người tình trí mạng chương h

Trước cơ em đi ra sao, đã thử gì, cùng theo với ai anh đều rất có thể ko quan hoài. Hạ Trú, em cần lưu giữ kỹ mang đến anh, sau đây thường ngày của em đều là của Lục Đông Thâm.

Một lời nói đem theo không ít hàm ý thâm thúy, đầy đủ nhằm khiến cho Hạ Trú sau thời điểm lao vào chống đang được cần dành riêng thật nhiều thời hạn nhằm nghiền ngẫm những ý nghĩa sâu sắc lờ mờ ám phía bên trong.

Bạn đang xem: người tình trí mạng chương h

Cảnh Ninh ko hề gạt cô.

Cho mặc dù cô ko khi nào lao vào gian dối chống này, cũng rất có thể hiểu rằng thực sự Lục Đông Thâm xung quanh năm bịa đặt khu vực căn chống này. Không trải thảm, mặt mũi khu đất sáng sủa cho tới nỗi rất có thể thực hiện gương soi. Không thấy vật phái nữ trang, cũng không tồn tại đầy đủ những loại vật dụng tô điểm. Vài cống phẩm rất ít được như ý tích lại cũng khá được bày vẽ rất rất chỉnh tề, Gọn gàng, đến phía cũng khá được xếp thống nhất.

3601.

Hạ Trú lưu giữ đi ra rồi.

Ở Thương Lăng, Khi cô nói: Thì đi ra anh ngủ ở phía bên trên tôi. Anh mỉm cười rất rất hiền hòa, vấn đáp rất rất nho nhã: Đúng vậy, tôi sinh sống ở phía bên trên cô.

Xem đi ra căn căn bệnh ám ảnh chống chế của Lục Đông Thâm ko cần nguy hiểm thông thường, trong cả 1 căn chống nhằm ở nhưng mà cũng đòi hỏi vươn lên là thái và nghiêm ngặt cho tới vậy.

Cùng một chừng cao, và một loại chống, và một khối hệ thống những loại cống phẩm tô điểm, tiếp tục khiến cho cô ngỡ như bản thân được trở được Thương Lăng, về bên trong thời hạn mon thả giàn ngược ngạo. Nhưng Khi thiệt sự đứng trước sườn hành lang cửa số sát sàn nhập xuyên suốt, phóng tầm đôi mắt coi đi ra phía bên ngoài, cảnh quan lại nhắc nhở cô thế này gọi là vật thay đổi sao dời.

Xưa cơ coi đi ra xa vời là quận Xuyên Dương của Đàm gia, về tối đèn đuốc tỏa nắng rực rỡ, người người sôi động, tự tôn đối đầu với quận Quan Dương điểm Skyline rung rinh cứ; Bây giờ, ngoài hành lang cửa số là cảnh tối của Bắc Kinh, những tuyến đường lâu năm như mạng lụa xen kẹt nhập nhau, những ngọn đèn xe pháo đỏ tía rực vòng vèo miên man, lâu năm tít tắp.

Nhưng rõ nét là một trong những quang cảnh náo sức nóng là thế, vậy nhưng mà đứng bên trên tầng 36 lại cô độc như cơ hội dòng sản phẩm người cơ cả nghìn dặm.

Cô ko biết Khi đứng trước sườn hành lang cửa số này, Lục Đông Thâm đang được suy nghĩ điều gì. Đứng sững trước cả trời tối phồn vinh phát đạt, Khi cúi xuống coi vô số những loài người bên trên cuộc sống này, anh vẫn đang được bày mưu đồ tính tiếp hoặc cũng đem trong tâm địa một niềm đơn độc tựa như cô?

Thương Xuyên gọi điện thoại cảm ứng cho tới.

Mới chỉ vài ba ngày trôi qua chuyện, giọng cậu tao nghe dường như đã rất rất mỏi mệt nhọc.

Cậu tao căn vặn coi tình hình chỗ bị thương của cô ý đi ra sao rồi, sau cùng gần như là khẩn cầu: “Cậu ham muốn hận tôi thế này thì tùy, chỉ van nài cậu thưa mang đến tôi biết Tả Thời đang được ở đâu.”

Hạ Trú tóm chặt địa hình, bên trên lớp kính thủy tinh ma in hằn khuôn mặt mũi lợt lạt của cô ý. Cô nói: Thương Xuyên, tôi ko hận cậu, cũng ko trách cứ cậu, Tả Thời thất lạc rồi, tôi cũng ko biết anh ấy đang được ở đâu.

Ở đầu cơ, Thương Xuyên trầm khoác một khi rất mất thời gian, sau cùng khẽ căn vặn cô một câu: Người yêu thương sinh sống bị tiêu diệt ko rõ ràng, cậu đang được quyết định tìm hiểu thú vui mới?

Câu thưa này tựa như một phù chú quỷ quỷ, cứ thế xuyên trực tiếp nhập tận niềm mơ ước.

Chỉ sở hữu điều, tiếng nói cơ đang trở thành hóa học giọng của Tả Thời, người anh loang lổ vết tiết, hai con mắt xinh rất đẹp toát đi ra nỗi thù hằn hận dành riêng cho cô. Anh xua đuổi theo đuổi cô, bám riết lấy cô, bóp chặt cổ cô và hóa học vấn: Vì sao em vứt khoác tôi ko quan liêu tâm?

Hạ Trú kinh hoàng hét lên một giờ “Tả Thời” rồi thức tỉnh ngoài cơn ác mơ.

Trước đôi mắt là quầng sáng sủa u ám, nhạt nhẽo nhòa.

Là ánh đèn sáng vàng phì bên dưới trời tối hắt nhập sườn hành lang cửa số, mung lung và tĩnh mịch. Dưới người là một trong những khoảng chừng mềm mại và mượt mà, hóa đi ra cô đang được ngủ thiếp chuồn kể từ khi này.

Trong khá thở sở hữu hương thơm hương thơm của những người con trai.

Tới kể từ cái áo vest được che đậy bên trên người cô.

Hạ Trú ngồi ra khỏi sô trộn, sau này lại bị giật thột vì như thế bóng thâm ngồi lân cận ghế, tuy nhiên khá thở nằm trong hương thơm hương thơm thân thuộc trôi nổi nhập bầu không khí đang được nhanh gọn lẹ áp chế nỗi kinh hãi hãi đột ngột cơ của cô ý xuống. Cô giơ tay bật đèn sáng sàn căn nhà lên, độ sáng dịu dàng êm ả ko nhức đôi mắt rộng phủ, bóng Lục Đông Thâm tan đi ra thân ái quầng sáng sủa.

Chiếc sơ-mi thâm bên trên người anh càng tôn vinh khuôn mặt mũi với những đàng đường nét khía cạnh vô nằm trong. Anh xoay đầu lại coi cô, hai con mắt như tiềm ẩn cả dòng sản phẩm sông thâm, hoặc rất có thể đã trở nên black color này nhuộm kín, ko nhận ra lòng, ko thấy chút độ sáng này. Anh giơ tay lên, ngón trỏ luồn nhập nút thắt cà vạt, khẽ rung rinh rung rinh, cái cà vạt ngay tắp lự được thả lỏng.

Anh coi cô đang được thất kinh, căn vặn một câu: “Đến anh cũng không sở hữu và nhận đi ra nữa sao?”

Hạ Trú nhấp lên xuống đầu, cô thấy ngập ngừng trong tâm địa là vì như thế ko biết ban nãy sở hữu gọi thương hiệu Tả Thời ra phía bên ngoài ko.

Lục Đông Thâm vòng đeo tay qua chuyện, tóm lấy cằm cô, lực ko mạnh cũng ko nhẹ nhàng, tuy nhiên rất khác với vẻ nuông chiều thông thường ngày, khiến cho trái ngược tim Hạ Trú đập tới tấp rồi rơi rụng lở tở xuống khu đất, coi đi ra ban nãy cô đang được gọi thương hiệu của Tả Thời. Cô chỉ ngửi thấy hương thơm thương bên trên ngón tay anh, sở hữu hương thơm dung dịch lá và hương thơm rượu thông thoáng.

Trong buổi tiệc anh đang được nốc rượu, về căn chống đó lại hút thuốc lá, kiên trì đợi cô tỉnh lại trong khi sương dung dịch mỏng tanh quấn quýt ẩn hiện tại.

Lục Đông Thâm nâng lên khuôn mặt mũi của cô ý lên, cần thiết cổ của cô ý gần như là rướn trực tiếp. Anh coi cô chằm chằm và hỏi: “Anh là ai?”

“Lục Đông Thâm.”

Anh nheo đôi mắt lại: “Tiếp tục thưa.”

“Đông Thâm.” Cô nhằm khoác mang đến anh tóm lấy cằm bản thân.

“Nói lại.”

Cô ngay tắp lự thưa lại.

Anh đi ra mệnh lệnh không còn lượt này cho tới lượt không giống, cô cũng phát âm theo đuổi không còn lượt này cho tới lượt không giống. Tính đến Khi được chục bao nhiêu lượt, sắc tối nhập đôi mắt anh mới mẻ nhẹ nhàng song song chút. Anh buông cằm cô đi ra, lượt sờ tìm tới vỏ hộp dung dịch lá bên trên bàn hấp thụ nước, ngậm điếu dung dịch nhập mồm rồi châm lên. Tia lửa phun ra phía bên ngoài, khóe môi anh cũng rướn lên một chừng cong sắc bén.

Qua làn sương mỏng tanh, Hạ Trú coi được khuôn mặt nghiêng của anh ý, nhập vắng lặng toát đi ra một vẻ uy nghiêm chỉnh khiến cho người tao cần kiêng cữ dè.

Cô teo nhì chân lên, vòng nhì tay bao bọc lấy chân, rất mất thời gian sau mới mẻ lên tiếng: “Đông Thâm, anh hiểu nhầm em rồi.”

Lục Đông Thâm gạt nhẹ nhàng tàn dung dịch, Khi xoay đầu lại coi cô, tia sáng sủa nhập đôi mắt anh đang được hiền đức nhẹ nhàng chuồn nhiều: “Giữa anh và em không tồn tại hiểu nhầm.”

“Anh bảo em ở phía trên đợi anh, chẳng cần là ham muốn nghe em lý giải sao?” Cô nhẹ dịu căn vặn.

“Anh bảo em cho tới chống này, chỉ giản đơn là vì như thế tối ni anh tiếp tục nốc rượu, ko thể tài xế đem em về căn nhà được. chỉ bảo bác tài hoặc mướn người lái đem em về anh lại ko yên ổn tâm. Tối ni em cứ ngủ lại phía trên chuồn.” Lục Đông Thâm rít một khá dung dịch rồi kể từ từ nhả khói: “Bé con cái, em lưu giữ kỹ, chỉ việc là tất cả những gì em thưa, anh đều tin cẩn.”

Hạ Trú coi anh chằm chằm, tức thời vừa phải nhức lòng vừa phải tức giận: “Vậy được, em thưa.”

Hành động bất thần không áp theo thông thường của cô ý khiến cho Lục Đông Thâm sững người, lát sau anh đáp: “Được, em thưa chuồn.” Đầu ông tơ đã và đang được anh ép xuống rồi, nếu như thay đổi lại là những cô nàng không giống, chúng ta cũng tiếp tục thuận theo đuổi, tìm hiểu một đàng lùi cho chính bản thân mình.

Hạ Trú hắng giọng: “Phải, ban nãy em đang được mơ thấy Tả Thời, mơ thấy cảnh anh ấy suýt nữa bóp bị tiêu diệt em. Anh cảm nhận thấy phía trên sở hữu giống như với nỗi lưu giữ bọn chúng trùng hợp dứt được tình không?” Thấy anh cặp điếu dung dịch, yên ắng coi bản thân, cô kế tiếp nói: “Đương nhiên, việc anh nhằm ý trọn vẹn ko cần là Tả Thời. Ba chữ “Lục Đông Thâm” buông đi ra há chẳng cần là một trong những tấm biển khơi chữ vàng thưa một ko thưa hai? Khi em thưa với anh Tả Thời ko thể trở lại được nữa, thiệt đi ra anh đang được không thể đo lường và tính toán với vượt lên khứ của em và Tả Thời nữa rồi. Thế nên, thời điểm ngày hôm nay người khiến cho anh tâm tình cô động là tía anh. Dù sao thì nhập công ty lớn cũng đều có vô số những lời đồn thổi thổi về em.”

“Em từng cứu vớt tía anh.” Không đợi Lục Đông Thâm sở hữu ngẫu nhiên phản xạ gì, cô đang được thông tin trực tiếp thắn: “Nói cộc gọn gàng là thật nhiều năm trước đó, bên trên đàng cho tới chống thực nghiệm, em đang được vô tình bắt gặp tía anh. Lúc cơ ông mê mẩn ngất, người bác tài vội vàng chuồn gọi xe pháo cung cấp cứu vớt tuy nhiên đang được qua chuyện rất nhiều thời hạn vẫn ko thấy bóng hình chúng ta đâu. Vì vậy em đang được tiện tay cứu vớt chữa trị mang đến ông. Em là ân nhân cứu vớt mạng của tía anh. Nếu không tồn tại em, tía anh rất có thể đang được bị tiêu diệt trực tiếp cẳng kể từ lâu rồi.”

Lục Đông Thâm nghe xong xuôi rất rất bất thần, đấy là nguyên vẹn nhân anh ko hề suy nghĩ cho tới.

“Lúc cơ em trọn vẹn ko biết ông là ai.” Hạ Trú phụ thuộc sô pha: “Sau Khi tỉnh lại, tía anh cảm nhận thấy vô nằm trong hào hứng với chuyện em chữa trị được căn bệnh vì như thế hương thơm hương thơm, nên thông thường xuyên cho tới chống thực nghiệm tìm hiểu em chuyện trò. Ông là một trong những bậc chi phí bối rất rất hiền hậu, cũng vô nằm trong bác bỏ học tập, nhiều tài, em rất rất kính trọng ông. Em và ông xúc tiếp được một khoảng chừng thời hạn, tuy rằng rằng cả nhì người đều không có bất kì ai bật mí thân ái phận tuy nhiên kể từ cơ hội thưa năng và hành xử của ông, em ko khó khăn trừng trị hiện tại ông có lẽ rằng là một trong những anh hùng rất rất lợi sợ hãi. Đến tận tối ni, em mới mẻ biết hoá ra ông là tía của anh ý. Thầy anh là một trong những người ko quí thể hiện tại tình thương ra phía bên ngoài. Sở dĩ thời điểm ngày hôm nay ông xua đuổi anh ra phía bên ngoài, em suy nghĩ là vì như thế không thích nhằm anh biết ông từng cần trải qua chuyện một thưởng thức chông chênh thân ái sự sinh sống và tử vong chăng.”

Còn một chuyện nữa đó là đứa đàn ông không giống của ông.

Đương nhiên, so với chuyện này, cô chỉ rất có thể lựa lựa chọn tránh mặt, ko nói đến nó.

Khoảng thời hạn cơ, cô và Lục Chấn Dương bầu các bạn rất rất hạnh phúc, tựa như bậc chi phí bối và hậu bối, giống như như các người các bạn hận ko thể bắt gặp nhau sớm rộng lớn. Phong chừng và kỹ năng và kiến thức của Lục Chấn Dương khiến cho cô cảm thán không ngừng nghỉ. Những câu nói. giải thích độc đáo và khác biệt của cô ý so với hương thơm hương thơm cũng khiến cho Lục Chấn Dương vô nằm trong ngưỡng mộ. Nhưng lượt này Lục Chấn Dương cho tới tìm hiểu cô cũng chính là khi trời vừa phải nhá nhem tối. Phòng thực nghiệm của cô ý ko xa vời cơ hội người xem như căn chống vừa mới qua, thêm vào đó việc Lục Chấn Dương vừa phải coi đang được biết là kẻ rất rất sở hữu chi phí. Vì vậy, xung xung quanh chính thức sở hữu những thông tin ko xuôi tai bốt đi ra.

Xem thêm: ngô kiến huy giả vờ yêu

Tả Thời cũng từng vấn đáp cô về chuyện này. Cô trực tiếp thắn bảo rằng bản thân và Lục Chấn Dương không tồn tại gì cả, khoác kệ người ngoài quí thưa gì thì thưa. Cô cũng từng suy nghĩ cho tới chuyện dẫn Tả Thời cho tới thích nghi với Lục Chấn Dương, tuy nhiên Lục Chấn Dương xưa ni ko quí họp mặt người kỳ lạ. Mãi sau đây cô mới mẻ biết nguyên vẹn nhân thực sự của ông.

Ông van nài cô điều trị mang đến đàn ông bản thân, mặt khác thưa với cô rằng vì như thế trước đôi mắt căn bệnh tình của đàn ông ông ko được chấp nhận nó xúc tiếp với ngẫu nhiên ai, thế nên có thể rất có thể trình diễn hiện tượng căn bệnh và nhờ cô pha trộn công thức.

Trước sau vất vả bao nhiêu mon trời, cho tới lượt sau cùng họp mặt, Lục Chấn Dương thưa ông cần trở lại Mỹ, mặt khác nhằm lại mang đến cô một tờ chi phiếu độ quý hiếm rộng lớn thực hiện câu nói. cảm ơn. Cô khôn khéo kể từ chối, Khi căn vặn về đàn ông của ông, ông chỉ thưa là vẫn đang được để ý.

Cứ như thế, vài ba năm trôi qua chuyện, Khi tái ngộ đang được là tình cảnh ngày thời điểm ngày hôm nay.

Lục Đông Thâm dập tắt điếu dung dịch, đem tay về phía cô: “Qua phía trên.”

Hạ Trú sát lại sát, trườn nhập trong tâm địa anh như 1 cây chão leo. Anh cúi mặt mũi xuống, hít lên trán cô. Cô ngước đôi mắt coi lên khuôn cằm nhẵn nhụi của anh: “Em biết sở hữu người thưa em từng được một tỷ phú bao nuôi.”

“Anh ko tin cẩn.” Lục Đông Thâm ôm chặt cô.

Hạ Trú đem tay vuốt ve sầu khuôn mặt mũi anh: “Những chuyện về em, anh không những từng nghe thưa từng chuyện này thôi, cần không?”

Lục Đông Thâm kéo tay cô qua chuyện, cúi đầu, khá thở phả lên sinh sống mũi White trẻo của cô ý, hòa nằm trong hương thơm hương thơm bên trên người cô. Anh căn vặn khẽ: “Em còn ham muốn thưa với anh chuyện gì?”

Hạ Trú coi chằm chằm nhập đôi mắt anh: “Anh sở hữu căn bệnh thật sạch.”

Lục Đông Thâm khá sững người, rồi bỗng nhiên nhảy cười: “Đây đâu cần kín đáo gì, chính không?”

“Ý của em là anh ko khi nào chạm nhập người đàn bà này đã trở nên ai không giống chạm qua chuyện.” Hạ Trú thưa cộc gọn gàng rõ nét.

Lục Đông Thâm vòng đeo tay qua chuyện gáy cô, nhẹ dịu hứng lấy: “Ai thưa với em?”

“Ai cũng nói cách khác với em.” Hạ Trú nói: “Chỉ cần thiết là một trong những người còn tồn tại suy nghĩ theo hướng khác với anh.”

Lục Đông Thâm hỏi: “Em ham muốn thưa với anh, em từng bị người không giống chạm vào?”

“Nếu em thưa với anh rằng, em từng cùng theo với Tả Thời thì sao?”

Lục Đông Thâm sụp đổ người: “Anh sẽ không còn ngu ngốc cho tới nấc so kè với cùng 1 người dường như không khi nào trở lại nữa. Thế nên, anh ko nhằm ý.”

Hạ Trú khá sụp đổ người đi ra sau, anh lại càng lấn cho tới, sát sát thêm thắt chút nữa, cho đến Khi sinh sống sống lưng cô dựa hẳn nhập gối tựa, anh cũng theo đuổi đà đè lên trên người cô. Cô ngấc đầu lên, nói: “Cả Thương Lăng đều đã biết em là kẻ phụ phái nữ của Đàm Diệu Minh. Em ở lân cận anh ấy tía năm, đã và đang ngủ tía năm. Như vậy, anh còn cần thiết em không?”

Ánh đôi mắt Lục Đông Thâm không sáng quá chuồn. Án tay anh bịa đặt điểm gáy cô nghe đâu sở hữu phần sử dụng mức độ, anh coi sâu sắc nhập đôi mắt cô: “Anh rất có thể ko nhằm ý.”

“Còn sở hữu Nhiêu Tôn.” Hạ Trú vẫn ko tách đôi mắt ngoài anh phút nào: “Em và anh tao cũng từng đột biến quan liêu hệ…”

Lục Đông Thâm cúi mặt mũi xuống, hung tợn hít lên môi cô.

Nghiền nhừ, nuốt hoàn hảo, thậm chí còn còn tồn tại phần cuồng dã, sở hữu phần quyết tâm cần cắm nhừ người trước mặt mũi. Lại tựa như vạn cổ hồng hoang phí, trải qua bờ môi của anh ý, góc nhìn của anh ý, khá thở u ám của anh ý phả ra phía bên ngoài. Cô như kẻ chết trôi, tuy nhiên lại cần gắng gượng gập kháng hứng sức khỏe của anh ý. Cô cảm nhận thấy, bàn tay anh đang được chuẩn bị bóp nhừ xương cốt cô.

Rất lâu sau, Lục Đông Thâm mới mẻ buông đi ra cô, chóp mũi anh chạm lên mũi cô, anh thưa nhập giờ thở khàn khàn: “Trước cơ em đi ra sao, đã thử gì, cùng theo với ai anh đều rất có thể ko quan hoài. Hạ Trú, em cần lưu giữ kỹ mang đến anh, sau đây thường ngày của em đều là của Lục Đông Thâm.”

Hơi thở của Hạ Trú mùa sau tới tấp rộng lớn mùa trước.

Là sự cảm động trước đó chưa từng sở hữu, cũng là sự việc rung rinh động ko khi nào chiếm hữu. Cô vẫn tiếp tục mải miết coi anh. Mọi sự ko cam tâm, cường thế, sự không thở được cho tới trời long khu đất rữa nhập đôi mắt anh đều trọn vẹn bị ép xuống. Thanh âm quấn quýt mặt mũi tai là nỗi nhức tuy nhiên cũng đem sự lưu luyến lâu dài hơn nằm trong trời khu đất.

Cô dữ thế chủ động vòng đeo tay qua chuyện cổ anh: “Tình yêu thương của anh ý khiến cho em vừa phải lo ngại vừa phải kinh hãi.”

Hơi thở của Lục Đông Thâm phả lên khóe môi cô: “Đừng kinh hãi, vì như thế những gì anh mang đến em, em đều cần gật đầu.”

“Anh ko chê em dơ sao?”

Lục Đông Thâm coi cô: “Đối với anh, em vĩnh viễn là nước ngoài lệ.”

Hạ Trú dữ thế chủ động hít anh.

Răng môi vấn vít.

Từ sự miên man lúc đầu như 1 trận mưa những vết bụi phất phơ cho đến Khi mưa những vết bụi hóa mưa rào ào ào thác sụp đổ. Da thịt cọ nhập nhau sinh đi ra những cơn giá rộp, thực hiện rộp rát tận cốt tủy của nhau, gân máu của nhau.

Lục Đông Thâm tựa trán bản thân nhập trán cô, tiếng nói mỗi lúc càng khàn rộng lớn nhập cơn mãnh liệt: “Bây giờ ko nhằm anh chuồn, lát nữa ham muốn bắt anh chuồn cũng ko thể nữa đâu.”

Cô nép bản thân bên dưới khung người anh, cái váy dạ hội lạnh nhạt chỉ đợi rơi xuống, cảnh xuân như treo trước mặt mũi anh. Khóe môi và phần xương quai xanh xao của cô ý đang được đỏ tía rực lên sau mùng cọ qua chuyện xát lại. Cô nghe anh thưa xong xuôi, trái ngược tim lại như bị hun lên khoảnh khắc. Cô ko thưa gì, vẫn lưu giữ lấy anh ko buông tay. Cảm nhận sức nóng chừng điểm lòng bàn tay to lớn của anh ý, cũng giá rộp như sức nóng chừng điểm góc nhìn cô vậy.

Cả nhì đều như bùng cháy rực rỡ.

Một loại vĩ đại này cơ đang được cọ nhức nhập người cô.

Lục Đông Thâm đè chặt cô, hương thơm hương thơm của anh ý như 1 tấm lưới, quấn chặt lấy cô, mách bảo cô, trói buộc cô: “Tối ni nhằm anh ở lại phía trên sao?”

Hạ Trú đỏ tía mặt mũi, ko nhấp lên xuống đầu cũng ko gật đầu, nhưng mà kế tiếp hít lên môi anh.

Trái tim anh như nổ tung.

Như kính vạn hoa, tỏa nắng rực rỡ bừng sáng sủa.

Một phía tiêu cực hóa trở nên dữ thế chủ động, hoặc nói cách khác rằng, anh vẫn đang còn thói quen thuộc rung rinh thế dữ thế chủ động. Anh bế cô chuồn trực tiếp nhập chống cũ, bịa đặt cô lên chóng, mặt khác cũng oi sắng tìm hiểu tìm kiếm song môi cô.

Hạ Trú như chìm nhập những tầng mây.

Nụ hít của anh ý là rượu, còn nồng hơn hết rượu của cao nguyên trung bộ, hoang dại hơn hết rượu của Thương Lăng. Cô chỉ ham muốn nhắm nháp rồi tạm dừng, tuy nhiên mỗi lúc càng ko thể. Chẳng biết kể từ khi này, cô đã trở nên anh dẫn dắt, trở nên một kẻ tham ô lam.

Trong mơ hồ nước, cô chỉ mất cảm hứng anh đang được túa thắt sống lưng.

Khi khung người áp sát, cô ngửi thấy hương thơm nam tính mạnh mẽ toát đi ra kể từ domain authority thịt anh, hương thơm hương thơm của một trong những buổi tiệc thịnh biên soạn.

Bình thông thường là hương thơm hương thơm thanh trang nhẹ dịu toát đi ra kể từ cỗ quần Âu áo vest lượt là, tươi tắn mới mẻ thoáng mát. Nhưng lúc này phía trên mới mẻ là hương thơm hương thơm thực thụ nhưng mà Lục Đông Thâm chiếm hữu, dã tính cứng rắn, hung hăng kiêu dũng. Mùi hương thơm này trải qua mối cung cấp sức khỏe tiềm ẩn nhập khung người và domain authority thịt của anh ý ngấm đẫm nhập khá thở của cô ý, domain authority thịt của cô ý, tiết huyết của cô ý.

Tựa hồ nước tối ni mới mẻ là sự việc chính thức của một buổi tiệc tỏa nắng rực rỡ.

Xem thêm: dịch truyện kiếm tiền trên mangatoon

Linh hồn và thân xác của cô ý đều chết trôi nhập buổi tiệc này.

Triền miên cho tới bị tiêu diệt.

~Hết chương 180~