truyện lòng chỉ hướng về em

1

Vừa lên đường đàng vừa phải nghe nhạc, tai nghe ở bên phải của tôi bất thần bị lúc lắc xuống.

Bạn đang xem: truyện lòng chỉ hướng về em

Quay đầu lại nhìn, tôi và thương hiệu cướp mặt mũi xứng đáng khinh thường trợn đôi mắt nhìn nhau.

Trong tay y thay cho điện thoại thông minh của tôi, khuôn điện thoại thông minh cơ liên kết với chạc tai nghe của tôi…

“Có cướp!” Tôi lúc lắc lại điện thoại thông minh rồi nhét này lại nhập túi xách tay.

Không ngờ thương hiệu cướp nghiến răng, lúc lắc luôn luôn cái túi xách tay của tôi.

“Đứng lại!” Tôi tháo dỡ giầy gót cao, thay cho bên trên tay cuồng loạn xua đuổi theo đuổi.

Đuổi một mạch tía cây số, tôi thiệt sự không hề chút mức độ nào là.

“Cướp, van nài hãy chung tôi bắt cướp với!” Tôi hét lên nhập vô vọng.

Đúng thời điểm hiện tại, một người chất lượng bụng xuất hiện tại, gạt té thương hiệu cướp.

Tôi thở hồng hộc bước lên phía trước: “Cảm ơn anh nhiều…Anh…”

Còn còn chưa kịp rằng nói đoạn lời nói cảm ơn, vừa phải bắt gặp mặt mày “người chất lượng bụng”, tôi đâm đi ra chán chường.

Hóa đi ra là chúng ta trai cũ của tôi, Giang Dục.

Ba năm ko bắt gặp, anh vẫn đẹp mắt trai như xưa, đơn thuần góc nhìn nhìn tôi không hề trìu mến nữa tuy nhiên tràn ngập sự châm chọc.

“Vậy tuy nhiên là cô, thiệt là xui xẻo!”

Dứt lời nói, anh nhấc chân giẫm thương hiệu cướp lên, thậm chí là còn hứng thương hiệu cướp dậy, chất lượng bụng phủi lớp bụi bên trên người gã: “Anh trai à, chạy chậm trễ thôi, chớ vội vàng chứ.”

Tên cướp ngu người nhìn Cửa Hàng chúng tôi rồi ko chút tự dự thay cho cái túi lên chạy lên đường.

Thấy bóng hình hắn chuẩn bị bặt tăm ở đoạn ngoặt, tôi ko chút tâm trí tuy nhiên buột mồm thốt ra: “Giang Dục, vào trong túi của tôi đem hình ảnh khỏa thân thuộc của anh ý đấy!”

Sau Khi sửng bức một khi, Giang Dục tươi tỉnh lại: “Má! Tô Niệm Niệm, cô đói khát đến mức độ này sao?”

Giang Dục tức giẫn dữ chạy như điên xua đuổi theo đuổi.

Không bao lâu, anh vẫn lấy lại được cái túi.

Tôi tức thời phanh túi lấy điện thoại thông minh đi ra báo công an.

Sau Khi thương hiệu cướp bị công an bắt lên đường, tôi cũng quyết định chuồn êm đềm, tuy nhiên Giang Dục vẫn ngăn trước mặt mày tôi.

Anh xụ mặt mày, ko che cất giấu sự mất mặt kiên nhẫn: “Trả hình ảnh lại mang đến tôi.”

2

Tôi tóm chặt túi xách tay nhập tay: “Vừa rồi tôi lừa anh thôi, tất cả chúng ta chia ly tía năm rồi, sao tôi hoàn toàn có thể lưu giữ hình ảnh của anh ý được.”

“Hừ!” Giang Dục cười cợt rét trở nên tiếng: “Tôi ko tin cẩn, tự động cô lôi ra hoặc nhằm tôi tự động thăm dò, cô lựa chọn lên đường.”

“Tôi thiệt sự ko có…” Tôi nỗ lực ngụy biện.

Giang Dục vẫn mất mặt không còn kiên trì, trầm mặt mày lúc lắc lấy cái túi xách tay nhập tay tôi chính thức hiếu động.

Tôi vốn liếng tràn trề thoải mái tự tin cho tới Khi bắt gặp Giang Dục phanh ngăn nhì phần bên trong túi đi ra, trong trái tim ngay tắp lự thấy mệt mỏi.

Tôi lúc lắc lấy tấm hình trước lúc Giang Dục thấy, nhét trực tiếp nhập mồm, nhai qua chuyện bao nhiêu khuôn ngay tắp lự nuốt xuống.

“Khụ khụ…” Cổ họng tôi nhức tự bị cộm, ho khan kinh hoàng.

Giang Dục theo đuổi phiên bản năng quyết định vỗ sống lưng mang đến tôi, tuy nhiên Khi chuẩn bị va nhập tôi thì đùng một cái rụt tay về.

“Đúng là thiết bị điên!”

Bỏ lại câu này đoạn, anh sải bước tách lên đường.

Chờ cho tới Khi hình bóng của anh ý bặt tăm, tôi mới mẻ tịch thu tầm đôi mắt.

Tôi cũng quyết định tách lên đường.

Nhưng mới mẻ vừa phải nhấc chân, lòng cẳng chân ngay tắp lự truyền cho tới xúc cảm nhức thấu tim.

“A–” Tôi hít một khá rét.

Kiểm tra thì thấy lòng cẳng chân đã biết thành xước tự quái sát trong khi chạy.

Không còn cơ hội nào là không giống, tôi lấy điện thoại thông minh đi ra bịa Didi*.

* Ứng dụng bịa xe cộ như Grab/Be…

Mười phút sau, một cái Maserati ngừng ở trước mặt mày tôi.

Tôi đang được cảm thán bịa Didi mà còn phải hoàn toàn có thể bịa được Maserati, giây tiếp sau, Khi lên xe cộ ngồi và bắt gặp bác tài nụ cười cợt bên trên mặt mày tôi sầm uất cứng lại.

Lại là Giang Dục!

3

“Cô lên đường đâu?” Lông ngươi Giang Dục nhíu chặt.

Tôi còn chưa kịp phanh mồm, Giang Dục vẫn lên giờ phiên nữa: “Lúc trước cô chê nghèo khó say nhiều vứt quăng quật tôi, vậy kiên cố lúc này cô vẫn ở mặt mày một người phong lưu, sinh sống nhập Nhà biệt thự rộng lớn rồi ấy nhỉ?”

Giọng điệu của anh ý ăm ắp giễu cợt.

Vì không thích mất mặt mặt mày trước anh, tôi bịa đi ra một địa chỉ: “Số 8, Cẩm Thịnh Uyển.”

Cẩm Thịnh Uyển là quần thể Nhà biệt thự tiên phong hàng đầu ở trên đây.

Cũng là vị trí điểm thao tác của anh ý trai tôi.

Nghe vậy, tay tóm vô lăng lái xe của Giang Dục khá khựng lại, tiếp sau đó thì thông thường quay về.

Tôi vốn liếng quyết định bảo Giang Dục trả tôi cho tới cổng quần thể Nhà biệt thự là được rồi, ko ngờ tôi còn còn chưa kịp rằng thì xe cộ vẫn tiến thủ nhập quần thể Nhà biệt thự, ngừng trước cửa ngõ Nhà biệt thự số 8.

Xem thêm: khu 2 hoàng cương thanh ba phú thọ

“Cảm ơn.” Sau Khi tôi xuống xe cộ, Giang Dục cũng theo đuổi xuống.

“Cô đem kiên cố đấy là nhà đất của cô?”

Tôi ưỡn ngực: “Đương nhiên!”

Để chứng tỏ lời nói giả dối của tớ, tôi còn thuần thục nhập mật mã nhập Nhà biệt thự và Open.

“Bây giờ anh tin cẩn chưa?” Tôi hất cằm kiêu ngạo với Giang Dục.

“Ha!” Anh cười cợt rét một giờ, ko rõ ràng ý tứ.

Thật trùng khớp, anh trai tôi ra phía bên ngoài đúng vào khi này.

Tôi nhanh gọn lẹ bước cho tới, khoác tay anh trai, ra mắt với Giang Dục: “Đây là kẻ chúng ta trai phong lưu của tôi.”

Mặt tôi ăm ắp đắc ý, anh tôi lại xấu xa hổ nhìn Giang Dục: “Sế… Sếp.”

Cái gì?

Tôi tức thời hóa đá.

Tình huống này là thế nào?

Giang Dục là sếp của anh ý tôi, rằng cách tiếp, Nhà biệt thự này là của Giang Dục?

4

Quá xấu xa hổ!

Khỏi rất cần phải rằng, tôi chuẩn bị sử dụng chân đục đi ra một chiếc hố còn rộng lớn khuôn Nhà biệt thự này.

“Tô Niệm Niệm, sao tôi lại ko biết phái đẹp người sở hữu của căn Nhà biệt thự này là cô vậy?” Giang Dục nhìn tôi bởi vì góc nhìn khinh thường thông thường.

Người không giống hoàn toàn có thể khinh thường thông thường tôi, tuy nhiên tôi không thích nhằm Giang Dục khinh thường thông thường tôi.

Đột nhiên, tôi mang trong mình một phát minh.

Tôi hất cánh tay anh tôi đi ra, ân oán trách: “Đồ đểu! Không nên anh rằng đấy là nhà đất của anh sao? Hóa đi ra anh gạt tôi, oa a a…”

Tôi con quay sống lưng về phía Giang Dục, khóc thương tâm mong muốn bị tiêu diệt.

Nhưng bên trên thực tiễn, tôi lại sử dụng khẩu hình rằng với anh trai tôi: “Diễn mang đến em! Nếu ko em tiếp tục ra mắt mang đến chị dâu bao nhiêu anh trai ngọt nhạt nước!”

Quả nhiên, sự uy hiếp của tôi rất rất hiệu suất cao.

Anh ấy nhìn Giang Dục, rồi nhìn tôi.

Anh trai tôi hồi hồn.

Anh ấy hít sâu sắc một khá, bỏ mặc toàn bộ tuy nhiên rằng với tôi: “Niệm Niệm, tuy vậy lúc này anh ko mua sắm được Nhà biệt thự, tuy nhiên một ngày nào là cơ anh chắc chắn tiếp tục mua sắm được.”

“Đồ gián trá, tôi sẽ không còn khi nào tin cẩn anh nữa, tất cả chúng ta chia ly đi!” Bỏ lại những lời nói này, tôi ôm mặt mày chạy lên đường.

Cho cho tới Khi chạy thoát ra khỏi quần thể Nhà biệt thự, không hề cảm biến được ánh vướng sáng sủa quắc của Giang Dục, tôi mới mẻ thở phào thoải mái.

Tôi bắt xe cộ về mái ấm, nhìn lòng cẳng chân bị quái sát nguy hiểm, âm thầm suy nghĩ bản thân xui xẻo.

Gặp ai ko bắt gặp, sao lại bắt gặp Giang Dục chứ?

Trong khi quẹt dung dịch mang đến lòng cẳng chân, tôi bất giác lưu giữ lại cảnh tượng bao nhiêu năm trước đó.

Khi cơ, Giang Dục vẫn quỳ xuống cầu van nài tôi chớ chia ly với anh, tuy nhiên tôi vẫn đẩy anh đi ra, kéo vali loại bỏ đi.

5

“Ding Dong –“

Tiếng chuông cửa ngõ vang lên kéo tôi thoát ra khỏi loại tâm trí.

Tôi vực lên Open.

Là một chàng trai cho tới nhằm uỷ thác đồ ăn thức uống tôi vẫn mua sắm ở chợ gần đây.

Sau Khi đem thiết bị nhập chống phòng bếp, tôi bịa Ϲɑmerɑ chính thức việc làm ngày ngày hôm nay một cơ hội đâu nhập đấy.

Tôi là một trong những blogger siêu thị, hằng ngày tôi nấu bếp và phát triển nhằm lôi cuốn người xem theo đuổi dõi, tiếp sau đó nhận lăng xê nhằm thăm dò chi phí.

Tôi vẫn thao tác này được 1 năm, giờ thì tôi cũng có thể có hàng nghìn ngàn fans.

Sau Khi gói gọn đoạn chục bao nhiêu phần ăn vẫn sẵn sàng, tôi tắt Ϲɑmerɑ lên đường, nhìn những phần ăn được bố trí nhỏ gọn lại thấy lúng túng.

Tôi nên trả những vỏ hộp cơm trắng trưa này cho tới studio của anh ý trai thôi.

Trước trên đây ko biết ông mái ấm của anh ý trai tôi là Giang Dục thì thôi lên đường, lúc này biết rồi, tôi mong muốn rời mặt mày.

Dù sao tôi mới mẻ mất mặt không còn sĩ diện trước mặt mày Giang Dục, ko thể lại mò mẫm cho tới cửa ngõ ngay tắp lự đích không?

Chuyện này giản dị và đơn giản, tôi gọi năng lượng điện mang đến anh trai, bảo anh ấy trở lại lấy.

Studio của anh ý tôi cũng chỉ cơ hội điểm tôi chục phút tài xế.

Một khi sau, anh tôi ăm ắp phiền lòng nhìn tôi: “Niệm Niệm, em và sếp của anh ý rốt cuộc đem mối liên hệ gì? Em đem biết nếu như góc nhìn hoàn toàn có thể làm thịt người, thời điểm hiện tại anh đã biết thành cậu tớ đâm bị tiêu diệt rồi không!”

“E hèm… Anh ấy là chúng ta trai cũ của em.”

“Cho nên sếp của anh ý đó là người chúng ta trai nghèo khó kém cỏi tuy nhiên em chê nghèo khó say nhiều vứt quăng quật kia?” Anh tôi trợn tròn xoe đôi mắt sửng sốt.

“Ừm.”

Phải mất mặt một khi lâu anh tôi mới mẻ trả hồn lại sau cú sốc.

Xem thêm: mèo tam thể đực giá bao nhiêu

Anh ấy thu lại vẻ phiền lòng bên trên mặt mày, thay cho nhập cơ nhìn tôi bởi vì góc nhìn thương xót: “Niệm Niệm, trước khi em chia ly với cậu tớ vì như thế đem ẩn tình không giống. Hơn nữa nhìn phản xạ của cậu tớ hoàn toàn có thể thấy rõ ràng vẫn còn đấy quan hoài em, hoặc là em phân tích với cậu tớ đi?”

Nghe vậy, tôi đắng cay nhấp lên xuống đầu: “Anh ấy quan hoài em nơi nào, rõ nét là hận em.”

Anh tôi còn quyết định rằng tăng gì nữa, tôi lên giờ trước, ngắt lời nói anh ấy: “Anh, vẫn chính là quá khứ rồi.”