hoàng thượng lại ghen tị

CHƯƠNG 18:
Sao Tô gia lại không tồn tại động tĩnh gì? Cũng tiếp tục chuẩn bị trưa rồi! Đại thẩm thẩm vừa vặn suy nghĩ vừa vặn ham muốn rình coi demo, thành phẩm nước ngoài trừ thừng thông thường xuân đầu tường, loại gì rồi cũng ko thấy. Trong lòng với chút lo ngại, rứa khóa xe trải qua, thành phẩm vừa vặn cho tới trước ngôi nhà ngay lập tức trông thấy một người đứng trước ngôi nhà Tô gia.
Bạch nó nằm trong ngọc đới buộc thắt sống lưng, tuấn mỹ tựa thần tiên cơ ko nên đó là Bùi Trạch thìa là ai? Đại thẩm thẩm nom nửa ngày, há mồm ko giờ động tiến thủ sát nhập, khi trông thấy rõ ràng biểu cảm của Bùi Trạch, từ đầu đến chân đều ngây rời khỏi, ngày ấy trông thấy vị công tử hàng đầu Vân Xuyên này đâu nên như vọc.
Mà giờ đây thì?
Vẫn là kẻ cơ, tuy nhiên sao cứ cảm nhận thấy si si ngốc ngốc? Khuôn mặt mày tàn tã tuy nhiên lại sở hữu cả đường nét mừng rỡ?
Đại thẩm thẩm cũng ngấc đầu như hắn, tè lâu của Tô Mật lọt được vào tầm đôi mắt, trong tâm càng quá bất ngờ, tè lâu này rất rất quan trọng ở nhập thôn, tuy nhiên đời nào người Vân Xuyên tuy nhiên cũng thấy quánh biệt? Không mà đến mức cơ chứ, loại đảm bảo chất lượng đẹp mắt gì tuy nhiên nó không tồn tại chứ, tuy nhiên phía trên lại hoàn toàn có thể khiến cho Bùi Trạch nom, nom cho tới khóc? Đại thẩm thẩm ngấc cổ cho tới mỏi nhừ, Bùi Trạch vẫn ko hề động đậy, chỉ ngây ngốc nom tè lâu.
Nhỏ giọng hỏi: “Bùi công tử?”
Bùi Trạch chớp chớp đôi mắt, chậm rì rì rãi xoay đầu trông thấy Đại thẩm thẩm, nhì đôi mắt đã biết thành nước đôi mắt thực hiện nhòe, vừa vặn vui mừng lại vừa vặn hận.
“Nàng vốn liếng nên là của tớ, tớ và nường xa nhau gần như là vậy....”
Đại thẩm thẩm: “Cái gì cơ?”
Thanh âm của nó vượt lên trên nhỏ, Đại thẩm nghe ko rõ ràng. Bùi Trạch cũng ko phát biểu nữa, giương môi cười cợt, nước đôi mắt vẫn không ngừng nghỉ rơi, vừa hẹp vật lại vừa vặn xứng đáng thương. Đại thẩm thẩm ko đành lòng, ham muốn khuyên răn tuy nhiên ko cơ hội này há mồm, còn còn chưa kịp phát biểu gì Bùi Trạch tiếp tục nhấc chân, toàn thân gầy nhom gò lảo hòn đảo bước tiến, rất rất nhanh chóng tiếp tục bặt tăm ngoài tầm đôi mắt của Đại thẩm.
Chuyện gì thế này chứ?
Đại thẩm suy nghĩ ko rời khỏi ngay lập tức ko suy nghĩ nữa, đẩy cửa ngõ rộng lớn của Tô gia rời khỏi, cây lựu pía trước xum xuê, bên dưới tàng cây trái um xanh tươi, đơn thuần vượt lên trên an tĩnh rồi, Đại thẩm thẩm vô thức ngừng một ít, tiếp sau đó thẳng chạy lên lầu, càng sát cho tới lầu thân phụ càng thấy hoảng loạn, thời tự khắc há cửa nhà, nhập chống vẫn như xưa, thậm chí còn còn tồn tại cả khăn tay bao nhiêu ngày trước bản thân hối hận Mật nha đầu thêu vẫn còn đó cơ, đơn thuần, không tồn tại ai.
Đại thẩm thẩm nom phong thư nằm trong loại vỏ hộp đen kịt bên trên bàn, nước đôi mắt tức thì giàn dụa.
Nha đầu lên đường rồi....
Tay run rẩy rẩy rứa thư lên tuy nhiên nhì đôi mắt tiếp tục mơ hồ nước, Đại thẩm thẩm hiểu kết thúc bức thư cũng chính là khi thư bị nước đôi mắt ngấm ướt át,ướt đẫm không còn.

“Nha đầu xứng đáng bị tiêu diệt, cư nhiên còn học tập lên đường ko giã biệt nữa!”
Đại thẩm thẩm vừa vặn khóc vừa vặn mắng.
Rất lâu sau mới nhất khóc cho tới đỏ rực bừng cả mũi, há vỏ hộp đen kịt rời khỏi, nhập thư Tô Mật với phát biểu phó lại không còn siêu thị nằm trong mảnh đất vườn mang lại Đại thẩm thẩm, Đại thẩm thẩm tiếp tục động cho tới bao nhiêu loại này, bất vượt lên trên ko nên là làm cho ngôi nhà bản thân người sử dụng, tuy nhiên là để sở hữ thiết bị cưới mang lại Tô Mật. Kết trái khoáy vừa vặn há rời khỏi, khả năng chiếu sáng vàng tức thì ánh lên.
“Hớ!”
Cư nhiên là vàng!
Mật nha đầu lấy đâu rời khỏi vàng!
Đại thẩm tức thì lưu giữ cho tới Lan Cửu, suy nghĩ cho tới hành động hành động rất khác người phàm của hắn, hẳn này là người dân có vị thế rộng lớn, do đó, ko nên chỉ là 1 trong những tè quan liêu tầm thông thường, vậy hắn làm những gì chứ?
“Bốp!”
Đại thẩm thẩm tự động tát nhập mồm bản thân.
Cái gì rồi cũng chất vấn rõ rệt, cư nhiên loại cần thiết nhất là cái brand name lại ko hỏi!!!
...
Lại phát biểu Tô Mật mặt mày này, vừa vặn há đôi mắt tiếp tục ở một gian tham chống bên trên thuyền, xung xung quanh xa vời kỳ lạ, bên dưới thân ái còn tồn tại dòng sản phẩm nước? Trừng đôi mắt nom, tức thì trở bản thân nom rời khỏi hành lang cửa số, bên phía ngoài làn nước gờn gợn, nhì bờ sông liễu rủ, Tô Mật ko tâm địa này hương thụ cảnh quan, nước đôi mắt dàn dụa.
Lan Cửu thương hiệu láo lếu đản!
Vẫn không được phát biểu câu nói. giã biệt với thẩm thẩm mà!
Vân Noãn vẫn luôn luôn túc trực ở bên cạnh, thấy Tô Mật tỉnh dậy, còn chưa kịp há mồm vấn an tiếp tục thấy nường nước đôi mắt giàn dụa ra đi. Vẫn Noãn với chút ngẩn rời khỏi, tất tả quỳ xuống trả tay nâng Tô Mật, nhỏ giọng: “Cô nương?” Tô Mật xoay đầu nom Vân Noãn mặt mày tròn trặn ngươi coi thường đôi mắt hạnh, khóc càng to hơn.
Vân Noãn xuất hiện tại rồi, thương hiệu láo lếu đản cơ thiệt sự đem bản thân lên đường rồi!
Vân Noãn sờ mặt mày bản thân, rõ rệt mặt mày bản thân nhập đám Vân Tự Bối là hiền hậu hòa nhất, vô e nhất, ra phía bên ngoài quang đãng minh chủ yếu đại đứng này cũng không người nào tin tưởng bản thân là ám vệ của hoàng thượng cả nha!
Mặt bản thân chắc chắn là không tồn tại yếu tố, yếu tố là ở nường ta!
Cho nên, nên thay tên Vân Ách mặt mày ác thần cơ cho tới vừa được sao?
Lắc đầu, kéo phát minh rồ dại này lại, trông thấy Tô Mật khóc thê thảm, đùng một phát lưu giữ cho tới câu nói. nhắn gửi của hoàng thượng khi ra phía bên ngoài, hận ko thể mím mím môi, hoàng thượng rõ rệt tiếp tục nhắn gửi khi nường tớ tỉnh nên phát biểu tức thì lập tức! Đều trách cứ Vân Mặc Vân Thanh, cứ kể cho bản thân hoàng thượng quan hoài cô nương này rời khỏi sao, thực hiện bản thân càng lo ngại hơn!
Không kết thúc rồi.
Vết thương mon trước còn chưa đỡ bệnh, chuẩn bị nên cho tới Hình đàng lĩnh trị rồi QAQ
Vân Noãn: “Cô nương, hoàng thượng nhắn gửi, nếu như người tỉnh dậy cho tới chống cơ hội vách...”
“Oa!”
Lời ko phát biểu không còn Tô Mật khóc càng to nhiều hơn.
Lan Cửu thương hiệu đại láo lếu đản, ko nhằm bản thân và thẩm thẩm giã biệt nhau, còn vừa vặn cho tới tiếp tục xua đuổi bản thân thanh lịch chống khác!
“Nói chống cơ hội vách còn rỗng, nhằm cô nương lên đường trang trí!”
Vân Noãn phát biểu rất rất nhanh! Đôi đôi mắt tròn trặn tròn chớp chớp nom Tô Mật, từ đầu đến chân đều thu hẹp, stress còn rộng lớn khi đại sư phụ cho tới đánh giá, câu nói. hoàng thượng phát biểu đã lấy kết thúc, vị này còn khóc chứ?
Tô Mật khóc rất rất lợi lại, nước đôi mắt sao hoàn toàn có thể bảo thu lại ngay lập tức hoàn toàn có thể thu lại? Bất vượt lên trên trước khi khóc cho tới long trời rữa khu đất, ni bên trên mặt mày chỉ với từng lệ, chỉ với thút thít tuy nhiên tiếp tục đứng lên đem quần áo, Vân Mặc tất tả đứng lên phục dịch.
Hoàng thượng thiệt lợi hại!
Không xuất lúc bấy giờ cũng hoàn toàn có thể gạ gẫm được người ta!
....
Đến tận giờ ngọ, Vẫn Noãn phục dịch Tô Mật ngủ kết thúc, che lại chăn mang lại nường, lại nhắn gửi dò thám người canh cửa ngõ tiếp sau đó mới nhất ra đi. Đi qua quýt hiên chạy dài, bước xuống lan can mộc, bước đi càng nhẹ nhõm rộng lớn, tiếp cận 1 căn chống đang được xuất hiện, tầm đôi mắt buông xuống, khom người thỉnh an:
“Hoàng thượng, Tô cô nương tiếp tục ngủ rồi.”
Trong chống, Lan Cửu đang được phê duyệt tấu chương, trì đình bao nhiêu ngày ở Xuân Hà thôn, tấu chương đã tăng cao ngập đầu. Nghe Vân Noãn phát biểu, Lan Cửu ko tất tả ngừng cây viết, coi kết thúc tấu chương nhập tay mới nhất chậm rì rì rãi ngấc đầu, buông cây viết, phụ thuộc ghế, sắc mặt mày với chút mệt rũ rời, gật đầu: “Vào lên đường.”
Vân Noãn im re tiến thủ nhập, tầm đôi mắt vẫn buông, quỳ xuống, Lan Cửu ko chất vấn, Vân Noãn tiếp tục tự động nói:
“Tô cô nương không tới giờ Thìn tiếp tục tỉnh dậy...”
Nói không còn chuyện khi này thì nường vùng dậy, thậm chí còn khóc bao lâu, lựa chọn thiết bị tô điểm thế này, tô điểm rời khỏi làm thế nào, thậm chí còn giờ người sử dụng bữa, ăn từng nào cơm trắng cũng đều khai tường tận. Cuối nằm trong còn nói: “Cũng theo gót câu nói. hoàng thương nhắn gửi dò thám, những thiết bị tô điểm Tô cô nương trông thấy đều là oa giác. Oa giác là 1 trong những loại gia dụng hình vuông vắn lõm nhập nhập."
Vật nhỏ vượt lên trên ngốc, khu vực xa lạ ko biết tiếp tục thực hiện trở nên đồ vật gi nữa.
Nghe Vân Noãn report, Lan Cửu chau mày: “Khóc một khắc?”
Vân Noãn gật đầu xác minh.
Lan Cửu thoải mái thở một khá.
Mít ướt át,ướt đẫm này, chỉ lúc nào thiệt sự nhức lòng, với mắng nường ấy thế nào thì cũng không có tác dụng, nường ấy chỉ việc khóc, chỉ việc nường ấy kháng cự ngươi, với nói đến việc thô họng nường ấy cũng ko nghe! May tuy nhiên nường ấy không thực sự thân quen Vân Noãn, là kẻ kỳ lạ, câu nói. người kỳ lạ phát biểu nường ấy tiếp tục lo ngại ko nỡ coi thông thường, trở nên rời khỏi tiếp tục nhập đầu được đôi khi.
Mà Vân Noãn đang được quỳ này là phen thứ nhất thiếu tín nhiệm tai bản thân với yếu tố.
Vừa, vừa vặn nãy, nghe thấy hoàng thượng thoải mái thở ra?
Chẳng lẽ hoàng thượng e thấy nường tớ khóc nên mới nhất trốn ko gặp??? Đợi tiếp tục, người nếu như tiếp tục e nường tớ khóc, sao còn khiến cho a?
Vân Noãn ngây rời khỏi, phen thứ nhất lĩnh hội được cảm xúc của Vân Mặc, Vân Thanh....
......
Lúc người sử dụng bữa tối Tô Mật mới nhất trông thấy Lan Cửu, thị nữ giới đang được dọn thực phẩm, Lan Cửu lao vào chống, Tô Mật ngấc đầu nom, vẫn khuôn mặt mày tuấn mỹ cơ, tuy nhiên nhì người cùng nhau nhiều năm, Tô Mật vẫn chính là xem qua một chiếc tiếp tục biết hắn mệt nhọc mỏi/ Hắn ở Hà Xuân thôn nhiều ngày vậy, chuyện nhập triều hẳn thu thập thật nhiều...
Mím mím môi, vùng dậy, trở về phía Lan Cửu.
Lan Cửu tạm dừng, yên ắng nom nường trở về phía bản thân.
Tô Mật tạm dừng trước mặt mày Lan Cửu, chóp mũi xung quanh quẩn mùi vị của hắn, mạnh mẽ tuy nhiên bá đạo. Đầu ngón tay khẽ run rẩy túa áo ngoài của hắn, cùng nhau bao nhiêu năm vẫn chính là e quánh, khá thở của những người này rất rất bá đạo, nếu như không nhằm ý, cả thân xác láo nháo niềm tin đều ko thở nồi. Lan Cửu lẳng lặng nom động tác của Tô Mật, ánh nhìn hòa với trời chiều sáng sủa lên, khóe mồm khẽ nhếch.
Hai người ngồi xuống người sử dụng bữa, Tô Mật nhanh chóng cướp việc của thị nữ giới, múc một chén chờ cho Lan Cửu, mang lại mặt mày tay hắn, hai con mắt đồ sộ cong cong trở nên hình buôn bán nguyệt, vồ cập nói: “Mùa sen đầu năm mới, chàng nếm demo xem?” Lan Cửu ngước đôi mắt, chế giễu: “Nàng hái à?”
Tô Mật tịch thu nanh vuốt, im re người sử dụng bữa.
Hừ, mượn hoa hiến bụt ko trở nên rồi!
Mặc mặc dù đang được phía trên thuyền, Lan Cửu cũng sẽ không còn nhằm bản thân Chịu gian khổ, những thức ăn này, ngôi nhà Tô Mật ko khi nào tị nạnh được. Tô Mật nhấc đũa cũng ko biết nên ăn đồ vật gi, lâu lắm rồi ko thấy món ăn phong phú và đa dạng cho tới vậy. Thịt cá mươi nhì khoản, rau sạch tám khoản, còn tồn tại cho tới tư khoản canh. Ánh đôi mắt Tô Mật lạc lối nhập bao nhiêu thức ăn, ko biết nên nên ăn gì trước đây?
Tô Mật còn còn chưa kịp gắp, lại ngừng một ít.
Khoan tiếp tục, hình như thể vô kể đó?
Tô Mật tiếp tục người sử dụng bữa với Lan Cửu rất nhiều lần, mang lại dù cho có không hiểu biết nhiều lên đường nữa, nhiều năm vậy rồi, từng phen đều sẽ có được bao nhiêu khoản bản thân ko động cho tới, đều, đều là bao nhiêu khoản bồi xẻ mang lại phái nam, sao giờ đây lại ko có?
Tô Mật vừa vặn chậm rì rì rãi nếm canh, vừa vặn sầm uất nom bên dưới Lan Cửu. Hình như thể từ thời điểm ngày thứ nhất hắn bắt bản thân sử dụng tay hùn hắn giải quyết và xử lý, tiếp sau đó ngay lập tức không tồn tại động tĩnh nữa? Con người hằng tối...ừm, thời điểm hiện tại thanh tâm trái khoáy dục rồi, nhập sáng sủa rồi? Nhìn rất khác a! Tô Mật híp đôi mắt, càng nom càng trang nghiêm.
Khuôn mặt mày nhỏ nhắn viết lách rời khỏi không còn tất cả nường suy nghĩ nhập đầu.
Tay Lan Cửu đột nhiên stress, song đũa nhập tay vạc rời khỏi giờ.
Cắn răng.

Bạn đang xem: hoàng thượng lại ghen tị

Xem thêm: ai chubg tình được mãi

“Ăn cơm!”
Lúc Từ thái nó lo sợ e bị Vân Mặc kéo nhập chống, trông thấy Lan Cửu nhì chân đều nhũn rời khỏi, trời ạ, cả mặt mày hoàng thượng đều đen kịt lại, âm trầm thiệt sự đe nẹt người! Vội vã quỳ xuống khu đất, nước đôi mắt giàn dụa: “Lão thần ngàn vạn phen tránh việc thực hiện trái khoáy mệnh lệnh hoàng thượng, tuy nhiên song lão thần là vì thế suy nghĩ mang lại thánh thượng a, ngàn vạn mạng người cũng ko bởi một người là hoàng thượng, lão thần tuy nhiên ko ở mặt mày người thì nên làm thế nào a!”
Gào khóc, thanh âm khàn khàn, nghe cho tới là thương tâm.
Cả khuôn mặt mày già nua nua đều là nước đôi mắt nước mũi giàn giụa!
Lan Cửu tức giận dỗi lại nên dò thám chế.
Thất bại.
“Im miệng!”
Lão thái nó tức thì yên ổn re.
Lan Cửu nâng trán, lấy ý suy nghĩ ham muốn giết mổ người thu lại, thở vài ba phen mới nhất điềm đạm lại, lãnh thanh nói: “Để ngươi cho tới, là nhằm ngươi phối dung dịch.”
Chỉ cần thiết ko nên là xử lý bản thân, loại gì rồi cũng được! Từ thái nó tất tả quệt nước mắt: “Hoàng thượng ham muốn phối dung dịch gì?”
“Thuốc tách bầu.”
Thuốc tách thai? Từ thái nó khẽ nhíu ngươi, Tô cô nương được hoàng thượng yêu thương quí như thế, sao lại còn ban dung dịch này? Nhưng là Lan Cửu phân phó, lão đương nhiên không đủ can đảm cãi, gật đầu: “Thần hiểu rồi.” Dừng một ít, lại nói: “Nhưng thang dung dịch này tiếp tục tác động cho tới khung người, nếu như người sử dụng nhiều, sau này con cái nối dõi...”
Lan Cửu cắm răng.
“Không nên mang lại nường ấy, là mang lại trẫm!”
Còn ko xử lý vật nhỏ cơ, nường tớ tiếp tục suy nghĩ trẫm ko được nữa rồi, yếu tố này vô cùng ko nhịn được!
“Hoàng thượng!”
Từ thái nó hét lên, Vân Thanh Vân Mặc canh phòng bên phía ngoài đều bị đe nẹt run rẩy lên.
Không lẽ hoàng thượng thiệt sự tự động bản thân xử đẹp mắt lão cơ rồi? Thật khiến cho người tớ thống khoái mà!
Từ thái nó đỏ rực mặt mày lên, rất rất bi phẫn nom Lan Cửu, hai con mắt tràn trề vẻ ko thể tin tưởng được: “Hoàng thượng sao hoàn toàn có thể nhằm thần phối loại thuốc chữa bệnh này, loại thuốc chữa bệnh e thân ái thể này lão thần ko khi nào động đến! Hoàng thượng, người tiếp tục nhì bao nhiêu rồi, thậm chí còn một công chúa cũng không tồn tại, giờ đây còn ham muốn dung dịch này, người thực hiện vậy lão thần trăm năm tiếp theo làm thế nào đương đầu với tiên hoàng đây!”
Cuối nằm trong cũng có thể có một câu khí thế, quỳ cho tới là trực tiếp tắp! Thật hoặc cho 1 trung thần! Nếu thời điểm hiện nay là ở hoàng cung, e là Từ thái nó tiếp tục đâm đầu lấy huyết thổ lộ rồi đó!
Lan Cửu nhíu ngươi nom Từ thái nó, cười cợt khẽ.
“Trăm năm tiếp theo ko xuất hiện mũi nom phụ hoàng?”
Từ thái nó kiên ấn định gật đầu, bên trên mặt mày viết lách tư chữ Không Chịu Khuất Phục.
Lan Cửu gật đầu, nhẹ dịu nói: “Vậy giờ đây lên đường gặp gỡ là đẹp mắt rồi, người còn ko thực hiện điều sai trái khoáy, vẫn còn đó mặt mày mũi nhằm gặp gỡ cơ.”
Từ tháu nó chớp chớp đôi mắt, tiếp sau đó cười cợt cười cợt.
“Kẻ bề tôi điều cần thiết nhất là nghe câu nói. quân, hoàng thượng yên lặng tâm, mang lại lão thần thân phụ ngày, nhập thân phụ ngày chắc chắn phối kết thúc thuốc!”