hôm nay sư tôn lại tự vả chăng

Ngôn Thời Mão nói: “Ta thưa cho tới ngươi biết đó là mong muốn ngươi sẵn sàng chất lượng niềm tin, Ly Tuyên tu vi bị tổn hao, thân thiện thể suy giảm, hoàn toàn có thể thông thường xuyên lưu giữ cho tới chuyện cũ.

Tính tình nó lãnh đạm, phỏng chừng cũng sẽ không còn lý giải tăng, tuy nhiên đó là ký ức màu sắc xám của chính nó tất yếu sẽ không còn mong muốn thưa, ngươi rất cần được chiếu cố nhiều hơn thế.”
“Ta biết.” Nam Cung Thiếu Uyên lẹo tay thưa, “Đa tạ chưởng môn bao nhiêu trong năm này tiếp tục chiếu cố.”
Nếu thay đổi lại là bất kể ai không giống cho tới thưa những lời nói này với ông, ông chắc chắn tiếp tục mỉm cười nhạo đối phương không tồn tại tư cơ hội, tuy nhiên nếu như người này là Nam Cung Thiếu Uyên thì…
Ngôn Thời Mão mỉm cười nhạt: “Tương phùng tức là duyên phận, ko cần thiết thưa lời nói cảm ơn.”
Ngay tiếp sau đó ngự lần tách cút.
Nam Cung Thiếu Uyên xoay người nhập chống, thấy Lãnh Ly Tuyên kể từ bên trên chóng đứng lên, đang di chuyển lại phía bàn, nhịn nhường như mong muốn hấp thụ nước.
Nam Cung Thiếu Uyên thấy thế, sải bước tiến cho tới, gắng lấy lạnh lẽo trà xối rời khỏi ly, đẩy cho tới hắn, nói: “Sư tôn cảm nhận thấy ra sao? Có đau đầu và chóng mặt hoặc những triệu bệnh không giống không?”
Lãnh Ly Tuyên rung lắc đầu, hắn coi phái nam tử trước đôi mắt này rõ rệt to hơn bản thân, nghi vấn hỏi: “Ngươi vì như thế sao lại gọi tớ là sư tôn?”
“Ta…” Lúc này Nam Cung Thiếu Uyên mới mẻ lưu giữ cho tới Lãnh Ly Tuyên lúc này ko lưu giữ bản thân, tâm trí một chút ít, hỏi: “Vậy tớ gọi người là… Ly Tuyên nhé?”
Lãnh Ly Tuyên bày rời khỏi vẻ tùy ngươi.

Bạn đang xem: hôm nay sư tôn lại tự vả chăng

Nam Cung Thiếu Uyên thấy tầm vóc lãnh đạm của hắn, một xúc cảm thân thuộc ngẫu nhiên sinh rời khỏi.
Lãnh Ly Tuyên húp một ngụm trà, hỏi: “Chưởng môn và tai ác nhân ê đâu?”
Nam Cung Thiếu Uyên nghe kết thúc nhị kể từ “quái nhân”, bất giác phì cười: “Họ với việc cần xử lý nên về rồi.”
Lãnh Ly Tuyên nói: “Ồ.” Dừng một chút ít, căn vặn, “Vậy vì sao ngươi vẫn tồn tại ở đây?” Thanh Tâm Phong kể từ sau thời điểm Lãnh Ly Tuyên cho tới vẫn chính là bản thân hắn ở, vì thế mới mẻ căn vặn như thế.
Nam Cung Thiếu Uyên: “Ta vẫn luôn luôn ở điểm này tuy nhiên.”
Lãnh Ly Tuyên nhíu mày: “Vậy à?”
Thấy hắn gật gật đầu, Lãnh Ly Tuyên nhíu ngươi tâm trí sâu sắc xa thẳm nói: “Xem rời khỏi chưởng môn thưa là thiệt rồi, trí lưu giữ của tớ tiếp tục xẩy ra yếu tố.”
Nam Cung Thiếu Uyên nói: “Ta tiếp tục thường ngày phỏng người một không nhiều tu vi, qua quýt một thời hạn người tiếp tục phục sinh trí lưu giữ, cũng hoàn toàn có thể lưu giữ rời khỏi.”

Lãnh Ly Tuyên cười: “Vậy bao nhiêu ngày này nhiều tạ ngươi.”
Đáy đôi mắt Nam Cung Thiếu Uyên sinh ra một tia bi thương, ngay lập tức tiếp sau đó rung lắc lắc đầu.
Lãnh Ly Tuyên húp không còn nước trà kết thúc, đặt điều dòng sản phẩm ly xuống, đứng lên ra đi ngoài.
“Sư… Ly Tuyên, người cút đâu?” Nam Cung Thiếu Uyên căn vặn.
Lãnh Ly Tuyên xoay đầu lại, thản nhiên đáp: “Ta đói bụng, mong muốn gọi đạo đồng đem chút món ăn sắp tới đây.”
Nam Cung Thiếu Uyên mỉm cười cười: “Không cần thiết phiền toái như thế, tớ đi làm việc là được rồi.”
Lãnh Ly Tuyên kể từ bên trên xuống bên dưới reviews hắn một chút ít, phái nam tử dáng vẻ người cao gầy nhom như vậy, anh tuấn xài sái… biết nấu nướng ăn? Lãnh Ly Tuyên phân biệt ko tin cẩn, tràn trề hoài nghi: “Ngươi làm… hoàn toàn có thể ăn sao?”
Nam Cung Thiếu Uyên nghe vậy thấp giọng mỉm cười một giờ, trả lời: “Đảm bảo hoàn toàn có thể ăn, người ngồi trên đây, lát nữa tớ tiếp tục về bên.” Nói kết thúc ngay lập tức sải bước tiến ra phía bên ngoài.
Lãnh Ly Tuyên nghe lời nói quả tình ngoan ngoãn ngoãn ngồi xuống, chủ yếu hắn cũng ngẩn người, vẫn nói: “Tại sao tớ cần tin cẩn lời nói của hắn, cỗ dạng của hắn thoạt coi căn bạn dạng là ko lúc nào xuống phòng bếp.”
“Ọt ọt——” bụng kêu gào nhị giờ, Lãnh Ly Tuyên nằm úp mặt bên trên bàn lẩm bẩm: “Quên cút, đói quá tuyệt vời rồi.”
Chỉ giây khắc sau, Nam Cung Thiếu Uyên xách vỏ hộp thực phẩm trở lại.

Lãnh Ly Tuyên coi thực phẩm sắc tố tươi tắn mới mẻ ê, tức thời càng đói bụng.
Lãnh Ly Tuyên ngửi ngửi: “Thơm vượt lên trước.” Rồi mỉm cười thưa, “Thì rời khỏi ngươi thiệt sự biết nấu nướng cơm?”
Khóe mồm Nam Cung Thiếu Uyên nhếch lên, nói: “Vốn là ko biết đâu, bên trên chính vì tự động bản thân học tập.”
Lãnh Ly Tuyên mỉm cười nói: “Vậy sao? Vậy ngươi lợi kinh sợ thiệt.”
Nam Cung Thiếu Uyên coi hắn, chỉ mỉm cười.
Bởi vì như thế thân thiện thể Lãnh Ly Tuyên lúc này là hiện trạng một đứa con trẻ, vì thế Nam Cung Thiếu Uyên sẵn sàng một không nhiều khoản điểm tâm thêm 1 chén canh, sót lại đều là đồ gia dụng cay.
Nam Cung Thiếu Uyên thấy khoản này hắn cũng nếm test, tuy nhiên ko ghi điểm tâm, tuy nhiên nhóc con cái đa số đều không tồn tại kháng cự khoản điểm tâm, ngay lập tức hỏi: “Người ko mến ghi điểm tâm sao?”
Lãnh Ly Tuyên rung lắc đầu.
Nam Cung Thiếu Uyên đang được gom hắn ăn canh, toàn bộ đều ko lưu ý cho tới một tia bi thương hiện thị lên tâm hồn đôi mắt hắn.

Lãnh Ly Tuyên chỉ nhàn rỗi nhạt nhẽo lên tiếng: “Ban đầu mến, đơn giản sau thời điểm tớ bị sâu sắc răng ngay lập tức ko mến, tớ mến ăn đồ gia dụng cay thôi.”
Nam Cung Thiếu Uyên mỉm cười mỉm cười, mến cay ko mến ngọt, thiệt thực sự kể từ nhỏ đang không thay cho thay đổi.
Lãnh Ly Tuyên ăn kết thúc, tán tụng ngợi nói: “Ta còn thưa cỗ dạng này của ngươi, thoạt coi là ko lúc nào xuống phòng bếp, ko ngờ được trù nghệ[1] của ngươi chất lượng như thế.”
[1]Trù nghệ: ý chỉ tài nghệ nấu nướng nướng.
“Người mến là được.” Nam Cung Thiếu Uyên coi Lãnh Ly Tuyên tươi tắn mỉm cười, mi đôi mắt cong cong cực kỳ dễ thương và đáng yêu, ko kiểm soát được mong muốn xoa xoa khuôn mặt mũi nhỏ nhắn của hắn, vẫn nhịn xuống.

Lãnh Ly Tuyên nhấp một ngụm trà, lờ lững rãi hỏi: “Ngươi với biết đùa cờ không?”
“Biết một chút ít.” Nam Cung Thiếu Uyên mỉm cười mỉm cười, nói: “Ly Tuyên mong muốn đùa cờ sao?”
Lãnh Ly Tuyên gật gật đầu: “Trước ê đều là tớ nằm trong bản thân đùa cờ, ko người đối chiến, vì thế ko biết kỳ nghệ của tôi rốt cuộc ra làm sao.

Nếu ngươi biết, chi bởi vì tất cả chúng ta đùa bao nhiêu ván thấy sao?”
Nam Cung Thiếu Uyên nhu hòa coi hắn, bên trên mặt mũi với cùng một loại thương xót thưa tránh việc lời nói, nói: “Người vẫn luôn luôn 1 mình tấn công cờ sao?”
Lãnh Ly Tuyên nhàn rỗi nhạt nhẽo nói: “Ừ.”
“Về sau tớ tiếp tục luôn luôn ở mặt mũi người.” Nam Cung Thiếu Uyên bảo nhỏ, ngữ khí trang nghiêm và chấp nhất, nhịn nhường như đang được hứa hứa.
Lãnh Ly Tuyên nghe vậy mỉm cười một tiếng: “Được.”
Nam Cung Thiếu Uyên dọn dẹp vệ sinh bên trên bàn một chút ít, đặt điều bàn cờ lên, nhị người chính thức đùa cờ.
Xuống cho tới nửa chừng, Lãnh Ly Tuyên coi quân cờ trước mặt mũi, thiệt lâu hạ xuống một quân cờ, nói: “Ta tránh việc tin cẩn lời nói ngươi, nhận định rằng ngươi thiệt sự cũng đơn giản so với kỳ nghệ với chút nắm vững, tuy nhiên coi ván cờ này ngươi tấn công, là hoàn toàn có thể coi rời khỏi ngươi so với kỳ nghệ tinh ranh thông.”
Nam Cung Thiếu Uyên coi thông thoáng qua quýt ván cờ, hạ một quân cờ, nói: “Tinh thông cũng ko thể thưa là được, đơn giản hiểu một chút ít thôi.”
So sánh với Lãnh Ly Tuyên thân thiện là tông sư tuy nhiên thưa, trình độ chuyên môn này của hắn thiệt sự đơn giản khá hiểu, trái khoáy thực ko thể thưa là tinh ranh thông.

Nhưng đối chiếu với Lãnh Ly Tuyên trước đôi mắt tuy nhiên thưa, kỳ nghệ của nhị người đích thị thiệt là thưa ko rõ ràng rốt cuộc ai cao ai thấp.

Xem thêm: dành cả thanh xuân để yêu em

Lãnh Ly Tuyên lờ lững rãi hạ xuống một quân cờ: “Ngươi nhã nhặn.”
Nam Cung Thiếu Uyên tùy tay hạ một quân cờ, mong muốn nhường nhịn hắn một chút ít.

Ai ngờ Lãnh Ly Tuyên hạ một quân cờ, nói: “Ngươi ko cần thiết nhường nhịn tớ, nhường nhịn cho tới nhường nhịn tháo lui, cờ này tiếp tục khó khăn coi, cũng tiếp tục không tồn tại chân thành và ý nghĩa.”
Đây thực sự tiếp tục coi rời khỏi, Nam Cung Thiếu Uyên nói: “Ta biết rồi.” Đành cần trở nên thật thà thiệt kế tiếp đùa.

Lẳng lặng hạ một lúc, Lãnh Ly Tuyên mỉm mỉm cười nói: “Ta thắng.”
Nam Cung Thiếu Uyên suy nghĩ: Ly Tuyên nhỏ như thế tuy nhiên kỳ nghệ tiếp tục tinh ranh xảo thế này, thiệt sự là lợi kinh sợ.
Khen ngợi: “Xem rời khỏi vẫn chính là kỳ nghệ của những người tinh ranh xảo rộng lớn một chút ít.”
Lãnh Ly Tuyên nhịn nhường như lưu giữ cho tới vật gì ê, nói: “Ván này sẽ không tính.”
“Vì sao ko tính?”
Lãnh Ly Tuyên thản nhiên đáp lại: “Vừa rồi ngươi nhường nhịn cho tới tớ một quân, một ván này của tớ hoàn toàn có thể thắng đơn thuần là rung rinh tiện nghi ngại của ngươi tuy nhiên thôi, vì thế ko tính.”
Nam Cung Thiếu Uyên nghe vậy mỉm cười một chút ít, nói: “Vậy lại thêm 1 ván nữa đấy.”
Lãnh Ly Tuyên gật đầu: “Ừm.”
Hai người tấn công xuyên suốt giờ chiều, Lãnh Ly Tuyên tiếp tục lấy được thắng lợi về mới mẻ dứt, Nam Cung Thiếu Uyên suôn sẻ thắng Lãnh Ly Tuyên một thứ tự.
Nam Cung Thiếu Uyên ngữ khí với chút giã thưởng nói: “Xem rời khỏi vẫn chính là Ly Tuyên lợi kinh sợ.”
Lãnh Ly Tuyên tươi tắn mỉm cười, nói: “Thiếu Uyên cũng ko tệ, ko cần thiết nhã nhặn.” Vừa ngửng đầu lên, thấy hai con mắt Nam Cung Thiếu Uyên coi chằm chằm bản thân, tương tự như là mong muốn kể từ ê lần tòi rời khỏi vật gì, lại như đang coi cố tri tiếp tục lâu ko bắt gặp.
Lãnh Ly Tuyên ngừng một chút ít, hỏi: “Trên mặt mũi tớ với cái gì sao?”
Nam Cung Thiếu Uyên nghe vậy, lòng đôi mắt hiện thị lên một tia bi thương, ánh nhìn coi ra phía bên ngoài hành lang cửa số, mỉm cười nhẹ: “À, không tồn tại, tức thời lưu giữ cho tới một người, nên khá rơi rụng triệu tập thôi.”
“Ồ.” Lãnh Ly Tuyên coi tầm vóc buồn buồn phiền thương tâm ê của hắn, thưa, “Đối với ngươi cực kỳ cần thiết sao?”
Nam Cung Thiếu Uyên ngẩn người, coi hắn thiệt sâu sắc, gằn từng chữ nói: “Ừ, cực kỳ cần thiết.”
Lãnh Ly Tuyên nghe vậy cúi thấp đầu, lòng đôi mắt thông thoáng hiện thị lên vẻ rơi rụng đuối.
Liền nghe Nam Cung Thiếu Uyên tự nhiên nói: “Sắc trời không hề sớm, tất cả chúng ta ăn cơm trắng tối thôi.”
Lãnh Ly Tuyên gật gật đầu, ánh nhìn bất giác dịch rời theo gót bóng hình Nam Cung Thiếu Uyên, cho tới Lúc hắn mất tích nhập tầm đôi mắt bản thân.
Lãnh Ly Tuyên thì thào: “Người quan lại trọng… được xem là ai đây…”

Trong tay gắng lấy một ly trà, rung lắc hồi lâu tuy nhiên không tồn tại ý mong muốn húp, Lãnh Ly Tuyên thở lâu năm buông ly xuống, coi chằm chằm gợn sóng li ty phía bên trong, ngẩn người.
Một lát sau, Nam Cung Thiếu Uyên xách vỏ hộp thực phẩm sải bước tiến nhập, mùi hương thực phẩm cất cánh rời khỏi.

“Thơm vượt lên trước, ngươi thực hiện khoản gì đấy?” Lãnh Ly Tuyên tò lần căn vặn.
“Bánh hoa hòe.” Nam Cung Thiếu Uyên lấy thực phẩm rời khỏi, nói: “Sau núi nhú thật nhiều, tớ ngay lập tức mang ra thực hiện một không nhiều.”
Lãnh Ly Tuyên gắng một miếng nếm test, một mùi hương mùi thơm lếu phù hợp với một loại vị cay đem chua nhẹ nhàng, khắc ghi thiệt lâu thân thiện môi và răng, cay vừa vặn đầy đủ, Lãnh Ly Tuyên tươi tắn mỉm cười, khen: “Ngon vượt lên trước.”
“Chỉ ăn bánh cảnh giác nghẹn đấy, này, húp chút cháo cút.” Nam Cung Thiếu Uyên đẩy một chén cháo trứng cho tới trước mặt mũi hắn.

Xem thêm: khơ me đỏ là gì

Lãnh Ly Tuyên húp nhị ngụm, lại gắng một miếng bánh hoa hòe lên ăn.
Nam Cung Thiếu Uyên thấy hắn nhịn nhường như cực kỳ mến ăn bánh hoa hòe, ngay lập tức nhằm lại đĩa cho tới hắn, tự động bản thân ăn những thức ăn không giống.
Sau Lúc ăn kết thúc.
Lãnh Ly Tuyên cáo kể từ Nam Cung Thiếu Uyên, về bên phòng ngủ ngơi.
Lãnh Ly Tuyên về chống, húp một ngụm trà, ngay lập tức phía trên chóng ngủ.
Cơn buồn ngủ từ từ nhấc lên, áp lực thiếp cút.

Trong chiêm bao với cùng một phái đẹp tử tầm vóc đoan trang, phái đẹp tử mỉm cười nhẹ nhàng đang được ngồi mặt mũi hành lang cửa số thêu một đóa hoa mai.
Mặt ngươi rũ xuống, từng đàng kim mũi chỉ đều vô cùng trang nghiêm.
Một thiếu thốn niên phát hiện ra bà ngay lập tức hớn hở chạy cho tới, tựa nhập ở kề bên nường, khó khăn hiểu hỏi: “Mẹ, vì như thế sao u luôn luôn thêu hoa mai?”
Nữ tử ê buông kim chỉ xuống, xoa xoa đầu hắn, trìu mến nói: “Bởi vì như thế u mến hoa mai.

Hoa mai ko kinh sợ sương giá chỉ bão tuyết, quyết tâm tuy nhiên chấp nhất tỏa nắng rực rỡ nở rực, tách tuyết tách băng, một thân thiện cứng cỏi.”
Thiếu niên coi hoa mai ê, nhịn nhường như cảm nhận thấy hào hứng lấy tay vuốt ve sầu.
Nữ tử ê coi hắn, mỉm cười nói: “Mẹ kỳ vọng về sau Ly Tuyên lớn mạnh cũng hoàn toàn có thể tương tự như hoa mai này, phát triển thành một người cứng cỏi chính trực.”
Lãnh Ly Tuyên gật đầu.