tiểu thanh mai của thái tử điện hạ


Editor: Thùy Linh

Beta: Bỉm

Bạn đang xem: tiểu thanh mai của thái tử điện hạ

Lần trước tiên Lý An Nhiên nhìn thấy Niệm Sơ, cô nàng nhỏ khoác cái váy color hồng, trườn cho tới trườn lùi bên trên mặt mũi nền xi măng.

Cái váy mỏng tanh chỉ phủ đầy đủ những vị trí cần thiết phủ, lòi ra vài ba vị trí White nõn tròn xoe tròn như củ sen, vô cùng mũm mỉm.

Làm cho những người tớ ko thể kìm lòng nhưng mà mong muốn véo một chiếc.

Cô gái nhỏ để ý sử dụng tay phủi phủi khu đất, mồm còn đang được luyên thuyên phát biểu vài ba giờ đồng hồ ko rõ rệt.

Quả là một trong mùng rất là kỳ kỳ lạ.

Lý An Nhiên yên ổn tĩnh đứng xa xôi xa để ý nom cô.

Nắng chiều vô nằm trong chói sáng, giờ đồng hồ ve sầu kêu liên tiếp ở mặt mũi tai, dông nhẹ nhõm thổi qua chuyện thực hiện sụt giảm cái rét ngày hè.

Có lẽ vì thế mải đùa giỡn nhưng mà nền xi-măng như được quét tước thật sạch, lòi ra màu xanh lá cây thuở đầu.

Trong sảnh đem vài ba cây nhãn, mùi thơm non, cành lá xanh tươi, nghiền cây lớn phủ kín cả ánh mặt mũi trời, tạo nên một khoảng chừng râm rộng lớn ở bên dưới sảnh.

Cách bại liệt ko xa xôi, u của Lý An Nhiên đang được nằm trong thủ thỉ với dì, bên trên mặt mũi ăm ắp ý mỉm cười.

Ánh mặt mũi trời xuyên qua chuyện kẽ lá, tạo nên trở thành những vết lốm đốm vàng bên trên sảnh, nhỏ bé bỏng nhưng mà êm ấm.

Dường như đem xúc cảm bị trông thấy, Niệm Sơ ngước đầu nom lại, con cái ngươi thâm sáng sủa như tiềm ẩn cả làn nước, xinh đẹp nhất và trong veo, thực hiện cho những người tớ ko thể tách đôi mắt.

Cô như phân phát hiện tại một điều mới mẻ kỳ lạ, nom chằm chằm Lý An Nhiên rồi đùng một phát nở nụ mỉm cười.

Khuôn mặt mũi mũm mỉm, tròn xoe xoe như trái ngược bóng, mỉm cười hở lợi hồng hồng, tít đôi mắt, quơ chân múa tay ko thể kìm được thú vui sướng

Lý An Nhiên từ xưa đến giờ lãnh đạm cho tới bao nhiêu cũng ko nhịn được nhưng mà trầm trồ ý mỉm cười bên trên mặt mũi.

Cô chính thức vẫy tay về phía anh rồi trườn lại ngay gần, thân thuộc bản thân tròn xoe khẽ dịch rời lại gần một chút ít, góc nhìn trời đốm vàng khẽ chiếu lên domain authority thịt White nõn.

Lý An Nhiên đang được ngơ ngẩn nom thì bị cô bao phủ lấy một chân. Cô vẫn trườn cho tới ngay gần anh rồi mỉm cười hạnh phúc.

Như bị khích động, lòng anh trở thành mềm mịn và êm ấm hơn hết tia nắng ban chiều.

Anh cúi xuống bao phủ lấy cơ thể nhỏ bé bỏng bại liệt kể từ mặt mũi khu đất.

Vừa ôm nhập lòng, cô nàng nhỏ ngay lập tức bất ngờ vươn tay rời khỏi, ngoan ngoãn ngoãn ôm chặt lấy cổ anh.

Có chút nặng nề, Lý An Nhiên ngay lập tức sử dụng tay lưu giữ cô lại. Cơ thể nhập tay vô nằm trong mềm mịn, khá kỳ kỳ lạ, như 1 từng miếng thịt mượt đem theo dõi khá rét và mùi thơm, thực hiện tim anh như hẫng một nhịp.

Lý An Nhiên ko nhịn được nhưng mà nom để ý, Niệm Sơ vẫn dừng mỉm cười, chớp chớp hai con mắt thâm nhánh, ko náo động cũng ko quấy khóc nhưng mà chỉ tùy ý ôm chặt lấy anh.

Khuôn mặt mũi của Lý An Nhiên như được phản chiếu nhập hai con mắt thật sạch nhưng mà tinh nghịch khiết ấy, tương tự hoàn toàn có thể thấy rõ rệt anh.

Khuôn mặt mũi mũm mỉm, White nõn nhưng mà nhẵn nhụi như được tiến công phấn lên.

Đột nhiên, Lý An Nhiên cúi đầu, thơm ‘chụt’ một chiếc lên phía trên mặt cô.

Cảm giác vừa lòng, vừa phải mềm mịn, vừa phải êm ấm, thực hiện cho những người tớ yêu thương mến không thích buông tay.

Trong khoảnh khắc, trái ngược tim bại liệt ngay lập tức nhão nhoẹt, rối tinh nghịch rối thong manh .

Năm ni Lý An Nhiên 6 tuổi tác, Niệm Sơ vừa phải tròn xoe 8 mon.

Giữa hè.

Còn cho tới 2 mon nữa mới mẻ khai trường năm học tập mới mẻ, việc ngủ hè trong nhà tiếp tục không thể buồn ngán, tẻ nhạt nhẽo nhưng mà trở thành tươi tỉnh sáng sủa nếu như phân phát xuất hiện một vài ba điều thú vị.

Thư Giai nhìn thấy, kể từ lúc nam nhi mái ấm bản thân ôm đứa phụ nữ nhỏ trong phòng chúng ta Niệm nhập sảnh, thời nay anh cũng chạy quý phái mái ấm vị trí kia.

Không làm những gì không giống nhưng mà chỉ ôm cô, nằm trong cô đùa giỡn, trong khi thấy cô mỉm cười khinh khích thì chủ yếu tôi cũng mỉm cười theo dõi.

Hai đứa nhỏ nằm trong đùa giỡn, một phía White nõn, mềm mịn, một phía tuấn tú tuấn tú.

Cảnh tượng khan hiếm thấy vì vậy thực hiện cả nhị mái ấm gia đình đều thấy mới mẻ kỳ lạ ko thôi.

Lý An Nhiên tính cách ko biết kiểu như ai, đang đi đến tuổi tác trưởng thành và cứng cáp, tuy nhiên lại không nhiều phát biểu và tỉnh bơ.

Luôn quí ở 1 mình nhập chống xem sách. Khi mệt rũ rời thì chơi trò giải trí. Đối với những đứa con trẻ không giống ko giá buốt lùng cũng ko năng nổ lắm.

Quần áo bên trên người khi nào thì cũng thật sạch, mày mặt điềm tĩnh, một chút ít ý thức phấn chấn ở tuổi tác này cũng không tồn tại. Nhưng cũng khiến cho người tớ rời phiền lòng vì như thế không tồn tại một lỗi này.

Những phụ thân u không giống thông thường thắc mắc rằng con cháu mái ấm chúng ta quá tinh nghịch, tuy nhiên Thư Giai lại thắc mắc rằng nam nhi bản thân lại quá ngoan ngoãn ngoãn, tương tự như một ông cụ non, thiếu thốn mức độ sinh sống. Nhưng lúc này dường như đã không giống.

Bà ko thể nhịn nhưng mà liếc đôi mắt nom nhị đứa nhỏ nghịch ngợm cơ hội bại liệt ko xa xôi.

Niệm Sơ quí hạnh phúc đùa giỡn, ko chịu đựng ở ngoan ngoãn ngoãn bên trên chóng nhưng mà trèo lên trèo xuống. Đàm Nhã ngay lập tức vệ sinh tinh khiết sàn bê tông nhập sảnh, khoanh trở thành một khoảng chừng rộng lớn mang đến cô đùa giỡn.

Ngày hè nóng sốt, bên dưới sàn lại thoáng mát nên thời điểm hiện nay trong cả quạt cũng ko cần dùng.

Hai người u, Đàm Nhã là một trong nghề giáo dạy dỗ ngữ văn, trong cả kỳ ngủ hè chỉ ở ngay gần học viên. Còn Thư Giai sau khoản thời gian sinh Lý An Nhiên, chỉ trong nhà thực hiện nội trợ.

Vừa đúng vào lúc đem chuyện nhằm phát biểu.

Hai người kể từ lúc cưới ông chồng cho tới ở phía trên mới mẻ biết, Lý Khâm và Niệm Thanh là láng giềng cùng nhau kể từ nhỏ, mối liên hệ thân thuộc thiết cho tới nút hoàn toàn có thể khoác cộng đồng một quần. Sau Khi lập mái ấm gia đình, kiến thiết việc làm cũng ko gửi lên đường điểm không giống, vẫn ở thôn cũ.

Nói là thôn cũ vì như thế đa số những tòa mái ấm cũ ở TP.HCM B đều là những khoảng chừng sảnh nhỏ, những ngõ hẻm lâu năm với những bức tường chắn xanh lơ và gạch men thâm.

Chỉ sau khoản thời gian kinh tế tài chính cải cách và phát triển, nhiều tòa mái ấm rộng lớn đều nẩy lên, một làn sóng mới mẻ tân tiến hóa. có vẻ như điểm này vẫn trở thành lâu đời và lỗi thời.

Lý Khâm bao nhiêu trong năm này thông thường xuyên nhai nhải, đa phần là mong muốn gửi mái ấm cho tới trung tâm TP.HCM.

Lúc trước Niệm Thanh đua đậu một ngôi trường Đại Học rộng lớn, Lý Khâm lại chỉ học tập ở một ngôi ngôi trường thông thường tuy nhiên quan hệ của mình ko hề xa xôi cơ hội, vẫn chính là bạn bè chất lượng của nhau.

Sau này, Khi Niệm Thanh trở nên nghề giáo, Lý Khâm cũng chính thức marketing. Sau một vài ba năm thì doanh nghiệp lớn càng ngày càng cải cách và phát triển to hơn bởi vậy mới mẻ xem xét cho tới việc chọn mua mái ấm.

Trái lại, nhị bà xã ông chồng Niệm Thanh đều là nghề giáo, bổng cũng không nhiều nếu không muốn nói là rất ít, thời điểm hiện tại lại sở hữu con cái, mua sắm mái ấm mới mẻ trái ngược thực là một trong việc khó khăn. Cho mặc dù Lý Khâm rất nhiều lần mong muốn trợ giúp tuy nhiên luôn luôn bị kể từ chối.

Tuy nhiên, khu vực này cũng dễ dàng sinh sống, tư phương thông thoáng đãng, tấp nập rét, hạ non, ko nói tới những lỗi nhỏ thì cũng chính là điểm hoàn hảo nhằm sinh sống. Thế nên sau đó 1 khoảng chừng thời hạn lâu năm thì không thể ý mong muốn gửi lên đường nữa.

Nói cộng đồng, mối liên hệ nhị mái ấm khăng khít thân thuộc thiết đến mức độ thực hiện người không giống cũng cần ghen ghét ghen tị.

Vào chiều, trời vẫn tồn tại rét, tuy nhiên bên dưới nghiền cây lại thoáng mát, những tia nắng nhỏ nhẹ dịu chiếu quý phái, dông thổi nhè nhẹ nhõm, lá khẽ đung fake, mang lại một hồi mùi hương non.

Lý An Nhiên đang được đứng bên dưới bóng râm, tay nâng người Niệm Sơ, cảnh giác dạy dỗ cô nàng nhỏ luyện lên đường, tâm lý hào hứng như thể đang khiến một việc yêu thương quí vậy.

Sự trầm tính Khi xưa không những ko thấy, mà còn phải lòi ra chút con trẻ con cái khan hiếm đem.

Từ Khi sinh rời khỏi, Niệm Niệm vẫn vô cùng ngoan ngoãn ngoãn, ko tiếng ồn, bắt gặp người kỳ lạ cũng ko khóc. Lúc nào thì cũng trưng rời khỏi khuôn mặt mũi nhỏ tròn xoe mỉm cười hạnh phúc.

Hiện bên trên bị Lý An Nhiên ôm nửa người nhập lòng, chỉ biết bước tiến với nhị chân cụt củn, yếu ớt ớt theo dõi sau anh.

Thư Giai nằm trong Đàm Nhã vừa phải thủ thỉ phiếm vừa phải canh con cái, nhị người chúng ta ko chờ mong Lý An Nhiên hoàn toàn có thể dạy dỗ Niệm Sơ đồ vật gi, đơn thuần trong những khi nhị đứa nhỏ nghịch ngợm bên cạnh nhau thì cả nhị u cũng đều có vài ba phút rảnh rỗi.

Tuy nhiên vào trong ngày nọ, Lý An Nhiên ngồi xổm bên trên mặt mũi khu đất, giang nhị tay rời khỏi với Niệm Sơ, cô nàng nhỏ tấp tểnh bước tiến vài ba bước rồi lại té nhào nhập lòng anh, nhị người sửng sốt cho tới nỗi ngừng tức thì việc thêu chữ thập.

Xem thêm: hình ảnh anime buồn nam

“Niệm Niệm…vừa mới mẻ có thể bước đi sao?”, Thư Giai ngờ ngạc quay đầu sang một bên, nom Đàm Nhã căn vặn.

Đàm Nhã nhị đôi mắt cũng phanh lớn, nom chằm chằm cảnh tượng trước đôi mắt, ngơ ngẩn vấn đáp, “Tôi cũng vừa phải mới mẻ biết đấy…”

Lý An Nhiên kìm nén sự phấn khích trong tâm địa bản thân, tuy nhiên ko phủ lấp liếm nổi nụ mỉm cười bên trên mặt mũi. Anh ôm chặt Niệm Sơ, nom chằm chằm cô với góc nhìn tráng lệ và trang nghiêm nhưng mà khen ngợi ngợi.

“Niệm Niệm xuất sắc quá, vẫn có thể bước đi rồi này!”

Nhưng người trước mặt mũi lại không hiểu biết gì, chỉ mỉm cười toe toét, nhị chân ngọ nguậy, ồn ào ko thôi.

Lý An Nhiên bắt chặt lấy bàn tay đang được rung lắc lư của cô ấy, cúi đầu thơm lên song má mềm mịn White trẻo, rồi dịu dàng êm ả phát biểu, “Niệm Niệm ngoan ngoãn, luyện lại đợt tiếp nhữa nhé.”

Anh hứng Niệm Sơ tại vị, rồi mới mẻ buông tay, lùi lại vài ba bước rồi ngồi xổm kể từ xa xôi, giang nhị tay về phía cô, bên cạnh đó nhẹ dịu vỗ vỗ.

“Niệm Niệm tiếp đây, anh ở đây này.”

Cơ thể nhỏ bé bỏng đang được đứng bại liệt chính thức chao hòn đảo bước từng bước về phần bên trước, nhẹ dịu tương tự không tồn tại lực, ai nhìn thấy cũng sợ hãi cô tiếp tục té.

Lý An Nhiên cũng để ý nom, không đủ can đảm nhắm đôi mắt, anh triệu tập cao chừng theo dõi từng bước tiến của Niệm Sơ, nếu như chỉ vấp váp té một bước nhỏ, thì tiếp tục ngay lập tức chạy lại ôm cô.

Cũng may bại liệt đơn thuần tâm trí của anh ý thôi, khuôn mặt mũi Niệm Sơ đang được tươi tỉnh mỉm cười, bước đi cụt nhỏ, thân thuộc bản thân khi rung lắc chạy trực tiếp nhập ngực anh.

Lý An Nhiên vừa lòng bắt lấy tay cô, ôm chặt cô nhập lòng.

Một giờ chiều nọ, mới mẻ hồi này Niệm Sơ còn đang được luyện lên đường nhưng mà giờ vẫn hoàn toàn có thể lờ lững rãi đi dạo nằm trong u, Đàm Nhã hạnh phúc đùa giỡn với cô bên trên tuyến đường nhỏ.

Lý An Nhiên ở một phía nom chằm chằm, nụ mỉm cười hiện tại rõ rệt bên trên khuôn mặt mũi tròn xoe xoe bại liệt, tùy tiện ăn lặt vặt một miếng.

Rõ ràng anh là kẻ dạy dỗ cô lên đường từng bước, thế này nhưng mà chỉ nhập chớp đôi mắt ngay lập tức quên mất mặt anh, còn ở bại liệt mỉm cười đùa hạnh phúc, thực sự cô nàng nhỏ không tồn tại bổng tâm.

Lý An Nhiên cụp đôi mắt, nom chằm chằm bên dưới khu đất phân phát hiện tại đem hòn đá nhỏ màu xanh lá cây, thuận tay nhặt lên rồi ném nhập góc tường. Nếu cứ nhằm bên trên lối như vậy, ai bại liệt đang được luyện lên đường ko cảnh giác giẫm nhập thì tiếp tục vô cùng nhức.

Anh lại đợt tiếp nhữa Phục hồi góc nhìn ngước lên, nom loài người nhỏ bé bỏng bại liệt nhưng mà khẽ mỉm cười. Thư Giai vỗ đầu anh, nhẹ dịu phát biểu,

“Đi thôi, trời tối rồi, về nhà ăn cơm trắng.”

“Vâng”, anh gật đầu, rồi chợt lưu giữ rời khỏi điều gì bại liệt ko ưng ý, ngay lập tức nhỏ giọng nói: “Mẹ, vẫn phát biểu là chớ vỗ đầu con cái nữa nhưng mà.”

“Làm sao? Ngay cả đầu nam nhi bản thân u cũng ko được vỗ à?”

“Con vẫn chính là học viên tè học tập rồi, không thể là con trẻ mầm non nữa!”

Thư Giai hừ một giờ đồng hồ rồi lại xoa đầu anh, vừa phải mỉm cười vừa phải mắng: “Ngay cả là học viên tè học tập, con cái cũng vẫn chỉ là một trong đứa nhỏ.”

Mùa hè trôi qua chuyện, khí hậu cũng trở thành giá buốt rộng lớn một chút ít. Gió tối hòa quấn cùng theo với mùa thơm sực thông thoáng của hoa quế.

Niệm Sơ vẫn hoàn toàn có thể tự động bản thân bước tiến nhập sảnh,  Lý An Nhiên thông thường dẫn cô lên đường dạo bước, một cao một thấp bắt tay nhau qua chuyện những tuyến đường đá, qua chuyện những khuông hành lang cửa số.

Chỉ Khi bắt gặp được những đám trẻ con đang được bên cạnh nhau đùa giỡn, chắc chắn rằng sẽ không còn tránh khỏi những góc nhìn Reviews. Những thời điểm hiện nay, Lý An Nhiên thông thường rước Niệm Sơ rời khỏi hâu phương phủ, ko làm cho ai trông thấy.

Lúc Niệm Sơ còn bi bô luyện phát biểu, những Khi fake cô ra bên ngoài nghịch ngợm cũng chỉ biết kêu ê ê a a, Khi khích động còn quơ chân múa tay.

Do một trong những phần được cưng chiều chiều kể từ Khi sinh rời khỏi, cô đem hai con mắt tròn xoe xoe thâm nhánh, khuôn mặt mũi mũm mĩm như cái bánh bao nhỏ, khiến cho ai ai cũng rước lòng yêu thương mến ko thôi.

Lý An Nhiên chính thức dạy dỗ cô nàng nhỏ thủ thỉ.

Từng câu từng chữ, vô nằm trong tráng lệ và trang nghiêm, nhượng bộ như ko hề cảm nhận thấy phiền nhưng mà luôn luôn dạy dỗ lại rất nhiều lần, vừa phải kiên trì lại vừa phải chi tiết, Thư Giai nằm trong Đàm Nhã mỗi một khi thấy vậy đều cảm kích ko thôi.

Duyên phận thân thuộc người với những người thực sự kỳ kỳ lạ.

Thời điểm Niệm Sơ biết phát biểu, chữ trước tiên Khi phanh mồm ko cần là ‘cha’, cũng ko cần ‘mẹ’, nhưng mà là ‘anh’

Trước khai giảng một ngày, Lý An Nhiên nằm trong Niệm Sơ ngủ hè vẫn nhị mon, sau cuối cũng cần cho tới ngôi trường, anh ko nỡ xa xôi cô. Trước Khi tới trường, còn không bao giờ quên dụ cô phanh mồm,

“Niệm Niệm, ngày mai anh cần cho tới ngôi trường, sẽ không còn thể cho tới nghịch ngợm với em”.

“Ê ê…a”. Khuôn mặt mũi White trẻo vô tư lự mỉm cười.

“Anh còn cần về mái ấm.” Lý An Nhiên ôm cô nhập lòng, ngồi xổm xuống sàn mái ấm.

“ Y hắn..”. Cánh tay bậm bạp chỉ biết vẫy vẫy, song môi mềm mịn nở nụ mỉm cười nhằm lộ nhị cái răng cửa ngõ nhỏ white color, giương hai con mắt thâm láy, thơ ngây nom.

Ánh nắng và nóng chiếu ăm ắp trời, chiếu xuống khuôn mặt White nõn, Lý An Nhiên nửa ngồi xổm bên trên sàn mái ấm, khuôn mặt mũi hiện tại một vẻ mất mặt non.

Anh dạy dỗ Niệm Sơ phát biểu lâu vì vậy nhưng mà vẫn ko thể nghe cô phát biểu những gì anh mong muốn nghe.

Lý An Nhiên chớp chớp đôi mắt, lại ngước đầu lên nom, hai con mắt hiện thị lên một tia chờ mong.

“Niệm Niệm, gọi “anh” này.”

Cô phanh lớn đôi mắt nom anh, khóe mồm rung rinh rung rinh.

Lý An Nhiên tuyệt vọng cúi nom xuống khu đất, tuy nhiên đùng một phát một tiếng nói nhỏ phân phát rời khỏi mặt mũi tai anh.

Rõ ràng và mới mẻ kỳ lạ, mềm mịn như nhung lụa khẽ lập cập, tựa những tia sáng sủa mặt mũi trời xuyên qua chuyện những đám mây khi rạng đông rồi xuyên trực tiếp nhập màng tai của anh ý.

“ Anh..anh…”

Lý An Nhiên ưng ý, ngay tức thì bế cô lên kể từ mặt mũi khu đất, mừng rỡ xoay vài ba vòng, vui vẻ mừng và niềm hạnh phúc ko thể trình diễn miêu tả không còn được tâm lý của anh ý thời điểm hiện nay, anh chỉ thấy những ánh mặt mũi trời như đang được chiếu rọi cả tim bản thân.

Lúc tối, Niệm Thanh, Đàm Nhã nằm trong đùa giỡn với Niệm Sơ, tự nhiên nghe thấy cô chính thức phát biểu “ba, mẹ”, nhị người sửng bức một hồi mới mẻ khích động nom nhau, rồi lại bắt cô kế tiếp phát biểu.

Tuy Niệm Sơ vẫn chưa tồn tại thể phân tích, đem lúc còn ê ê a a để thay thế thế, tuy nhiên đối với Lý An Nhiên khi nhỏ còn hứng rất là nhiều.

Anh quí thủ thỉ với cô, dịu dàng êm ả lắng tai tiếng nói non nớt bại liệt phát biểu theo dõi anh từng ngôn từ rồi tiếp sau đó kể từ từ trôi chảy.

Khó hoàn toàn có thể mô tả xúc cảm vui vẻ sướng Khi đạt được trở thành tựu này.

Lý An Nhiên chính thức tới trường, từng khi tan học tập lại chạy quý phái mái ấm cạnh bên trước tiên, nằm trong Niệm Sơ đùa giỡn nửa ngày rồi mới mẻ về nhà ăn cơm

Nhưng anh thông thường gắp đồ ăn nhập chén rồi chạy hỗ tương đút từng miếng mang đến Niệm Sơ, ưng ý nom chiếc miệng nhỏ nhai kể từ kể từ.

Thời gian trá trôi qua chuyện, Niệm Sơ cũng càng ngày càng linh hoạt vững mạnh, từng lượt trông thấy Lý An Nhiên, cô đều chạy từng bước nhỏ kêu “anh”.

Sau bại liệt giang nhị tay rời khỏi, té nhào nhập lòng anh rồi ôm chặt.

Khuôn mặt mũi tròn xoe tròn xoe, mỉm cười lên như 1 hoa lá nở rực, vô cùng dễ thương và đáng yêu.

Lúc Niệm Sơ to hơn chút nữa, Lý An Nhiên chính thức dắt cô ra bên ngoài nghịch ngợm trò mèo xua đuổi con chuột hoặc trốn mò mẫm với mọi đứa con trẻ không giống.

Còn những ngày mưa tiếp tục nằm trong cô trong nhà, dạy dỗ cô hiểu từng chữ nhập cuốn chuyện tranh, ngóng trong thời điểm còn sót lại của cuộc sống đều ở mặt mũi cô nàng nhỏ ấy.

Sau này, từng đứa con trẻ nhập thôn đều biết rõ, cạnh bên Lý An Nhiên luôn luôn mang trong mình 1 em gái nhỏ, như hình với bóng, khi nào thì cũng lưu giữ chặt nhập tay.

Không ai dám bắt nạt,

Xem thêm: phân tích khổ 1 2 đây thôn vĩ dạ

Không ai dám lại gần.

Dù cô nàng nhỏ ấy đem hai con mắt thâm nhánh lớn tròn xoe, làn domain authority White và khuôn mặt mũi ngời sáng sủa.

Truyện được edit và đăng bên trên https://dug.edu.vn/