em là tiên nữ của anh

                                    
                                              

Thành phố A, sáng sủa sớm, sương thong manh dày quánh giăng kín khung trời.

Những đám mây lúc nào cũng ẩm ướt dính vào lại cùng nhau bên trên nền trời tối tăm, khiến cho người tớ cảm nhận thấy ko một ít mức độ sinh sống. Oi bức, ẩm ướt là những kể từ ngữ đặc trưng của TP.HCM này.

Bạn đang xem: em là tiên nữ của anh

An Tĩnh thức dậy kể từ cực kỳ sớm, nhập căn chống tối om, cô cù người, quan sát về phía rèm cửa ngõ khá hé hé ở cơ hội cơ ko xa vời, ngáp một chiếc uể oải.

Trong chống yên bình, bởi thế rất dễ dàng nghe thấy giờ đồng hồ bước đi như sở hữu như ko kể từ phía bên ngoài vọng nhập.

Cô thì thầm suy nghĩ, dĩ nhiên chị gái đang được dậy rồi.

Chị ấy khi nào thì cũng dậy sớm rộng lớn bản thân.

An Tĩnh coi chằm chằm nhập tấm rèm cửa ngõ, như thể ở cơ sở hữu đồ vật gi vậy.

Tiếng bước đi ngoài cửa ngõ phía xuống lan can, tiếng động bên dưới dần dần trở thành rõ rệt rệt.

Tiếng rỉ tai thân mật u và chị.

Tiếng "tinh" của lò vi sóng.

Tiếng lật giờ từng trang báo của tía đều lọt được vào tai cô.

Vì nhập ngôi nhà sở hữu người đùa piano, nên Một trong những chống được cơ hội âm rất tuyệt. Thực đi ra, thông thường cực kỳ khó khăn hoàn toàn có thể nghe được những tiếng động này.

Nhưng ko biết vì như thế nguyên do gì, có lẽ rằng vì như thế này đó là những việc xẩy ra mỗi ngày nên đơn giản lọt được vào tai một cơ hội cực kỳ đương nhiên.

Rèm cửa ngõ không được kéo kín lúc lắc lên khe khẽ.

Cô suy nghĩ, lại ko đóng góp chặt hành lang cửa số như u nhắn rồi.

Xem thêm: thủy thủ mặt trăng anime

Đôi đôi mắt lấy láy của An Tĩnh ở đầu cuối đang được sở hữu chi điểm, cô chớp đôi mắt, chống người dậy, lật chăn bước xuống nệm.

Trong cỗ váy ngủ rộng lớn thùng thình, cô vừa phải vuốt tóc, vừa phải tiến bộ về phía hành lang cửa số. Chú mèo Hello Kitty màu sắc hồng phấn phía bên dưới xương quai xanh rì nhỏ nhắn xinh xẻo tươi tỉnh mỉm cười vẫy tay kính chào người xem.

Bàn trắng tay nhợt nhỏ nhắn kéo rèm cửa ngõ đi ra.

Ánh sáng sủa đột ngột xộc nhập khiến cho cô nhắm đôi mắt vì như thế còn chưa kịp thích nghi, song lông mi nhíu lại. Cô xòe tay, đem tay lên đôi mắt mang lại hứng mỏi.

Thời tiết tối tăm, ẩm ướt.

An Tĩnh khẽ nhoẻn mồm. Đúng loại không khí nhưng mà cô quí.

Tiếng bước đi phía bên ngoài càng ngày càng sát, tạm dừng phía ngoài cửa ngõ chống cô, một khi sau, giờ đồng hồ gõ cửa ngõ vang lên.

Cốc ly.

"Tĩnh Tĩnh, dậy chuồn con cái."

Người đứng phía bên ngoài đợi một khi ko thấy giờ đồng hồ đáp lại, sẵn sàng xuất hiện lao vào.

"Mẹ, con cái dậy rồi, thay cho ăn mặc quần áo hoàn thành con cái tiếp tục đi ra." Giọng bảo nhỏ nhẹ nhõm ấm cúng vang lên.

Xem thêm: vì sao lão hạc bán cậu vàng

Bà Lục Mỹ Hoa ngoài cửa ngõ nghe thấy giờ đồng hồ đàn bà mới nhất ngừng tay, cau mi trình bày, "Hôm ni là ngày thứ nhất cho tới ngôi trường, chớ ngủ nướng nữa, chị con cái dậy kể từ lâu lắm rồi đó."

Dứt câu nói. bà vẫn đứng ngóng thêm 1 khi lâu, mặt mày trọng tĩnh lạng ta như tờ, chỉ thấy giờ đồng hồ thay cho quàn áo.

"Nhanh lên, mọi người đnag ngóng con cái xuống bữa sáng đấy." Bà An cau mi trình bày thêm thắt câu nữa.