, cánh tay buông thõng bất lực, nhằm khoác mang lại anh ôm bản thân nhập buồng nghỉ. Sau bại liệt cô bị vứt lên một chiếc nệm rộng lớn.

Từ hai con mắt anh, cô hiểu anh quyết định làm những gì. Cô quyên sinh mong muốn trườn dậy ngoài nệm tuy nhiên cố mà đến mức nào thì cũng không thể động đậy, cho dù là động đậy ngón tay.

Diệp Uyên ở ép xuống, từng ngón tay dài xé áo của cô ấy đi ra ko tiếc thương. Đôi đôi mắt tham ô lam như ráng thú. Anh nhìn cô, mỉm cười khẽ: “Em quên thất lạc tôi từng rằng với cô, trước sau tôi cũng tiếp tục cướp đoạt em.”

Lâm Yêu Yêu mong muốn rằng chớ với anh tớ, muốn mắng anh tớ là loại bỉ ổi, mong muốn cầu nài anh tớ thả cho bản thân, nhưng những tiếng này trọn vẹn bị cái lưỡi cứng đờ bại liệt thực hiện lỡ làng. Cô chỉ biết nhìn trân trân anh tớ lột tinh khiết ăn mặc quần áo của tớ. Sau bại liệt anh tớ kể từ tốn cởi cúc áo sơ-mi của tớ đi ra, tiếp sau đó túa quần…

Đến cả mức độ để xem chuồn nơi khác cô cũng không tồn tại, chỉ rất có thể nhìn từng múi cơ bắp tráng khiếu nại của Diệp Uyên bên dưới ánh sáng của đèn.

Khi Diệp Uyên ép xuống, cô cảm biến được rõ rệt sở hữu một vật lớn rộng lớn đang được chống nhập người bản thân, nó sở hữu một nhiệt độ phỏng rực lửa.

Cô thì thầm gào thét trong tâm, quyên sinh, điên loạn, tuy nhiên chẳng hữu ích gì.

“Lý bởi lưu giữ mang lại ý thức của em tươi tỉnh là để…” Bàn giấy tay rộng lớn của Diệp Uyên tham ô lam lướt chuồn bên trên domain authority thịt Trắng trẻo của cô ấy. Dưới lòng bàn tay nhẹ dịu ấy, dục vọng của anh ấy tớ đang được bừng bừng. Ánh đôi mắt anh tớ nhìn cô cũng cuộn trào các mùa sóng dục tình.

“Là mong muốn em cảm biến tôi nhập tươi tỉnh, nhằm coi tôi và Đinh Tư Thừa sở hữu gì không giống nhau.”

Anh cuộn đôi bàn chân mượt oặt của cô ấy lại, nâng lên eo cô lên.

Khóe đôi mắt Lâm Yêu Yêu chẳng biết tiếp tục đỏ tía kể từ khi nào là. Khi anh áp sát, một giọt nước đôi mắt lăn kềnh xuống. Cùng với việc tấn công cuồng dã của anh ấy, nó cũng rơi xuống ga nệm.

Đau đớn khiến cho khá thở của cô ấy trở thành gấp rút. Mũi cô vạc đi ra những giờ đồng hồ thở khe khẽ…

Cô chỉ cảm nhận thấy khung người của tớ đã biết thành một loại vĩ đại lấp chan chứa, đánh tan.

Cơ thể yếu mềm của những người đàn bà mang lại mang lại Diệp Uyên xúc cảm thoải mái. Anh cúi đầu, gần như là áp sát trán cô. Anh nhìn nhập hai con mắt mọng nước của cô ấy, xúc cảm vừa lòng nhập lòng đã lên tới mức cực to cùng theo với hành vi dã thú của tớ.

“Chặt thật!” Ánh đôi mắt Diệp Uyên gian ác, rét mướt lẽo: “Xem ra… Đinh Tư Thừa cũng ko thể vừa lòng được em!”

Lâm Yêu Yêu sử dụng rất là mới nhất rất có thể nhắm chặt đôi mắt lại.

Chẳng bao nhiêu chốc, người con trai bên trên người cô chính thức chuyển động.

Cô cảm nhận thấy khung người bản thân như bị vứt vào một ngọn lửa rét rẫy, rồi bị nó chạm đập, quăng quật, sau cuối bị thiêu rụi trở nên tro bụi…

Khi Cảnh Long trả Diệp Lan đi ra cho tới sân bay. Ánh nắng nóng ngoài trường bay đang được nóng bức. So với phương Bắc thời gian này tiếp tục rét mướt hạn chế domain authority hạn chế thịt, thì ĐK nhiệt độ ở trên đây trái ngược thực đã được trời ưu tiên.

Dọc đàng, Diệp Lan cứ cảm ơn Cảnh Long suốt. Sau Lúc lấy thực hiện hoàn thành giấy tờ thủ tục, cô mới nhất thở nhiều năm. Cảnh Long thấy vậy hỏi cô sở hữu chuyện gì. Cô nhìn tia nắng đang được rải ngoài hành lang cửa số, khẽ đáp: Thật lòng mong muốn được gặp gỡ anh ấy!

Cảnh Long mỉm cười nói: Tôi hiểu thể trạng của cô ấy, tuy nhiên chớ sở hữu phen sau. Như vậy chỉ tạo nên tăng thật nhiều áp lực nặng nề việc làm mang lại Shop chúng tôi thôi.

Cô không hiểu nhiều.

Cảnh Long lý giải với cô một lượt, lúc bại liệt Diệp Lan mới nhất ngộ đi ra. Thì đi ra từng phen trước lúc chấp hành nhiệm vụ Tố Khải đều phải sở hữu một ĐK, này là cung cấp bên trên bất luận thế nào thì cũng phải bảo đảm an toàn và đáng tin cậy cho những người đằm thắm của cậu ấy. Còn phen này, Tố Khải tiếp tục tăng thêm một chiếc thương hiệu nhập list, bại liệt đó là cô, Diệp Lan.

Chẳng trách móc Lúc cô vừa vặn rời ngoài Bắc Kinh cho tới Vân Nam là đã biết thành người tớ vạc hình thành, thế ra luôn luôn sở hữu người ngầm bảo vệ cho việc an toàn và đáng tin cậy của cô ấy.

“Tố Khải chắc chắn sẽ không còn sao đâu, cô yên lặng tâm đi!” Hiếm Lúc Cảnh Long thể hiện được một câu vấn đáp chắc chắn rằng.

Diệp Lan hiểu ra anh tớ đang được yên ủi, nhưng trong tâm vẫn tràn trề sức khỏe, mỉm cười với anh, gật đầu thiệt mạnh: “Được! Tôi chắc chắn tiếp tục đợi cho tới ngày anh ấy cù quay trở lại.”

Cảnh Long cũng cười: “Tố Khải đã có được một người nữ giới như cô thiệt đảm bảo chất lượng.”

Diệp Lan sở hữu phần ngượng nghịu. Đến Vân Nam rồi, cô mới nhất biết những người dân này vất vả thế nào là. Tuy rằng có duy nhất một ngày, tuy nhiên cô tiếp tục tận đôi mắt tận mắt chứng kiến sự tụt xuống bớt của mình. Có những cảnh sát tiếp tục bao nhiêu ngày ko được chợp đôi mắt. Có công an râu ria tiếp tục xồm xoàm. Bọn bọn họ đều kể từ biệt quê nhà nhằm sắp tới săn lùng bọn tội phạm yêu tinh túy, cuối nằm trong sẽ rất cần đấu giành với bọn bọn chúng.

Làm ngành của mình, ko thể rằng trọng trách của người nào giản dị và đơn giản rộng lớn ai, hoặc nhiệm vụ của người nào nhiều hơn nữa ai. Bất luận là những người dân ở điểm tiến thủ tuyến hoặc những người dân thực hiện hậu phương, bọn họ đều phải đương đầu với những nguy hại kiểu như nhau. Giống như Cảnh Long rằng. Từ ngày thứ nhất bước đi nhập ngành nghề nghiệp này, bọn họ tiếp tục biết tính mạng con người của mình không thể nằm trong về tay nữa.

Tố Khải cũng như Cảnh Long vậy.

Diệp Lan cảm nhận thấy muôn phần kích trọng và phiền lòng thâm thúy mang lại bọn họ.

“Tố Khải sở hữu biết tôi tiếp tục cho tới Vân Nam không?” Cô bất giác căn vặn Cảnh Long một câu.

Cảnh Long vấn đáp cực kỳ dứt khoát: “Không! Cậu ấy sẽ không còn thể hiểu rằng.”

Xem thêm: khu 2 hoàng cương thanh ba phú thọ

Nghe hoàn thành câu này, trong tâm Diệp Lan sở hữu chút buồn tủi. Cô “ồ” khẽ một giờ đồng hồ, cũng ko rằng tăng gì nữa.

“Cô mong muốn cậu ấy phân tích tâm lý sao?” Cảnh Long thấy vậy, sở hữu chút ko nỡ.

Lúc này Diệp Lan mới nhất tỉnh đi ra, lập tức lắc đầu. Đương nhiên cô ko hy vọng anh cần phân tích tâm lý. Thực tế nhằm anh biết cô tiếp tục sắp tới tiếp tục cực kỳ phiền toái. Sao cô rất có thể ích kỷ như thế được? Cô toàn quên đặc thù việc làm của Tố Khải đặc biệt quan trọng thế nào là.

Cảnh Long nhìn cô, khẽ nói: “Bây giờ việc cô cần thực hiện đó là tin yêu tưởng cậu ấy, cảm thông mang lại cậu ấy, cỗ vũ cậu ấy.”

Diệp Lan gật đầu. Chắc chắn rồi, cô tiếp tục thực hiện vậy.

Hai người đang di chuyển về phần bên trước, Diệp Lan nhập một tích tắc ko để ý bèn chạm vào một trong những người chuồn ngang qua cô, thực hiện người cô lảo hòn đảo. Chiếc túi đeo rơi bộp xuống nền nhà.

Cô cúi đầu liên tiếp nài lỗi, cuống quýt vàng cúi xuống nhặt. Nhưng sở hữu một cánh tay con trai tiếp tục thời gian nhanh rộng lớn cô, canh ty cô nhặt nó lên.

“Cảm ơn, á…” Chữ cảm ơn sau cuối vừa vặn thốt thoát khỏi mồm Diệp Lan tiếp tục chợt dừng bặt.

Người nhặt túi mang lại cô ko cần ai không giống tuy nhiên đó là Tố Khải tuy nhiên cô ngày tối nhung nhớ!

Ông trời sở hữu song khi cũng lầm lẫn vài việc. Ví dụ như, phân chia tách một song tình nhân đang yêu thương nhau nồng nhiệt độ. Diệp Lan và Tố Khải là một trong những nổi bật. Thế nên, Lúc vừa vặn nhận ra Tố Khải, loại xúc cảm niềm hạnh phúc ấy tiếp tục nổ tung nhập tim cô như 1 mùng pháo bông. Đến ánh nhìn cô cũng trở thành rực rỡ, xua tan toàn bộ từng âu hồi hộp, căng trực tiếp, phấp phỏng không an tâm.

Cô chỉ mong muốn nhào nhập lòng anh ngay lập tức tức khắc.

Nhưng Tố Khải trước mặt mũi như tiếp tục trở thành một người không giống.

Anh khoác một cái áo thun Trắng sạch sẽ, và một cái quần trườn trực tiếp giản dị và đơn giản tầm cỡ. Xét về phong cách ăn khoác thì chẳng sở hữu gì đặc biệt quan trọng. Nhưng một nhúm tóc vàng chói trước trán nhìn cực kỳ nhức đôi mắt. Điều càng khiến cho Diệp Lan khó khăn gật đầu chủ yếu là hình xăm bên trên cánh tay anh, ngoằn nghèo khổ từng cả cánh tay, nhìn rất rất đáng kinh hãi.

Diệp Lan kinh hãi nhất là nhận ra đàn ông xăm người. Từ nhỏ cho tới rộng lớn cô ko khi nào xúc tiếp với loại con trai như vậy. Trong môi trường xung quanh dạy dỗ tuy nhiên cô được tiêu thụ hao hao nhập số bạn bè, cũng trước đó chưa từng sở hữu ai quí tiêu diệt khung người bản thân. Trong tâm thức của cô ấy, những người dân con trai xăm lên trên người đều ko cần là kẻ đảm bảo chất lượng.

Nhưng người con trai trước đôi mắt lại là Tố Khải.

Tuy rằng anh tiếp tục treo kính mát, tuy rằng rằng miệng anh đang được ngậm tăm, tầm dáng cao bồi, vô lại, tuy nhiên vừa vặn nhìn là cô lập tức nhận ngay lập tức đi ra anh.

Anh đó là Tố Khải của cô ấy, vừa vặn xa vời lạ… lại vừa vặn đằm thắm thân quen.

Dưới cặp kính mát, cô ko nhận ra ánh nhìn anh, càng không thể biết những tâm sự trải qua hai con mắt ấy.

Quan trọng rộng lớn là, lân cận anh còn tồn tại một người phụ phái nữ.

Người này Diệp Lan quen thuộc. Tuy rằng cô chỉ từng nhận ra cô tớ một phen bên trên hình hình họa giám sát. Nhưng thần sắc máu mê muội say đắm Lúc nhìn Tố Khải của cô ấy tớ thì cả đời này Diệp Lan không thể nào là quên. Cho cho dù không tồn tại kinh nghiệm tay nghề thương, Diệp Lan vẫn có thể ngửi thấy tâm tư tình cảm của cô ấy tớ.

Cô tớ khoác tay Tố Khải, khuôn mặt xinh đẹp được ánh sáng của đèn đại sảnh thắp sáng, lại càng tăng hấp dẫn. Cô tớ có một cái nhiều năm, lượn sóng mạnh mẽ, rét phỏng như búp bê Barbie, còn có một vòng một khiến cho con trai si máu mê, khiến cho phụ phái nữ ghen tuông tỵ, cứ thế dựa vào người Tố Khải ko một chút ít kiêng khem dè, tầm dáng vô nằm trong đáng yêu và dễ thương.

Diệp Lan ganh tỵ vô nằm trong.

Cô ghen ghét với vòm ngực của cô nàng này, ghen ghét với việc cô tớ rất có thể đàng hoàng khoác tay chúng ta trai của cô!

Người con trai nhanh gọn lẹ tháo dỡ kính xuống. Khoảnh xung khắc nhì hai con mắt nhìn nhập nhau, bao nhung ghi nhớ và tình yêu của Diệp Lan đột nhiên cuộn trào như sông suối.

“Túi xách của cô ấy, nài lỗi!” Anh nhìn Diệp Lan kể từ bên trên cao, ngữ khí lãnh đạm, ko một chút ít xúc cảm.

Trái tim Diệp Lan như rơi xuống vực sâu sắc. Cô nhìn Tố Khải, nhìn nhập hai con mắt rõ rệt cực kỳ đằm thắm nằm trong ấy giờ trở thành xa lạ, nhìn đôi bàn tay vốn liếng chỉ ôm cô giờ bị một người phụ phái nữ không giống chiếm mất. Trái tim này đã tan trở nên ngàn miếng.

Bờ vai cô chợt rét lên.

Diệp Lan vô thức xoay đầu lại, ngạc nhiên vạc hiện tại người đang được ôm vai bản thân là Cảnh Long. Cô quá bất ngờ, đang định lên giờ đồng hồ thì Cảnh Long tiếp tục giơ tay đón lấy cái túi đeo nhập tay Tố Khải, kể từ tốn nói: “Xin lỗi anh! Quý Khách gái tôi trước ni vốn liếng non gan, cô ấy kinh hãi nhất là nhận ra hình xăm.”

Từng ngón tay anh tớ khẽ bấm mạnh lên vai cô, như đang được ngầm mật hiệu.

Lúc này Diệp Lan mới nhất chợt hiểu đi ra. Cô nhìn Tố Khải với vẻ kinh hãi đặc, rồi nép nhập lòng Cảnh Long, vùi mặt mũi nhập ngực anh tớ, cố ý nói: “Anh yêu! Làm em không còn hồn, hình xăm của anh ấy tớ kinh hãi quá!”

Nhưng trái ngược tim thì như bị xé vụn.

Sao cô lại quên thất lạc việc làm của Tố Khải chứ? Anh ko khi nào lấp liếm giếm đằm thắm phận là công an chống yêu tinh túy trước mặt mũi cô. Thậm chí Lúc cần cho tới Vân Nam thực hiện con gián điệp, anh cũng nói với cô. Vấn đề này chứng minh Tố Khải vô nằm trong tin yêu tưởng cô. Theo lý tuy nhiên rằng, tình hình của Tố Khải cần lấp liếm kín toàn bộ quý khách. Cô lại ko kìm nén được, suýt nữa thì thực hiện anh lộ tẩy. Cũng may còn tồn tại Cảnh Long, nếu không tiếp tục xẩy ra chuyện rộng lớn rồi.

Cô biết chuyện này sẽ không cần chuyện thông thường, rủi ro còn rất có thể thất lạc mạng.

Cảnh Long giơ tay, vỗ nhẹ nhàng sườn lưng cô yên ủi.

Diệp Lan ko thể nhìn được biểu cảm của Tố Khải ở ở phía đằng sau. Cô không thích nhìn cũng không thích nghĩ về cho tới nó. Cô chỉ muốn anh được bình an.

“Anh yêu! Anh thực hiện cô nhỏ xíu ấy kinh hãi rồi. Chúng tớ về căn nhà thôi, chân người tớ mỏi nhừ rồi!” Đằng sau, vang lên tiếng nũng nịu của những người phụ phái nữ bại liệt, một loại giờ đồng hồ Trung ko chuẩn chỉnh mang lại lắm.

Diệp Lan nghe hoàn thành tuy nhiên nổi domain authority gà. Sau bại liệt lòng cô lại đau nhức từng lần. Cô tớ gọi Tố Khải là “anh yêu”…

Chẳng bao nhiêu chốc, anh tiếp tục ra đi.

Như những người dân xa vời kỳ lạ chuồn lướt qua chuyện nhau…

Ngược chiều sáng sủa, Diệp Lan nhìn theo bóng hình Tố Khải từng khi một mơ hồ nước, tuy nhiên đường nét mặt mũi vô nằm trong ân ái của cô gái bại liệt thì lại rất rõ ràng.

Cảnh Long buông cô đi ra, nhìn bám theo hướng Tố Khải rời chuồn, ánh nhìn anh tớ tạm dừng bên trên khuôn mặt Diệp Lan, khẽ nói: “Tới giờ qua chuyện cửa ngõ trấn áp rồi, tất cả chúng ta chuồn thôi!”

Diệp Lan gật đầu, bước đi áp lực.

Vì cô cảm nhận thấy, kể từ tích tắc Tố Khải đi qua cô, cô như tiếp tục tiến công một loại vô nằm trong, vô nằm trong cần thiết so với mình…

Ngày ngày sau, tia nắng bùng cháy rực rỡ thực hiện lòng người cũng hạnh phúc.

Cửa buồng nghỉ ko kín, bên phía trong sở hữu một tia sáng sủa yếu hèn ớt vạc đi ra.

Quần áo của những người phụ phái nữ và người đàn ông vứt rải rác rưởi kể từ bên dưới khu đất cho tới bên trên nệm. Áo ngực của phụ phái nữ, nội y bị vứt bên dưới khu đất. Ngoài đụn loại lộn xộn, còn tồn tại một đụn giấy tờ lau chùi vứt từng khu đất.

Ngăn kéo đầu nệm bị mang ra, sở hữu bao nhiêu bao cao su thiên nhiên được treo lên.

Trong thùng rác rưởi còn vứt tư cái bao cao su thiên nhiên tiếp tục được sử dụng qua chuyện, còn chảy tràn hóa học dịch Trắng ra phía bên ngoài.

Còn bên trên nệm, khung người xinh rất đẹp của những người đàn bà được ga nệm bao phủ chuồn một cơ hội miễn chống.

Mái tóc nhiều năm của cô ấy xõa đi ra bên trên gối. Gương mặt mũi khá hồng lên, nhì đôi mắt nhắm chặt. Làn domain authority lòi ra ngoài ko khí vẫn còn những dấu tích kích tình mẩn đỏ. Cô say ngủ, bên trên khóe đôi mắt vẫn còn những vệt nước đôi mắt tiếp tục thô cong.

Ngoài hành lang cửa số ko biết phổ biến gì vọng cho tới, thực hiện người đàn bà choàng tỉnh giấc. Cô ngỏ đôi mắt đi ra, kinh hãi hãi như chú nai con cái.

Rất thời gian nhanh, biến động che đằm thắm bản thân. Cả người nhức nhối, không thể mức độ lực, đau nhức như bị bánh xe cộ lăn kềnh qua chuyện.

Cô gượng gạo ngồi dậy. Ký ức nhập đầu óc dính lại nhập nhau như một tấm hồ nước, tuy nhiên Lúc cô nhận ra những loại dưới giường thì từ đầu đến chân cứng đờ.

Cảnh tượng tối qua chuyện lướt thời gian nhanh qua chuyện đầu óc…

Dưới ánh sáng của đèn vàng, cô bị Diệp Uyên nâng cao không còn phen này cho tới phen không giống. Cô mong muốn đẩy anh tớ đi ra, mong muốn rời ngoài nơi đây, tuy nhiên cánh tay chỉ rất có thể bất lực buông thõng nhì mặt mũi người, nhằm khoác mang lại anh tớ liên tiếp cướp đoạt bản thân.

Anh tớ là loại lừa hòn đảo, anh tớ ko hề say rượu!

Mọi việc xẩy ra tối qua chuyện khiến cho cô khổ đau tột nằm trong. Cơ thể cũng không thể là của phiên bản đằm thắm bản thân nữa. Còn Diệp Uyên cũng trọn vẹn loại trừ quăng quật loại vẻ bên ngoài nho nhã, phóng đãng loại trừ dục vọng lên người cô.

Cô căm hận!

Chẳng bao nhiêu chốc, cửa ngõ buồng nghỉ bị đẩy đi ra.

Cô ngước đôi mắt lên, vẫn là tên gọi đầu sỏ đó!

Có lẽ Diệp Uyên cũng vừa vặn mới nhất tỉnh dậy chưa lâu. Anh tớ tiếp tục tắm cọ, từ đầu đến chân chỉ quấn một cái khăn tắm. Sau khi đẩy cửa ngõ buồng nghỉ chuồn nhập, thấy cô đẫn đờ ngồi bên trên nệm, anh ta cười: “Tỉnh rồi sao?”

Lâm Yêu Yêu thở hào hển, ánh nhìn biến thành một con cái dao sắc và nhọn, chỉ mong muốn giết thịt bị tiêu diệt Diệp Uyên ngay lập tức tức khắc. Cô gặm chặt răng, nhìn anh tớ chan chứa cuồng nộ.

Diệp Uyên chỉ thong dong bước lên. Sau Lúc tiếp cận lân cận nệm, anh tớ giơ tay siết lấy cằm cô: “Thuốc không còn tính năng chưa?”

Quả nhiên anh tớ tiếp tục mang lại cô sử dụng thuốc!

Lâm Yêu Yêu nhìn Diệp Uyên khó khăn tin yêu. Sao anh tớ rất có thể bỉ ổi mà đến mức này?

“Sao? Tối qua chuyện chẳng cần em cũng tương đối hạnh phúc sao?” Diệp Uyên ngồi xuống, ôm siết lấy cô, từng ngón tay bất giác lướt xuống. Anh tớ thì thì thầm mặt mũi tai cô: “Em đầm đìa cực kỳ thời gian nhanh, ga nệm đầm đìa đẫm rồi.”

Cả người Lâm Yêu Yêu đều đang được run rẩy rẩy.

“Còn cả khi em run rẩy rẩy nữa.” Diệp Uyên cảm thán: “Giống như sáng sủa ni vậy. Em càng run rẩy thì lại càng gặm chặt anh. Em yêu thương, em chặt lắm, khiến cho anh không còn phen này cho tới phen không giống ko nhịn được. Sáng ni khi ko khoác “áo mưa”, sở hữu cần em càng tự do thoải mái hơn không?”

Sắc mặt mũi Lâm Yêu Yêu Trắng bệch, tim cũng ngừng đập.

Cô ko ghi nhớ tối qua chuyện anh tớ đã trải mấy lần. Nhưng qua chuyện việc anh tớ nhắc nhở lại, ký ức sáng sủa ni mơ hồ nước cù quay trở lại, ngập tràn giờ đồng hồ rên rỉ bất lực và giờ đồng hồ thở cuồng dã của những người con trai, khiến đầu cô nhức như búa té.

Trong mơ hồ nước, cô ghi nhớ dường như sáng sủa nay Diệp Uyên sở hữu đè lên trên cô đợt nữa. Cả người cô như 1 con cái sóng bị đánh nát, tan trở nên ngàn miếng bên dưới lực đả kích ồ ạt của anh ấy tớ.

Khi chuẩn bị lên tới mức đỉnh điểm, anh tớ ko mặc bao cao su cao su thiên nhiên như từng phen tuy nhiên buông thả toàn bộ vào trực tiếp khung người cô.

Thậm chí cô còn rất có thể cảm biến được nhiệt độ phỏng của anh ấy tớ, rét cho tới phỏng rát.

Thật vô liêm sỉ, sao anh tớ rất có thể như vậy?

“Diệp Uyên! Tôi cần tố giác anh! Tố cáo đồ ráng thú như anh!” Bây giờ cô mệt rũ rời không thể là vì như thế dung dịch tuy nhiên vì như thế cả đêm đã biết thành giầy vò và rút cạn mức độ lực, không thể mức độ song teo, giành cãi với anh tớ nữa.

Nghe hoàn thành câu ấy, Diệp Uyên đột nhiên cười khẩy: “Kiện tôi loại gì? Cưỡng bức? Đến cả bảo đảm bên dưới căn nhà cũng biết cô lái xe cộ trả tôi về căn nhà. Thiết bị trấn áp ngoài cửa ngõ cũng minh chứng cô tự nguyện chuồn vào trong nhà. Hiếp dâm? Cho cho dù cô sở hữu chuồn đánh giá thủy dịch cũng không tra đi ra. Khi công an cho tới cô rằng với bọn họ như vậy nào? Đừng sở hữu lãng phí thời gian! Chẳng ai tin yêu tiếng cô rằng đâu!”

“Anh… bỉ ổi!” Lâm Yêu Yêu chỉ mong muốn nhập tay ráng một con cái dao, đâm trực tiếp nhập lồng ngực anh tớ.

Nụ mỉm cười của Diệp Uyên càng đậm. Anh tớ thì thì thầm mặt mũi tai cô: “Yên tâm, trò bỉ ổi vẫn còn đó ở đàng sau.”

Lâm Yêu Yêu sững sờ, ko biết anh tớ rằng thế là sở hữu ý gì.

Chuông cửa ngõ lại vang lên đúng khi này.

Diệp Uyên tươi tỉnh mỉm cười vùng lên, giơ tay véo má cô: “Cho cô một thú vui bất ngờ!” Dứt tiếng anh tớ chuồn thoát khỏi buồng nghỉ.

Bốn bề trở thành yên ắng.

Lâm Yêu Yêu bất giác cảm nhận thấy rét buốt, trong tâm cô nhấc lên một dự cảm chẳng lành…

Một khi sau cô mới nhất nghe thấy phổ biến bước đi vọng cho tới, cực kỳ gấp rút.

Cô sững sờ, đang được quyết định kéo chăn lên bao phủ người thì cửa ngõ chống đã biết thành tăng nhanh đi ra.

Người con trai đứng ngoài cửa ngõ sau khi nhìn thấy cảnh tượng bên phía trong chống bèn ngừng bước đột ngột. Còn Lâm Yêu Yêu một giây sau tan nát nhừ cõi lòng.

Đó là Đinh Tư Thừa!

Đằng sau là Diệp Uyên đang được thư giãn, hừ một tiếng: “Đón cô tớ về đi!”

Nắm đấm của Đinh Tư Thừa càng ngày càng chặt, nổi lên cả gân xanh lơ.

“Diệp Uyên! Mày là thằng khốn!” Anh nghiến răng nghiến lợi, cù người vung quả đấm về phía Diệp Uyên.

Diệp Uyên đón được, thẳng thừng ấn Đinh Tư Thừa nhập tường, nụ mỉm cười bên trên bờ môi trọn vẹn băng giá: “Người khốn nạn như tao tối qua chuyện còn rất có thể người thanh nữ của mi không còn phen này cho tới phen không giống lên đỉnh! Anh Đinh à! Sợ rằng anh ko khi nào khiến cho cô ấy được hưởng một sự kích ứng rộng lớn cho tới vậy, đích thị không?”

Ánh đôi mắt Đinh Tư Thừa như 1 thú nuôi bị giam cầm hãm. Anh tăng nhanh Diệp Uyên đi ra, rồi đấm một nhát lên phía trên mặt anh ta: “Khốn nạn!”

Xem thêm: ở truồng nghĩa là gì

“Đủ rồi!” Trong buồng nghỉ vang lên giờ đồng hồ gào thét vô vọng của Lâm Yêu Yêu.

Cả Đinh Tư Thừa và Diệp Uyên mặt khác ngừng tay lại.

Cả người Lâm Yêu Yêu teo quắp như 1 con cái tôm, nhì tay bịt chặt nhì tai. Mặt cô tái ngắt nhợt cho tới đe người. Cô chỉ còn vừa sức gào lên một giờ đồng hồ như vậy rồi từ đầu đến chân mượt oặt, gục xuống, không còn biết gì nữa…