truyện bẫy tình không thể tránh

Tối loại sáu, Bạch Chi Âm kể từ vô thẩm mỹ và làm đẹp viện bước đi ra, vừa vặn ngước đôi mắt lên thì đang được thấy Thẩm Mục Phạm đang được đứng phụ thuộc vào xe cộ của tớ. Cách chân của cô ấy khựng lại, môi thì lơ đãng nhếch lên tạo nên trở nên một lối cong.

Xem đi ra trực quan của cô ấy đang được trúng, nhì cái đĩa bình an phú quý này vô cùng tăng thêm ý nghĩa so với anh, vì vậy mới mẻ hoàn toàn có thể làm cho anh hạ bản thân cho tới thám thính cô. Có điều sự kiên trì của anh ý cũng xoàng thiệt, mới mẻ vài ba ngày đang không đợi được nữa.

Bạn đang xem: truyện bẫy tình không thể tránh

Cố nén sự vui mừng mừng quá đỗi trong tâm, Bạch Chi Âm đàng hoàng bước cho tới với vẻ rất là bất ngờ, trình bày như thể lạ lẫm biết anh vậy. “Anh à, anh đang được ngăn cửa ngõ xe cộ của tôi đấy.”

Nhìn vẻ tao trên đây của cô ấy, song ngươi thám thính của Thẩm Mục Phạm khẽ nhướng lên, hai con mắt thâm thúy thẳm lóe lên sự trào phúng vô cùng khó khăn thấy. “Cô Bạch thực sự người tất bật hoặc quên, nửa mon trước tất cả chúng ta còn giành giành bảo bối vô buổi đấu giá chỉ của Christie’s nhưng mà.”

Bị anh vạch trần tiếng dối trá của tớ ko chút khách hàng khí tuy nhiên Bạch Chi Âm vẫn ko hề bồn chồn, ngược lại còn trả nủa. “Nếu trí ghi nhớ của anh ý Thẩm đảm bảo chất lượng như vậy thì sao ko hãy nhờ rằng tôi đang được kể từ chối tiếng hứa của anh?”

Thẩm Mục Phạm coi chằm chằm vô Bạch Chi Âm, sự trào phúng vô hai con mắt đã biết thành sự yêu thích thay cho thế. Cô gái này thiệt thú vị. Bình thông thường, Lúc bị vạch trần tiếng dối trá, mặc dầu người tao ko đỏ tía mặt mày thì cũng khó khăn rời bồn chồn xấu xí hổ. Thế nhưng mà cô không tồn tại chút xấu xí hổ này, còn hiên ngang truy xét sự thô tục của anh ý, tương tự anh tổn thất lịch sự và trang nhã lắm ấy.

Có điều, ví về thủ thỉ vòng lòng thì anh tự động nhận là tôi cũng ko xoàng. Mắt ánh lên một nụ mỉm cười, anh nhàn rỗi nhã trà tiếng. “Chỉ vô tình đi qua thôi.”

Bạch Chi Âm à một giờ đồng hồ, quay đầu sang một bên coi con xe sau sống lưng anh. “Vậy lúc này anh đang được vô tình ngăn trước xe cộ của tôi, rồi vô tình gặp gỡ tôi trở xuống sao?”

Thẩm Mục Phạm coi cô mỉm cười mỉm cười, đi ra vẻ như ‘sao cô lại biết’, khiến cho Bạch Chi Âm dở khóc dở mỉm cười. “Được rồi, anh thám thính tôi với việc gì không?”

“Không nên thám thính.” Anh mỉm mỉm cười sửa sai. “Là vô tình gặp gỡ.”

“Được rồi, vô tình gặp gỡ.” Bạch Chi Âm tức phẫn uất liếc anh một chiếc. “Vậy anh sẽ không còn vô tình cho tới nút cút ko nổi nữa, cứ nên phụ thuộc vào xe cộ của tôi đấy chứ?”

Thẩm Mục Phạm ko hề tức phẫn uất trước sự việc châm chọc của cô ấy, ngược lại còn mỉm mỉm cười chỉ vô lốp xe cộ của cô ấy. “Người ko cút được đó là cô.”

Bạch Chi Âm coi theo đuổi ngón tay anh thì trị hiện nay, bánh xe cộ khi nãy còn nguyên lành giờ đang được không thể chút khá này nữa, ko cần thiết đoán cũng biết là ai đó đã giở trò. Cô ngước đầu lên, coi anh tràn mai mỉa. “Không ngờ quản trị Thẩm lại thực hiện những chuyện hạ cung cấp vì vậy.”

Thẩm Mục Phạm ko vội vã vàng không đồng ý sự chỉ trích của cô ấy nhưng mà trả tay chỉ vô một chiếc camera bịa đặt trước cửa ngõ một cửa hàng mặt mày lối. “Ở ê với camera giám sát. Mặt không giống, tôi hoàn toàn có thể chung cô Bạch báo công an.”

Bạch Chi Âm liếc xéo anh một chiếc. “Không cần thiết đâu.”

Dùng đầu ngón chân cô cũng hoàn toàn có thể nghĩ về đi ra được chắc chắn là Thẩm Mục Phạm sẽ không còn đích thân mật thực hiện những việc đại loại như chọc thủng lốp xe cộ. Hơn nữa ai ai cũng biết đường phố này phần rộng lớn là gia sản của tập đoàn lớn Thẩm Thị, nếu như cô đoán ko lầm thì cái camera ấy đã biết thành tắt, hoặc là không tồn tại thẻ ghi nhớ.

Bạch Chi Âm bực tức tảo người qua quýt nơi khác, coi tư cái bánh xe cộ xẹp lép, ham muốn thay cho bánh dự trữ cũng ko đầy đủ nên cô đành nên móc điện thoại cảm ứng đi ra gọi xe cộ cứu hộ cứu nạn, báo vị trí và biểu hiện, nhờ chúng ta cho tới sửa.

Bỏ điện thoại cảm ứng xuống, thấy Thẩm Mục Phạm nhì tay đút túi quần, đứng phụ thuộc vào xe cộ, đàng hoàng nhưng mà coi bản thân thì cô ko ngoài tức phẫn uất trừng anh một chiếc. “Anh Thẩm vẫn ko cút sao? Lẽ nào thì cũng vô tình đợi xe cộ kéo tới?”

“Vậy thì ko nên.” Thẩm Mục Phạm mỉm mỉm cười trình bày. “Tôi chỉ cảm nhận thấy chào nhú ko vì như thế vô tình gặp gỡ. Nếu tôi đang được vô tình gặp gỡ được cô Bạch bị hỏng xe cộ thì đương nhiên nên đẩy mạnh ý thức ga lăng, trả cô về mái ấm.”

“Không cần thiết đâu.” Bạch Chi Âm ko cần thiết nghĩ về ngợi nhưng mà vấn đáp tức thì. “Không dám nhiều chuyện anh Thẩm.”

“Không phiền gì cả.” Thẩm Mục Phạm vẫn mỉm mỉm cười, kéo cửa ngõ con xe khá cạnh bên đi ra. “Mong là cô Bạch tiếp tục cho tới tôi một thời cơ.”

Anh trình bày rất là từ tốn, động tác chào coi có vẻ như thong dong tuy nhiên lại chứa đựng một khí thế trời sinh, khiến cho người tao không đủ can đảm kể từ chối.

Đôi ngươi liễu của Bạch Chi Âm khẽ nhướng lên, cô thông thoáng trầm dìm rồi bước lên xe cộ.

***

Vừa ngồi lên xe cộ, Bạch Chi Âm ngay tắp lự khoanh nhì tay trước vùng ngực, đôi mắt ko liếc ngang liếc dọc nhưng mà coi trực tiếp về phần bên trước. Mãi cho tới Lúc trị hiện nay Thẩm Mục Phạm tài xế về phía khu vực Thuyền Loan thì cô mới mẻ xoay đầu qua quýt liếc anh một chiếc rồi nhanh gọn lẹ xoay đầu lại, phụ thuộc vào ghế dựa, nhắm đôi mắt lại.

Thẩm Mục Phạm thấy thế thì vô đôi mắt hiện thị vẻ kinh ngạc không nhiều thấy. “Cô Bạch ko chất vấn tôi dẫn cô cút đâu sao?”

“Có gì nhưng mà nên chất vấn chứ.” Bạch Chi Âm ko thèm banh đôi mắt đi ra. “Tóm lại là ko nên về mái ấm tôi.”

“Đúng là ko nên về mái ấm cô.” Thẩm Mục Phạm trực tiếp thắn quá nhận, vẻ yêu thích vô đôi mắt cũng gia tăng vài ba phần. “Nhưng cô Bạch ko hoảng sợ sao chứ?”

“Sợ cái gì?” Bạch Chi Âm kể từ từ banh đôi mắt đi ra. “Sợ anh lắc chi phí, cướp sắc?”

Môi Thẩm Mục Phạm khẽ nhếch lên. “Có gì ko thể chứ?”

Bạch Chi Âm liếc xéo anh một chiếc. “Nếu là vì vậy thì tôi càng ko hoảng sợ.”

“Ồ, bên trên sao?”

“Nếu là lắc chi phí thì các loại bên trên người tôi trị giá chỉ không thực sự 50 ngàn đôla Hongkong, tổn thất thì thôi chả sao. Về phần cướp sắc…” Bạch Chi Âm mỉm cười trêu chọc. “Ở Hongkong này, gom toàn cỗ những cô nàng ham muốn cướp sắc của anh ý lại thì cũng hoàn toàn có thể xây dựng một sư đoàn. cũng có thể được anh cướp sắc, này đó là vinh hạnh của tôi.”

“Cô Bạch đang được khêu ý gì cho tới tôi sao?”

Bạch Chi Âm lại lườm anh một trị. “Anh nghĩ về nhiều quá tuyệt vời rồi, tôi chỉ đang được thuyết phục phiên bản thân mật rằng ở cùng theo với anh vô cùng an toàn và tin cậy.”

Thẩm Mục Phạm sững người một chút ít, nụ mỉm cười mỉm đột phát triển thành nụ mỉm cười to lớn quí chí. “Cô Bạch thực sự thú vị.”

Bạch Chi Âm lơ đểnh nhún vai, tuy nhiên trong tâm thì đang được không ngừng nghỉ vui mừng sướng. Mỗi một bước cô đo lường đều là vì như thế làm cho Thẩm Mục Phạm với hào hứng với cô. Bây giờ coi đi ra plan vô nằm trong tiện nghi.

***

Xe cút trực tiếp về phía Tây, sau cùng chạy vào một trong những câu lạc cỗ cá nhân ở ngay gần Citygate.

“Nghe trình bày trà Phổ Nhĩ trên đây ko tồi tệ, tôi ham muốn chào cô Bạch cho tới người sử dụng test coi.” Thẩm Mục Phạm tắt máy xe cộ, ko cho tới Bạch Chi Âm với thời hạn kể từ chối đang được bước xuống xe cộ, xuất hiện đi ra cho tới cô. Tư thế ấy rõ rệt là ko cho tới cô với thời cơ trình bày No.

Người con trai này trái ngược nhiên là tai ngược. Bạch Chi Âm âm thầm thở lâu năm, vừa vặn cố gắng túi xách tay bước xuống xe cộ, vừa vặn nhắc nhở bản thân sau đây thao tác nên ghi nhớ lưu ý đến cho tới đặc điểm đó.

Nhân viên đáp ứng của câu lạc cỗ phát hiện ra chúng ta ngay tắp lự cho tới nghênh đón, kính cẩn kính chào chất vấn. “Chào anh Thẩm.” Sau ê, ko đợi chúng ta lên giờ đồng hồ ngay tắp lự cút trước dẫn lối, dẫn bọn bọ vào một trong những căn chống VIP ở vô nằm trong phía nam giới.

Sau Lúc vô chống, Thẩm Mục Phạm kéo ghế chung Bạch Chi Âm rồi mới mẻ quay trở lại số chỗ ngồi của tớ. Sau ê, anh nhận lấy thực đơn kể từ tay nhân viên cấp dưới đáp ứng, trả cho tới Bạch Chi Âm. “Cô Bạch coi xem ham muốn tu gì?”

“Trà Phổ Nhĩ cút, chẳng nên anh trình bày trà Phổ Nhĩ ở trên đây ko tồi tệ sao?”

Thẩm Mục Phạm cong môi lên mỉm cười. “Vậy thì cho 1 bình trà Phổ Nhĩ và vài ba số bánh ngọt thanh đạm chút.”

Xem thêm: cách lấy nọc chó cắn tại nhà

“Dạ được, công ty chúng tôi ngay tức thì đem lên tức thì.” Nhân viên đáp ứng gật đầu vấn đáp.

***

Trà và bánh ngọt nhanh gọn lẹ được đem lên, Thẩm Mục Phạm trả tay lên đi ra hiệu cho tới nhân viên cấp dưới đáp ứng rời khỏi, đích thân mật màn biểu diễn trà đạo. Ngón tay của anh ý thon lâu năm và thật sạch sẽ, dìm trà cọ chén đều thực hiện một cơ hội rất là trôi chảy, tạo nên một cảm hứng chu đáo và thoải mái và dễ chịu khó khăn mô tả.

Pha trà xong xuôi, Thẩm Mục Phạm người sử dụng nhíp gặp gỡ một chén trả cho tới cô. “Nếm test coi với hợp ý khẩu vị không?”

Bạch Chi Âm nhận lấy, trả cho tới trước mũi ngửi. “Rất thơm ngát.”

“Đây tà tà Phổ Nhĩ nhiều năm hiệu Phúc Nguyên Xương, nếu như cô Bạch quí thì lát nữa hoàn toàn có thể mang trong mình một không nhiều về sử dụng.”

“Tôi van lơn cảm ơn ý đảm bảo chất lượng của anh ý Thẩm, với điều không tồn tại công tích thì không sở hữu và nhận lợi lộc. Hơn nữa…” Cô giới hạn một chút ít, nhấp một ngụm trà. “Đừng trình bày là anh Thẩm thám thính tôi chỉ nhằm tu trà nha?”

Cô đang được trình bày trực tiếp đi ra thì Thẩm Mục Phạm cũng đưa ra quyết định ko vòng vo nữa. “Tôi ham muốn mua sắm cái đĩa bình an phú quý vô tay cô Bạch.”

Bạch Chi Âm bịa đặt chén trà xuống, môi cong lên trở nên nụ mỉm cười mỉm. “Anh Thẩm tin yêu những tin đồn thổi nhảm ấy thiệt sao?”

“Tin chứ.”

Thẩm Mục Phạm vấn đáp vô cùng trực tiếp thắn làm cho vô tức thời Bạch Chi Âm ko biết nên đáp tiếng thế này. May nhưng mà anh không thích trình bày nhiều về yếu tố này với cô, do đó cút trực tiếp vô trọng tâm. “Cô Bạch đi ra giá chỉ cút.”

Bạch Chi Âm cũng ko ấn định vòng vo với anh mãi nên vấn đáp. “Quả thiệt đồ dùng đang được ở trong phần tôi, với điều ko thể bán ra cho quản trị Thẩm được.”

“Hả?” Thẩm Mục Phạm nhướng ngươi. “Tôi ham muốn biết nguyên vẹn nhân.”

“Bởi vì như thế tôi không thích tìm được chi phí nhưng mà không tồn tại mạng nhằm chi tiêu.” Bạch Chi Âm phụ thuộc vào sống lưng ghế. “Không dám ỉm gì anh, số đồ dùng ấy là tôi ỉm thực hiện của riêng rẽ, ông nội tôi ko biết chuyện này.”

Không đợi Thẩm Mục Phạm lên giờ đồng hồ, cô đang được trình bày tiếp. “Chắc hẳn quản trị Thẩm cũng biết tôi là đàn bà riêng rẽ trong phòng chúng ta Bạch, tuy nhiên có lẽ rằng anh còn chưa chắc chắn việc thực hiện ăn kinh doanh ngầm trong phòng chúng ta Bạch đều vì thế tôi vận hành.”

“Ông nội cô vô cùng trọng dụng cô.” Thẩm Mục Phạm vẫn lưu giữ nụ mỉm cười mỉm ấy, ko hề nhằm lộ chút kinh ngạc.

“Trọng dụng?” Bạch Chi Âm mỉm cười chua chát. “Nếu được lựa lựa chọn, tôi thà rằng bản thân bị ông ấy coi nhẹ nhàng.”

Nhìn vẻ mặt mày đau xót của cô ấy, Thẩm Mục Phạm tự nhiên hiểu đi ra toàn bộ. Bạch Phi Dương kí thác việc thực hiện ăn cần thiết nhất trong phòng chúng ta Bạch cho 1 cô đàn bà riêng rẽ trước giờ ko được công khai minh bạch quá nhận, ko nên vì như thế coi trọng năng lượng của cô ấy nhưng mà là lấy cô thực hiện lá chắn. Như thế, mặc dầu gặp gỡ nên phiền toái gì thì các người không giống trong phòng chúng ta Bạch đều hoàn toàn có thể phủi tay thật sạch sẽ. Chiêu này trái ngược là rạm độc.

Nghĩ cho tới chuyện cô bị Bạch Phi Dương tận dụng thật sạch sẽ thì Thẩm Mục Phạm nhíu ngươi với vẻ ko vui mừng, trong tâm đột với cảm hứng không dễ chịu vô cùng khó khăn trình bày, mặt mày không giống lại khá trách móc cô nhu nhược. “Nếu cô ko quí thì hoàn toàn có thể ko thực hiện nhưng mà.”

Bạch Chi Âm mím môi, ko đáp lại lời nói của anh ý tuy nhiên vẻ vạn bất đắc dĩ cố ẩn ỉm bên trên song ngươi đang được phân tích rằng cô ko thể tuân theo ý bản thân. Im lặng một khi, cô đùng một phát mỉm mỉm cười, trình bày. “Được rồi, anh Thẩm đang được biết điểm khó khăn xử của tôi thì ao ước anh sẽ không còn thực hiện khó khăn tôi nữa.”

Thẩm Mục Phạm lắc đầu, cũng ko phản đối, chỉ chất vấn lại cô. “Nếu cô đang được hoảng sợ ông ấy thế thì sao còn dám ỉm thực hiện của riêng?”

“Vì chi phí thôi.” Bạch Chi Âm ngước đầu lên, coi trực tiếp vô anh ko ngần ngại. “Tôi ham muốn mua sắm 1 căn mái ấm, dẫn em tôi cho tới ê ở riêng rẽ. Nhưng chi phí lương bổng hàng tháng của tôi lúc này chỉ mất 60 ngàn, mặc dầu ko ăn ko tu cũng nên tổn thất 10 năm mới tết đến nhằm dành riêng đầy đủ.”

Thẩm Mục Phạm ko ngờ Bạch Phi Dương lại nghiêm ngặt với cô như vậy. Cô đem cái danh giám đốc thành phần mối quan hệ xã hội nhưng mà lương bổng còn bại cả một đảm bảo an toàn của tập đoàn lớn, thảo này nhưng mà cô lại sinh ruột gan không giống. Có điều, anh còn không hiểu nhiều nếu như cô đang được nảy ý muốn thực hiện nhiều vô cơn hung hiểm thì sao cho tới giờ mới mẻ băn khoăn là không thể mạng nhằm xài. Điều thực hiện anh khó khăn lý quán quân là với gì không giống nhau giữa những việc bán ra cho anh và bán ra cho Thẩm Kiều?

“Tại sao lại nhất thiết ko chịu đựng bán ra cho tôi?” Anh chất vấn trực tiếp, ko chút vòng vo.

“Không chỉ anh nhưng mà ai ai cũng ko thể mua sắm, tối thiểu là vô vài ba năm cho tới.” Bạch Chi Âm nhẹ dịu vấn đáp.

Thẩm Mục Phạm nhướng ngươi. “Không buôn bán thì cô thám thính Thẩm Kiều thực hiện chi?”

“Chẳng nên vì thế anh cả sao.” Bạch Chi Âm tức phẫn uất liếc anh một chiếc, sửa thay đổi nguyên do nhưng mà tôi đã trình bày với Bạch Phi Dương một chút ít, phát triển thành ông lão sẽ có được sự ủy thác của Thẩm Kiều, cút đấu giá chỉ cái đĩa bình an phú quý, ko ngờ bị anh giành tổn thất nên ông lão nổi cơn thịnh nộ, đi ra mệnh lệnh cho tới cô đích thân mật cho tới Đài Loan tạ tội với Thẩm Kiều. Ai ngờ Thẩm Kiều trọn vẹn không thích gặp gỡ cô nên cô đành nên khiến cho trợ thủ của tớ cho tới thao tác với trợ lý của Thẩm Kiều, kỳ vọng hoàn toàn có thể họp mặt anh tao.

Cô trình bày trọn vẹn không tồn tại điểm sơ hở, tuy nhiên Thẩm Mục Phạm vẫn còn đấy nghi ngờ vấn. “Tin cái đĩa ở vô tay cô là vì ai tung ra?”

“Không biết nữa, tôi cũng lấy thực hiện kỳ lạ, sao anh vừa vặn đấu giá chỉ được thì thông tin đang được tung đi ra.”

Cô vừa vặn trình bày vừa vặn liếc mắt coi anh, khiến cho Thẩm Mục Phạm dở khóc dở mỉm cười. “Đừng trình bày cô nghi hoặc tôi nhé?”

“Tôi đâu với trình bày thế.” Cô bĩu môi. “Có điều tin yêu anh bị tổn thất cái đĩa là fake trúng không?”

Thấy anh ko không đồng ý, Bạch Chi Âm vẩu môi lên, ân oán trách móc. “Tin tức này của anh ý quả thực đang được khiến cho tôi thê thảm. Tôi vốn liếng ấn định nhân khi ông lão còn ko tra đi ra được thì nhanh gọn lẹ buôn bán nó cút, thành quả là anh phá huỷ đám vì vậy, giờ tôi với kéo ra thì nó cũng trở nên tang vật, trọn vẹn không tồn tại người dám mua sắm.”

“Nếu ê là vì tôi phát sinh thì nên nhằm tôi phụ trách.” Thẩm Mục Phạm nhân thời cơ này thể hiện ĐK. “60 triệu, cô thấy sao?”

Bạch Chi Âm thở lâu năm. “Chủ tịch Thẩm, thiệt tình ko nên tôi không thích bán ra cho anh Hay những cố ý thực hiện giá chỉ đâu, thứ đồ vật này tôi ko thể buôn bán thiệt.”

“Bây giờ bên phía ngoài đều đang được tháp canh là vô tay tôi với sản phẩm không sạch, nếu như anh hoặc người này ê mua sắm được thì minh chứng tin đồn thổi ê là thiệt, ông lão sẽ không còn buông tha cho tới tôi.”

“Tôi hoàn toàn có thể lưu giữ kín.” Thẩm Mục Phạm bảo đảm an toàn. “Hai số đồ dùng này sẽ không còn khi nào lưu thông bên trên thị ngôi trường nữa. Hay trình bày cách tiếp, tiếp tục không tồn tại bất kể ai biết với nhì cái đĩa bình an phú quý.”

“Vô ích thôi, lúc này ông lão đang được nghi hoặc tôi, mặc dầu anh ko trình bày, tôi đùng một phát đạt thêm một số tiền to đùng thì chắc chắn là ông ấy tiếp tục liên tưởng cho tới chuyện này.” Bạch Chi Âm thở lâu năm một khá, trình bày trực tiếp đi ra plan thuở đầu của cô ấy. “Tôi vốn liếng ấn định bán tốt cái đĩa này rồi thì tiếp tục nhờ chúng ta thay mặt đứng tên mua sắm 1 căn mái ấm, tiếp sau đó nhờ người chúng ta ấy fake thực hiện chúng ta trai của tôi, cứ trình bày là anh ấy tặng cho tới tôi.”

“Bây giờ, cho tới mặc dù có chi phí thì tôi cũng không đủ can đảm xài.” Bạch Chi Âm trình bày xong xuôi lại thở lâu năm tiếp. “Hơn nữa với tính cơ hội của ông lão, trình bày ko chừng đang được phái người cút khảo sát tôi. Chuyện thời điểm hôm nay tôi gặp gỡ anh ở trên đây e là ông ấy cũng biết rồi, tôi còn đang được nghĩ về lát nữa nên lý giải với ông ấy thế này trên đây.”

Nghe cô kêu ca ngắn ngủi thở lâu năm, khi thì phiền lòng chuyện này, khi thì hoảng sợ hãi chuyện ê, trong tâm Thẩm Mục Phạm như bị nhét một chiếc bánh bao đang được lên men, phình lên vô cùng không dễ chịu, tự nhiên ham muốn phá huỷ lệ thực hiện người đảm bảo chất lượng một chuyến, hỗ trợ cô.

Thẩm Mục Phạm cau ngươi suy tính một thời gian, tiếp sau đó trầm dìm trình bày. “Ở buổi đấu giá, tôi bị cô Bạch hấp dẫn nên hứa cô đi ra tu trà, cô thấy nguyên do này đang được hợp lý và phải chăng chưa?”

Bạch Chi Âm ngẩn người đi ra, âm thầm nghĩ về Thẩm Mục Phạm trái ngược là biết điều. Cô nửa thiệt nửa fake, kể lể bản thân vô cùng đang được thương đó là vì như thế ham muốn Thẩm Mục Phạm hiểu rằng cô vô cùng ham muốn buôn bán cái đĩa để sở hữ mái ấm, tuy nhiên cay đắng cái là ko tìm kiếm ra cái cớ nhằm lý giải với Bạch Phi Dương về xuất xứ của số chi phí ấy. Cô trình bày ham muốn vờ vịt như được chúng ta trai tặng cũng đơn thuần cái cớ vẽ lối cho tới ý kiến đề xuất tiếp sau đó. Không ngờ cô còn ko tâm sự thì anh đang được ý kiến đề xuất trước.

Xem thêm: pháp sư mù phần 2

Cố nén nỗi vui mừng mừng quá đỗi trong tâm, Bạch Chi Âm vờ vịt như tâm trí rất mất thời gian, sau cùng bất thần vỗ mạnh xuống mặt mày bàn. “Có rồi, tôi đang được nghĩ về đi ra cách tiến hành thế này nhằm buôn bán cái đĩa cho tới anh nhưng mà không trở nên nghi hoặc rồi.”

“Cách gì?” Giọng của Thẩm Mục Phạm có vẻ như hấp tấp trước đó chưa từng thấy.

“Anh hoàn toàn có thể theo đuổi xua tôi…”