chúng ta chia tay đi

chung-ta-chia-tay-di

Nguồn ảnh: Pinterest

Bạn đang xem: chúng ta chia tay đi

– Ly hít đi

Khi tôi trình bày câu này, ở đầu cuối ông xã tôi cũng Chịu dời đôi mắt ngoài screen điện thoại cảm ứng, cau mi ngấc lên nom tôi:

– Cô trình bày gì đấy?

– Anh nghe ko rõ ràng à? Chúng tớ ly hít lên đường.

– Ly hôn? Hôm sư ni ko húp dung dịch à?

– Uống dung dịch hay là không chả tác động gì cho tới ra quyết định của tôi cả. Tôi chỉ thông tin cho tới anh biết thế thôi, anh đồng ý thì ký đơn, khước từ thì tôi ly hít đơn phương.

– Nói lại đợt tiếp nhữa coi.

– Tôi trình bày ly…

Lời còn ko trình bày xong xuôi thì ông xã tôi tiếp tục vực lên giáng trực tiếp cho tới tôi một bạt tai, khi ấy chẳng đem xúc cảm gì, chỉ thấy từng một vị đậm mặn ngấm vô vị giác.

Tôi lảo hòn đảo lùi lại vài ba bước, thản nhiên giơ tay lên vệ sinh ngày tiết bên trên khóe mồm rồi cởi to lớn đôi mắt nom anh tớ, mỉm cười nhạt:

– Sao? Không dám à? Ngoài việc tấn công tôi rời khỏi thì anh còn giúp được gì nữa? Là nam nhi hoá ra xã hội nhưng mà oai vệ với đời, hở tý là động chân động tay với phu nhân thì tôi coi thường.

– Khinh á? Là cái tai quái gì nhưng mà coi thường nhau. Khinh này…

Bốp, bốp…

Lại ăn tăng bao nhiêu cái bạt tai nữa, mức độ nam nhi nhưng mà tát tiếp tục như vậy thì trong cả nam nhi cũng cần xây xẩm mày mặt chứ chớ nói đến việc phụ nữ giới chân yếu ớt tay mượt như tôi.

Nhưng nhưng mà kể từ Lúc kết duyên cho tới giờ tôi bị tấn công nhiều rồi, có những lúc thì cũng nhào vô đấm giẫm được cái nào là thì đấm, có những lúc thì nhức quá chỉ đành lạng lẽ Chịu trận. Lâu rồi cũng trở thành thân quen nên cho tới giờ bị tấn công tôi cũng thấy thông thường thôi, không thật căm uất, cũng chẳng quá tổn hại, chỉ thấy phiên bản thân mật bản thân thiệt tội nghiệp.

Chồng tôi tát xong xuôi năm sáu cái thì chỉ tay vô mặt mày tôi quát:

– Tôi trình bày cho tới cô lưu giữ này, cô không tồn tại tư cơ hội trình bày nhì chữ ly hít với tôi hiểu chưa? Loại phụ nữ chỉ biết ăn bám ông xã như cô thì chỉ việc ở trong nhà cơm trắng nước, phục dịch tôi cho tới đàng hoàng là được. Muốn ly hít thì đợi tôi ngán rồi tôi vứt nhé.

– Tôi ăn bám anh á? Có sai lầm không? Nhầm ko hả thằng điên kia? Anh đang được thăm dò chi phí nhờ gia sản của cha mẹ tôi đấy.

– Thế thì thực hiện sao? Ông bà già cả ngôi nhà cô ngu nên mới mẻ giao toàn bộ gia sản cho tới tôi, nhưng mà cũng nhờ thằng này thì chi phí ngôi nhà cô mới mẻ tạo ra rời khỏi chi phí được, ko thì cũng không còn kể từ tám hoánh rồi nhé. Không đem tôi thì cả dòng tộc huyệt hốc ngôi nhà cô rời khỏi lối đi ăn van lơn không còn rồi.

– Đồ khốn nàn ăn cháo đá chén.

Tôi điên tiết lao lại cào cấu ông xã bản thân, xúc phạm tôi thì được tuy nhiên xúc phạm cho tới cha mẹ tôi thì mặc dù có ăn tăng mươi cái bạt tai nữa tôi cũng cần táng cho tới nó vài ba cái. Tôi vừa vặn đấm giẫm loạn xị vừa vặn gào lên:

– Loại nam nhi như anh ૮ɦếƭ lên đường, ૮ɦếƭ lên đường. Không đem cha mẹ tôi thì anh mới mẻ là kẻ rời khỏi lối ăn van lơn. Anh ૮ɦếƭ lên đường.

– Cút rời khỏi con cái điên. Con tinh thần. Cút rời khỏi.

Hai người tấn công nhau như vậy, tất yếu sẽ sở hữu một người cần Chịu thiệt. Mà bao nhiêu trong năm này thì người Chịu thiệt bại liệt chắc chắn luôn luôn là tôi rồi.

Chồng tôi khỏe mạnh rộng lớn nên giằng được tôi rời khỏi, còn xô mạnh khiến cho tôi lảo hòn đảo lùi về đàng sau rồi đập nguồn vào cạnh tủ. Tủ trong phòng tôi toàn là loại tân truyền thống thời thượng, vừa vặn chạm trổ nhiều hoa lá lại vừa vặn cứng, khi đập vô lúc đầu chỉ thấy khá nhói nhói, tiếp sau đó theo gót quán tính chủ quan giơ tay lên ôm thì lại thấy lòng bàn tay bám giàn giụa loại hóa học lỏng gì bại liệt nhơm nhớp.

Mẹ nó. Máu. Lần này tôi bị thiệt to lớn rồi.

Tôi nom bàn tay bản thân rồi lại ngấc lên nom anh tớ, khá choáng nên tiếng nói đem phần láo loạn:

– Anh… anh…

– Cô tự động thực hiện tự động Chịu. Về sau còn dám trình bày ly hít trước mặt mày tôi thì không tồn tại chuyện chỉ thế này đâu. Tôi tiếp tục cho tới kể từ tía cô cho tới cô ૮ɦếƭ nhức ૮ɦếƭ đớn, ૮ɦếƭ ko nhắm đôi mắt được. Nhớ ko con cái thần kinh trung ương.

Tôi ấn định cãi lại cho tới nằm trong, tuy vậy thiếu hiểu biết sao lúc ấy trong cổ họng ko thể trị rời khỏi được tiếng động gì, chỉ thấy hình hình họa ông xã tôi đứng trước mặt mày cứ nhòe đo, tiếp sau đó thì nhì đôi mắt tối sầm không thể thấy gì nữa…

***

Khi tôi tỉnh lại, vừa vặn cởi đôi mắt rời khỏi tiếp tục thấy một không khí Trắng xóa giàn giụa hương thơm thanh trùng, ở kề bên không tồn tại một ai cả, chỉ mất những giờ đồng hồ “lách… tách…” của nước kể từ bình truyền, chảy qua quýt kim rồi chạy trực tiếp vô tay tôi.

Đầu tôi nhức nhối như mong muốn nổ tung rời khỏi, toàn bộ khung cốt bên trên người bại liệt mỏi rời rã như chuẩn bị gãy. Trong bao nhiêu năm kết duyên, đấy là chuyến trước tiên tôi bị tấn công thậm tệ nhất, cũng chính là chuyến trước tiên cần vào viện vì thế thương tích chứ không cần cần nhằm chữa trị tinh thần. Vậy nhưng mà kẻ gọi là ông xã, kẻ tạo ra bao chỗ bị thương cho tới tôi thì vẫn dửng dưng như ko, thậm chí còn còn chẳng buồn chờ đến lúc tôi tỉnh dậy tiếp tục vứt đi.

Sống một cuộc sống tội nghiệp với cùng 1 cuộc hôn nhân gia đình tội nghiệp như vậy, đáng ra tôi nên bay ngoài anh tớ kể từ lâu rồi mới mẻ đích. Thế tuy nhiên đem rất nhiều loại buộc ràng khiến cho tôi ko thể dứt vứt được, cho tới giờ đây hạ quyết tâm ly hít thì lại bị tấn công như vậy này trên đây.

Điện thoại vào trong túi quần tôi tự nhiên sập chuông, tôi cố nhấc cánh tay ko cắm kim truyền móc điện thoại cảm ứng rời khỏi, bắt gặp số của u gọi cho tới thì chỉ biết thở dài:

– Mẹ à?

– Ừ, con cái làm những gì nhưng mà u gọi bao nhiêu cuộc ko được. Đang nơm nớp, ấn định quý phái mặt mày ngôi nhà thăm dò con cái trên đây.

– Con ngủ quên. Sao thế mẹ?

– Mẹ ấn định bảo chiều nhì đứa về ăn cơm trắng. Con chất vấn coi Thái đem rỗi không? chỉ nó chiều về mặt mày này ăn cơm trắng được không? Ba lưu giữ con cái đấy.

– Anh ấy mới mẻ lên đường công tác làm việc ở Ả Rập, kiên cố một tuần nữa mới mẻ về bại liệt. Con thì chiều ni lại hứa cho tới địa điểm bác bỏ sĩ nhà tù rồi. Sang tuần anh Thái về rồi con cái quý phái u nhé.

– Ừ. Có thời hạn thì giành giật thủ lên đường spa làm đẹp thực hiện đẹp mắt lên đường. Phụ nữ giới bản thân cần đẹp mắt thì mới có thể ngóng lưu giữ ông xã được. Hai đứa chậm trễ con cái chậm trễ cái như vậy, u cũng không an tâm. Đàn ông không tồn tại người con buộc ràng là dễ dàng tụt xuống té lắm đấy con cái ạ. Lấy được người chất lượng như Thái ko cần dễ dàng đâu, cố nhưng mà lưu giữ.

– Vâng, con cái biết rồi.

– Ừ, thế quý phái tuần lưu giữ bảo cả Thái quý phái ăn cơm trắng nhé con cái.

– Vâng.

Cúp máy xong xuôi, tôi ngán chán nản vứt điện thoại cảm ứng qua quýt một phía, chống tay ngồi dậy rồi yên lặng nom ra bên ngoài hành lang cửa số. Mùa này thủ đô tiếp tục vô thu rồi, bao nhiêu cây hoa sữa trồng bên dưới sảnh khám đa khoa nở giàn giụa hoa, hương thơm thông thoáng thì rất rất thơm ngát tuy nhiên nếu như đứng sát thì rất rất không dễ chịu.

Hoa sữa cũng y hệt như tôi giờ đây, người ngoài nom vô cứ nghĩ về tôi là 1 trong người phụ nữ giới niềm hạnh phúc, tuy nhiên ở bên phía trong mới mẻ biết cuộc hôn nhân gia đình thân mật tôi và ông xã chẳng không giống gì địa ngục.

Trước trên đây tôi là phụ nữ ngôi nhà nhiều, biết bao. Ba u lại chỉ mất có một không hai một người con là tôi nên kể từ Lúc sinh rời khỏi cuộc sống tôi tiếp tục gối đầu bên trên nhung lụa, cơm trắng ăn ko cần nơm nớp, chi phí chi phí ko cần nghĩ về. Đáng lẽ cuộc sống đời thường của tôi cứ êm êm đềm trôi lên đường như vậy cho tới Lúc cứng cáp, tiếp tục lấy ông xã rồi sinh con cái, thực hiện một người phụ nữ giới rét êm êm thông thường.

Thế tuy nhiên mang trong mình một ngày trở thành cố đột ngột xẩy ra, khiến cho cuộc sống tôi đột nhiên cần ngoặt sang 1 con phố không giống.

Năm mươi tám tuổi hạc, tôi bị ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ tập luyện thể, tiếp sau đó những đoạn clip dơ này còn bị tung lên mạng. Vì chuyện này nhưng mà tôi tiếp tục suy sụp mà đến mức trị điên, thậm chí còn cần chữa trị vô viện tinh thần rộng lớn 2 năm mới mẻ hoàn toàn có thể hòa nhập lại với cuộc sống đời thường thông thường được.

Sau Lúc rời ngoài viện tinh thần, cha mẹ tôi hoảng đứa phụ nữ có một không hai này từng bị điên, lại còn bị ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ tiếp tục không có ai lấy, vì vậy rộng lớn 1 năm sau chính thức oi sắng thăm dò cho tới tôi một tấm ông xã. Vừa hoặc Lúc bại liệt Thái đang được là cung cấp bên dưới của tía tôi. Bề ngoài anh tớ luôn luôn trầm trồ bản thân là kẻ thánh thiện lành lặn, chịu thương chịu khó, lễ luật lệ lại biết điều, tía tôi ưng lắm nên cứ ghán ghép cho tới nhì đứa thân quen nhau rồi cưới nhau.

Có lẽ tiếp tục rất đông người vướng mắc vì sao tôi lại đơn giản dễ dàng đồng ý một cuộc hôn nhân gia đình ko thương yêu như vậy. Nhưng khi bại liệt thiệt sự niềm tin của tôi cũng ko thiệt sự hồi phục hẳn, vả lại cũng biết thân mật biết phận bản thân rất rất khó khăn lấy được một người đàng hoàng nên sau đó 1 thời hạn thăm dò hiểu, thấy anh tớ cũng đều có vẻ thánh thiện lành lặn nên cũng nhắm đôi mắt đồng ý kết duyên.

Và cũng chủ yếu kể từ bại liệt, chuỗi sau lầm tiếp nối đuôi nhau sai lầm không mong muốn của tôi mới mẻ thực sự chính thức.

Cưới xong xuôi, tía tôi cho tới nhì phu nhân ông xã hẳn 1 căn biệt thự nghỉ dưỡng hạng sang ven hồ nước tây. Đêm tân hít chỉ mất nhì người, anh tớ nói:

– Anh với em cũng mới mẻ thân quen nhau một thời hạn, với tất cả anh biết em cũng ko sẵn sàng nên bản thân ngủ riêng rẽ nhé. Đợi lúc nào em hoàn toàn có thể tự do thoải mái đồng ý anh thì bản thân ngủ cộng đồng cùng nhau, được ko em?

Vừa hoặc những điều anh tớ trình bày lại đích ý tôi nên tôi ko tâm lý gì cả, lẳng lặng gật đầu. Những mon ngày mới mẻ cưới anh tớ luôn luôn trầm trồ bản thân là kẻ ông xã chất lượng, quan hoài và chở che tôi từng ly từng tý, cha mẹ tôi thấy thế thì lý tưởng lắm, rộng lớn 1 năm sau chính thức kí thác một trong những việc cần thiết của công ty lớn cho tới anh tớ, sau này cũng chẳng biết Thái hót nọt thế nào là mà còn phải được tía tôi cho tới hẳn hẳn 5% CP công ty lớn.

Tôi lưu giữ mang trong mình một hôm anh tớ về ngôi nhà, bảo là ngày hôm nay sinh nhật anh tớ nên rủ tôi nằm trong ăn bánh kem rồi húp rượu. Từ Lúc bị dịch, tửu lượng của tôi cũng ko chất lượng lắm, húp đem phụ vương ly là tiếp tục chính thức lâng lâng rồi, với tất cả tôi nghĩ về mặc dù sao cũng chính là ông xã bản thân nên ko phòng ngừa gì cả.

Khi tôi say, anh tớ trả cho 1 tờ giấy tờ bảo này là đơn ứng tuyển của tôi, anh tớ đã hỗ trợ tôi van lơn lên đường dạy dỗ đàn Piano ở một trung tâm rồi. Tôi say nên chẳng biết gì cả, bịa 乃út ký xuống xong xuôi mới mẻ hỏi:

– Tối ni sinh nhật anh, em ngủ nằm trong chống với anh nhé?

– Không.

– Sao thế? Cưới nhau rộng lớn 1 năm rồi, em chẳng sao đâu. Vợ ông xã cũng ko ngủ riêng rẽ mãi được.

– Thôi, ngày hôm nay em mệt nhọc rồi, anh trả em về phòng nghỉ nhé. Say rồi cứ ngủ lên đường, khi không giống anh ôm em ngủ.

Khi bại liệt tôi cũng nghi hoặc nghi rồi, vì thế nghĩ về nam nhi hoàn toàn có thể nhẫn nhịn một vài ba mon chứ làm những gì đem ai nhịn được cả năm như vậy. Nhưng ngẫm lên đường ngẫm lại thấy một trong năm này anh tớ cứ không còn giờ thực hiện là về ăn cơm trắng ngôi nhà với tôi, ko đùa bời cũng ko ăn nhậu gì cả, thỉnh phảng phất lên đường công tác làm việc đột xuất mới mẻ ngủ ở ngoài một tối. Vả lại Thái cũng ăn ở rất tuyệt với tôi nên chuyến nào là nghi ngại xong xuôi tôi cũng gạt lên đường, nghĩ về anh tớ thương bản thân nên mới mẻ thế.

Xem thêm: after midnight skin chap 1

Tuy nhiên cái kim vô quấn nhiều ngày cũng cần lòi rời khỏi. Chỉ một thời hạn tiếp sau đó, Lúc tía tôi bị tai nạn thương tâm giao thông vận tải, gặp chấn thương xương cột sống rất rất nặng nề nên nhì chân bị liệt vĩnh viễn, thì anh tớ ở đầu cuối cũng lộ mặt mày.

Trong khi cả mái ấm gia đình tôi đang được rối ren vì thế chuyện của tía thì ông xã tôi lại bảo với tôi rằng:

– Bây giờ tía thế này cũng ko vận hành công ty lớn được em ạ. Mà công ty lớn thì cũng ko thể không tồn tại ai điều khiển được. Hay là em bảo tía kí thác quyền điều hành quản lý lại cho tới anh lên đường.

– Anh làm thế nào thế? Giờ tía còn ko hồi phục tiếp tục nơm nớp cho tới chuyện đấy làm những gì. Lo cho tới tía lên đường tiếp tục rồi trong tương lai tính sao thì đợi tía chứ.

– Em chẳng hiểu gì cả. Giờ tía em ngồi một địa điểm cả đời thế làm thế nào nhưng mà điều hành quản lý được công ty lớn. Anh là ông xã em, đáng ra thời điểm hiện nay em cần răn dạy tía kí thác cho tới anh nhằm còn ổn định ấn định công ty lớn. Đằng này em chẳng lo ngại gì cả.

– Em thấy anh mới mẻ là kẻ không ngại lắng cho tới tía đấy. Bây giờ anh đang dần vận hành công ty lớn thay cho tía còn gì? Giao quyền điều hành quản lý cho tới anh thì cũng đều có không giống gì đâu.

– Sao lại ko khác? Khác nhiều chứ? Giờ anh điều hành quản lý nhưng mà anh ko cần tổng giám đốc thì có lẽ ai nghe anh? Anh đơn giản giám đốc cỏn con cái thôi, bao nhiêu ông người đóng cổ phần to lớn chẳng ai buồn nghe anh cả.

Tôi không thích tranh cãi với ông xã, bao nhiêu thời buổi này ở viện tiếp tục đầy đủ mệt nhọc rồi. Thế nên tôi chỉ nói:

– Chuyện này tính sau lên đường anh.

Ai ngờ Lúc trình bày xong xuôi câu bại liệt, anh tớ lật mặt mày tức thì tức thì:

– Giờ tía cô ngồi xe pháo vòng không còn đời, công ty lớn ko kí thác cho tới tôi thì kí thác cho tới ai? Dù gì tôi cũng chính là ông xã cô, ngôi nhà cô lại không tồn tại nam nhi hoặc con cháu chắt gì vận hành được công ty lớn. Giao công ty lớn tôi còn rộng lớn rớt vào tay người ngoài. Cô là phu nhân tôi, của cô ấy cũng chính là của tôi, sao cô ko biết nghĩ về cho tới ông xã gì thế?

– Anh làm thế nào thế? Đó là quyền ra quyết định của tía chứ đâu cần quyền của em? Trong thời hạn này anh chớ gấp rút yêu sách thăng tiến loại đấy, thực hiện người không giống hiểu nhầm đấy.

– Tôi chả quan hoài người không giống hiểu nhầm gì. Tôi chỉ quan hoài cho tới việc cô cần trình bày với tía cô, kí thác quyền điều hành quản lý công ty lớn cho tới tôi.

– Nếu ko thì sao?

– Nếu ko thì chớ trách móc tôi đập nát nhừ cái công ty lớn của tía cô. Nên lưu giữ tôi đang xuất hiện 20% CP ở bại liệt đấy.

Nghe cho tới 20% CP, tôi trợn tròn trĩnh đôi mắt nom anh tớ, quá bất ngờ chất vấn lại:

– Anh trình bày gì cơ? Anh lấy đâu rời khỏi 20% CP.

– Có lưu giữ tờ giấy tờ hôm tôi bảo cô ký vô không? Hợp đồng chuyển nhượng ủy quyền CP đấy. 15% của cô ấy, 5% của tía cô. Tôi đem 20%, sao? Cô dám cãi tôi demo coi.

Tôi sốc. Tôi trước đó chưa từng nghĩ về anh tớ lại lừa tôi nhức nhối như vậy, vì thế chi phí nhưng mà bỏ mặc toàn bộ, thậm chí còn còn thầm lặng tính nối tiếp tận dụng chủ yếu người gọi là phu nhân của tôi.

– Hóa rời khỏi anh lấy tôi chỉ vì thế chi phí trong phòng tôi thôi à? Anh lấy tôi chỉ vì thế công ty lớn của tía tôi thôi à?

– Thế cô nghĩ về tôi yêu thương cô chắc?

– Anh…

– lõi vì sao tôi ko lúc nào đυ.ng vô người cô không? Loại phụ nữ bị cả đụn thằng đùa như cô nhưng mà mong muốn tôi đυ.ng vô người á? Nằm cạnh còn cảm nhận thấy tởm rồi chứ chớ trình bày đút vô.

– Anh yên tĩnh lên đường.

– Tưởng tượng rời khỏi cô bị bọn nó hϊếp tôi tiếp tục thấy cô là loại phụ nữ dơ đê tiện rồi. Đằng này cả thiên hạ, bao gồm tôi còn tận mắt chứng kiến cô bị hϊếp, cả thiên hạ nó bắt gặp không còn rồi hiểu không? Thằng nào là cũng khá được đút vô không còn rồi, mà còn phải yêu sách thằng này đút vô á? Thằng này chỉ việc chi phí chứ không cần cần thiết con cái phu nhân lẳng lơ, hiểu không? Cave nó lên đường khách hàng còn người sử dụng bαo ©αo sυ cho tới thật sạch sẽ, đằng này cô ko vày nổi con cái cave.

Nghe xong xuôi một tràng nhiều năm như vậy, trí nhớ tôi như bị gõ mạnh một chiếc, ngay tức khắc tỉnh hẳn.

Hơn một trong năm này anh tớ ăn ở với tôi quá chất lượng, nâng niu tôi như trứng, cũng tỏ vẻ tôn trọng nên trước đó chưa từng đυ.ng vô người tôi. Tôi cứ nghĩ về người nam nhi như vậy mới mẻ là kẻ thiệt sự chiều chuộng và đồng ý bỏ lỡ quá khứ của tôi. Không ngờ cho tới giờ đây mới mẻ biết toàn bộ là anh tớ trình diễn kịch, trong thâm tâm anh tớ khi nào thì cũng nhằm bụng chuyện cũ, vì vậy mới mẻ luôn luôn coi tôi ko vày một con cái cave, không thích đυ.ng vô người tôi.

Tôi hít sâu sắc một khá, loạng choạng vịn ghế đứng dậy:

– Tôi ko ngờ anh là thế giới đốn mạt như vậy đấy. Vì chi phí nhưng mà buôn bán rẻ rúng lộc tâm của tôi thìa là loại nam nhi gì? Loại qua quýt cầu rút ván à? Hay là chó chui gầm chạn? Lợi dụng phụ nữ nhằm đạt được mục tiêu thì ko thấy tởm chủ yếu bản thân à?

– Tôi chả thấy tởm gì cả, loại cần tởm chủ yếu bản thân là cô đấy. Tôi qua quýt cầu rút ván thì cô làm những gì được tôi? Có xuất sắc thì vứt đi. Loại đã trở nên một đụn thằng đùa còn vứt ông xã thì chỉ mất chó mới mẻ lấy cô. Nhớ chưa? Chỉ đem chó mới mẻ thèm loại phụ nữ dơ như cô thôi.

– Tôi thà ở với chó còn rộng lớn ở với loại ông xã như anh. Ly dị lên đường. Tiền ngôi nhà tôi anh chớ ngóng lấy được một xu.

Thái nom tôi, mỉm cười nhạt:

– Nhà cô giờ đây tiếp tục rời khỏi thế, tôi răn dạy cô cực tốt không nên tự động ôm đá đập vô chân bản thân. Ba cô ko lên đường được tiếp tục sốc lắm rồi, giờ cô yêu sách li hôn, yêu sách xua tôi ngoài công ty lớn thì tía cô ko Chịu nổi đâu. Không khéo lại nhồi ngày tiết cơ tim rồi ૮ɦếƭ rời khỏi đấy. Ba cô bị dịch mạch vòng còn gì.

– Đồ khốn nàn. Loại lòng lang dạ sói.

– Khốn nàn thì cũng chính là ông xã cô. Tôi trình bày cho tới cô biết, bên trên đời này ngoài tôi rời khỏi thì chẳng đem thằng ngu nào là lấy con cái tinh thần như cô đâu. Ngoài tôi rời khỏi cũng chẳng ai đem đầy đủ năng lượng nhằm vận hành công ty lớn thay cho tía cô. Tôi nghĩ về cô nên yên phận thực hiện phu nhân lên đường, chớ đem chõ mõm vô chuyện người không giống nữa. Muốn cái công ty lớn ngôi nhà cô ko vỡ nợ, mong muốn cha mẹ cô ૮ɦếƭ được nhắm đôi mắt vì thế đứa phụ nữ tinh thần còn lấy được ông xã thì cực tốt nên biết điều. Nếu không…

– Nếu ko thì anh ấn định thực hiện gì?

– Tôi đem 20% CP, tôi ko ăn được thì giẫm sập đấy.

Cuối nằm trong, sau rất mất thời gian tâm lý, tôi hiểu giờ đây là tiến trình rất rất mẫn cảm, tôi ko thể thực hiện cha mẹ tôi sốc tăng, cũng ko thể nhằm ông xã tôi đập lỗi công ty lớn của tía được.

Cả đời này tôi đã thử cha mẹ cực khổ nhiều rồi, tôi ko thể khiến cho các cụ cần cực khổ đồng thời nên ra quyết định thỏa hiệp.

Tôi chỉ trình bày với tía trong tương lai tôi mong muốn tiếp cai quản công ty lớn, mong muốn tự động sale, ông xã tôi tiếp tục ở ở kề bên hậu thuẫn. Ba tôi cũng chính là người lão luyện bên trên thương ngôi trường, ông hiểu ý tôi nên bảo:

– Cổ phần của tía, trong tương lai tía ૮ɦếƭ lên đường, chúc thư tiếp tục nhằm lại không còn bản thân thương hiệu của con cái thôi. Con lưu giữ đem làm thế nào cũng cần hội tụ lại toàn cỗ số CP bại liệt. Cổ phần trước của con cái trả Thái 10% rồi, thôi coi như này là đạo nghĩa phu nhân ông xã, trả cho tới ông xã cũng ko thiệt. Số còn sót lại của tía là cho tới riêng rẽ con cái, con cái lưu giữ không?

– Vâng. Con biết ạ.

– Con không tồn tại kinh nghiệm tay nghề sale, ko tháo dỡ vạt như Thái, tuy nhiên mặc dù sao nhì đứa cũng chính là phu nhân ông xã, đem ông xã hậu thuẫn thì tiếp tục ổn định thôi.

– Vâng. Trước đôi mắt tía cứ kí thác quyền điều hành quản lý công ty lớn cho tới anh Thái tía nhé. Chuyện CP con cái cũng ko trình bày với anh ấy đâu ạ. Ba ko di chuyển được thì cứ nhằm anh ấy vận hành.

– Ừ. Ba biết rồi. Con nữa, thời gian nhanh nhanh chóng thăm dò người con lên đường. Có con cái vô rồi thì mới có thể chắc hẳn rằng sinh sống cùng mọi người trong nhà lâu dài được. Con đem CP, Thái đem năng lượng, giờ tăng người con vô nữa mới mẻ hoàn toàn có thể buộc ràng nhau. Cùng nhau trở nên tân tiến công ty lớn. Vẫn còn tía ở trên đây, mặc dù tía ko lên đường được tuy nhiên tía vẫn hoàn toàn có thể chỉ bảo những con cái.

– Ba chớ nơm nớp. Từ kể từ con cái tiếp tục học tập tía ạ.

Nếu bao nhiêu năm vừa qua trở thành cố ko xẩy ra, tôi tiếp tục học tập cai quản trị sale, tiếp tục đi làm việc ở công ty lớn tía nhằm thu thập kinh nghiệm tay nghề. Sau này sẽ tiếp cai quản sự nghiệp của tía.

Thế tuy nhiên cũng chính vì một chuyện nhưng mà đời tôi tiếp tục rẽ sang 1 té không giống, giờ đây mong muốn giành lại toàn bộ kể từ tay của ông xã bản thân, tôi sẽ rất cần học tập lại từ trên đầu. Và có lẽ rằng loại tôi cần học tập trước tiên bại liệt đó là nhẫn nhịn.

Tôi nhẫn nhịn nhằm anh tớ lên bắt quyền tổng giám đốc vận hành công ty lớn, nhẫn nhịn nom anh tớ nuôi tình nhân ở bên phía ngoài, nhẫn nhịn ko trình bày cho tới cha mẹ tôi biết những chuyến anh tớ tấn công tôi.

Tôi mong muốn trả thù hằn tuy nhiên tôi hiểu bản thân giờ đây vẫn còn đó non nớt, từng tối cần khóa cửa ngõ dấm dúi học tập online về cai quản trị sale bên trên mạng. Sau sát 1 năm, tôi cứ nghĩ về tôi đã đầy đủ lông đầy đủ cánh nhằm ly hít, đầy đủ uy lực nhằm trình bày với cha mẹ chuyện bản thân tiếp tục li hôn và tống cổ anh tớ thoát khỏi công ty lớn.

Thế tuy nhiên bị tấn công rời khỏi thế này nhưng mà ở đầu cuối vẫn vì thế một câu “bố u nơm nớp cho tới con” và “bố lưu giữ con cái đấy”, tôi lại ra quyết định kế tiếp nhẫn nhịn.

Anh tớ thực sự bắt thóp được tôi thiệt, biết điểm yếu kém của tôi là gì nên cứ khoác nhiên thúc ép tôi vô con phố bại liệt.

Đang mê mải tâm lý về những chuyện quá khứ thì đùng một phát bên phía ngoài vang lên bao nhiêu giờ đồng hồ gõ cửa ngõ, thức tỉnh tôi ngoài ký ức về chuyện cũ. Tôi mệt rũ rời ngoái đầu lại, trị xuất hiện mang trong mình một nó tá vô thay cho bình truyền cho chính bản thân mình, theo gót sau còn tồn tại một bác bỏ sĩ nữa.

Chị nó tá bảo tôi:

– Sao đang được truyền nhưng mà chị lại ngồi dậy. Chị ở xuống lên đường. Để tôi thay cho bình truyền không giống.

Tôi hoảng bọn họ bắt gặp gò má tím bầm của tôi nên lúc đầu chỉ cúi gằm mặt mày, lặng lẽ “vâng” một giờ đồng hồ. Thế tuy nhiên khi sau nghe một giọng nam nhi quá ấm cúng vang lên, tôi lại vô thức ngấc đầu lên nhìn:

– Cô thấy thế nào là rồi? Có thấy hiện tượng đau đầu không?

– Không… chẳng sao.

– Tôi hiểu qua quýt chi phí sử bệnh tình của cô rồi. Cũng may chuyến này chỉ bị rách nát rời khỏi một không nhiều ở đầu, óc chẳng sao. Bây giờ chỉ việc nghỉ dưỡng tĩnh chăm sóc cho tới chất lượng, niềm tin tự do thoải mái là thời gian nhanh hồi sinh thôi.

– Cảm ơn bác bỏ sĩ.

Xem thêm: hack hành trình bất tận

– Để tôi đánh giá chỗ bị thương lại đợt tiếp nhữa coi.

Vì tôi đang được ngồi, nhưng mà bác bỏ sĩ thì lại đang tiếp tục đứng nên anh ấy cần ghé sát vô người tôi mới mẻ đánh giá vết rách nát ở đầu tôi được. Mà đúng vào lúc này, tầm đôi mắt của tôi lại trực tiếp với иgự¢ của bác bỏ sĩ bại liệt, phía trên bại liệt đem treo một tấm đại dương ghi rất rõ ràng ràng: Bác sĩ: Phạm Vũ Thành.

Đọc Truyện