truyện theo vợ về quê

"Hoắc Tổng, em... em có bầu rồi!"

"Sao cô bảo đang được tu dung dịch rồi?"

Bạn đang xem: truyện theo vợ về quê

"Em đem tu tuy nhiên nhưng mà không hiểu biết nhiều sao vẫn..."

"Tôi tiếp tục trả chi phí cô tự động bản thân giải quyết và xử lý chuồn, Điềm Điềm, tôi không thích kết duyên cũng không thích phụ trách."

Anh nhướng ngươi ánh nhìn sắc lạnh lẽo coi, từng câu từng chữ như cứa nhập tim cô, thái phỏng của anh ấy đang được vượt lên rõ nét cô còn đồ vật gi nhằm nhưng mà hi vọng?

Anh trình bày đích, tối cơ trái khoáy thực đột biến mối liên hệ là vì bạn dạng đằm thắm cả nhị đều say rượu.

Anh căn bạn dạng không tồn tại ý gì không còn, thì tại vì sao cô lại luôn luôn tương tư?

Điềm Điềm gượng gạo gạo mỉm cười cợt, khẽ gật đầu.

"Vâng!"

Anh không nhiều nếu không muốn nói là rất ít lời nói thẳng kéo ra tấm thẻ đen sì trả mang đến cô.

"Cầm chuồn, thẻ không tồn tại password."

"Cảm ơn Hoắc Tổng."

Cô nhận lấy tấm thẻ, xoay người tách ngoài, bàn tay bất giác xoa xoa bụng.

Cô yêu thương thì thầm anh đang được lâu, kể từ cái hồi ĐH, cho tới Khi rời khỏi ngôi trường cô đưa ra quyết định ứng tuyển nhập công ty lớn nhằm thực hiện thư ký mang đến anh, ao ước có một không hai đó là được ở cạnh anh, tuy nhiên chỉ khiến cho cô ê chề tuyệt vọng.

Anh đặc biệt ghét bỏ kết duyên, đặc biệt ghét bỏ bị buộc ràng, cô nghĩ về bạn dạng đằm thắm tiếp tục rung rinh trả được tâm lý đấy tuy nhiên cô đang được lầm.

Điềm Điềm về bên bàn thao tác làm việc, cô u ám thở lâu năm một tương đối. Dù sao thì cô cũng ko ăn năn hận, cô vẫn lời nói đấy chứ, cô lời nói một người con.

"Bảo bối à, không tồn tại tía, u vẫn nuôi được con cái."

[...]

"Điềm Điềm, chỉnh lại mang đến tôi bạn dạng plan này."

"..."

"Điềm Điềm..."

Gọi mãi ko thấy ai vấn đáp mặt hàng ngươi của Hoắc Trì càng nhíu lại, anh mất mặt kiên trì ngấc mặt mũi bấm nút gọi phía trên bàn.

"Cậu Giang nhập chống thao tác làm việc của tôi."

Tức tốc phía ngoài trợ lý Giang gấp rút đẩy cửa ngõ lao vào.

"Dạ Hoắc Tổng gọi em ạ!"

"Thư ký Điềm đâu rồi?"

"Dả? Thư ký Điềm nài ngủ việc rồi ạ."

Hoắc Trì nghe xong xuôi sắc mặt mũi ngay lập tức sầm anh vứt cây viết lách bên trên tay xuống lạnh lẽo giọng chất vấn lại.

"Nghỉ việc? Tại sao không có ai báo mang đến tôi?"

Trợ lý Giang dè dặt: "Tối qua chuyện em gọi nhằm báo, tuy nhiên Hoắc Tổng bảo em tự động xử lý."

Hoắc Trì ngay thức thì yên ổn bặt, anh ngẫm ngợi lại, tối ngày hôm qua trái khoáy thực trợ lý Giang đem gọi, báo đem việc đặc biệt vội vã tuy nhiên khi cơ anh bận "ị" nên phiên phiến bảo cậu tự động chuồn xử lý.

Hoắc Trì thấp giọng: "Điềm Điềm ngủ việc thực hiện gì?"

"Dạ cô ấy bảo về quê cưới ông xã, thấy tầm dáng đặc biệt vội vã, không dừng lại ở đó thư ký Điềm đã và đang bồi thông thường phù hợp đồng ngủ việc trước thời hạn rồi ạ."

"Cái gì?"

Trợ lý Giang thấy Hoắc Trì chất vấn, ngay lập tức chậm chạp rãi nhắc nhở lại.

"Dạ thư ký Điềm bảo về quê cưới ông xã thưa anh."

Hoắc Trì mặt mũi mũi tức tự khắc thất sắc, hằm hằm lấy điện thoại cảm ứng thông minh gọi mang đến cô, đầu chạc đặc biệt nhanh chóng thì bắt máy.

"Alo, Hoắc Tổng!"

"Cô đang được ở đâu?"

"Dạ em đang được ở bên dưới quê, ko cần anh bảo em tự động chuồn giải quyết và xử lý sao? Anh không thích phụ trách còn gì?"

"Ý cô là sao?"

"Em tìm ra tía mang đến con em của mình rồi, tuần sau bọn chúng em cưới."

"Chết tiệt! Điềm Điềm, cô trình bày cái gì? Ngay ngay thức thì trở lên trên trên đây."

"..."

"Alo, Điềm Điềm..."

"Hoắc Tổng, tuồng như thư ký Điềm hớt tóc máy rồi!"

Trợ lý Giang dè dặt nhỏ tiếng nói, Hoắc Trì nhướng ngươi lườm, thái phỏng hầm hực ném cái địa hình lịch sự một phía.

Quả nhiên ngủ việc xong xuôi thì ko coi ai rời khỏi gì? Còn dám tắt máy của anh?

Điềm Điềm cô được lắm! Tôi trình bày cô tự động bản thân xử lý cô ngay lập tức về quê cưới ông xã.

Trợ lý Giang len lén coi sắc mặt mũi đang được xám phun của anh ấy, thấy anh mãi ko trình bày gì ngay lập tức lấy không còn dũng khí khẽ gọi.

"Hoắc Tổng..."

Hoắc Trì nhanh gọn lẹ quay trở về cỗ dạng thông thường, thái phỏng hững hờ.

"Tìm người mới mẻ thế nhập địa điểm Điềm Điềm."

"Dạ thành phần nhân sự đang được tuyển chọn dụng ạ, chiều ni sẽ có được người cho tới phỏng vấn."

"Ừ, chỉnh lại mang đến tôi bạn dạng plan này."

"Vâng!"

"Báo cáo lịch thao tác làm việc chuồn."

Trợ lý Giang gật đầu, vội vã lấy iPad rời khỏi coi, trước lúc ngủ việc Điềm Điềm chu đáo chuyển giao lại toàn bộ mang đến cậu, giờ đây phần của cô ý cậu cần thực hiện, cho tới Khi tìm ra người mới mẻ thế nhập, sau khoản thời gian coi xong xuôi trợ lí Giang thận trọng đáp.

"Dạ đôi mươi phút nữa anh đem buổi họp, tầm 6h30p chiều đem lịch hứa bữa ăn với ông Chu, 8h tối là buổi họp mặt với những bộ trưởng liên nghành cấp cho cao."

"Ừ!"

Hoắc Trì gật đầu, report xong xuôi trợ lý Giang cũng tách ngoài chống thao tác làm việc chuồn sẵn sàng chống họp. Hoắc Trì nối tiếp lật dở coi văn khiếu nại tuy nhiên thú thiệt tâm trí đang được không có gì triệu tập.

Trong chống họp đem rinh những nhân viên cấp dưới report trí tuệ anh cứ như bên trên mây, cơ hồ nước câu nói:

"Em tìm ra tía mang đến con em của mình rồi, tuần sau bọn chúng em cưới."

Cứ vang lên, khiến cho anh phút chốc cau ngươi, càng trở thành không dễ chịu.

"Hoắc Tổng theo gót thanh tra rà soát ROI mon này tăng..."

"Ch.ế.t tiệt!"

Hoắc Trì đập mạnh bàn đứng nhảy dậy mồm rủa một câu, tức tự khắc người nam nhi đang được report kiêng dè tái mét mặt mũi stress tột phỏng.

Hoắc Trì nhịn nhường như chả quan hoài, anh coi qua chuyện trợ lý Giang.

"Chuẩn bị xe pháo mang đến tôi tức thì giờ đây."

"Dả?"

Hoắc Trì trình bày xong xuôi hằm hằm sải bước tách ngoài chống họp, trợ lý Giang lật đật vùng dậy dọn dẹp, người nam nhi bị họa mang đến hú vía xanh rì mặt mũi khe khẽ giọng chất vấn vẹn toàn nhân.

"Trợ lý Giang? Sở tôi trình bày đồ vật gi sai sao?"

"Nào đem, quý khách cảm thông, Hoắc Tổng thời điểm hôm nay cho tới mon."

Trợ lý Giang lén coi rời khỏi cửa ngõ nhỏ giọng truyền tai nhau lại, quý khách ngờ ngạc trợn đôi mắt coi nhau.

Đến tháng?

Trợ lý Giang tủm tỉm cười cợt kết thúc rấp rẻng chạy ra bên ngoài chuồn lấy xe pháo.

Câu biết thế này Hoắc Trì cũng bắt cậu thực hiện lái xe.

"Hoắc Tổng, giờ chuồn đâu ạ?"

"Về quê Điềm Điềm!"

"Dả? Quê... quê thư ký Điềm? Anh ham muốn xuống đó?"

"Sao? Cậu đem ý kiến?"

Trợ lý Giang ngay lập tức thu lại tầm dáng bất thần, rung lắc đầu.

"Dạ không!"

"Cậu biết quê Điềm Điềm ở đâu không?"

"Dạ biết ạ, năm vừa qua bọn chúng em đem xuống mái ấm..."

"Lái xe pháo đi!"

Trợ lý Giang còn còn chưa kịp trình bày xong xuôi Hoắc Trì đang được lạnh lẽo giọng rời khỏi mệnh lệnh, anh Open yên tĩnh vị ngồi bên trên ghế, trợ lý Giang thở lâu năm, đang được triệu tập tài xế lại nghe Hoắc Trì chất vấn.

"Cậu và thư ký Điềm đặc biệt thân?"

Cậu phì cười: "Dạ đằm thắm ạ!"

"Cô ấy thế nào?"

"Rất xinh lại còn đảm bảo chất lượng bụng, tuy nhiên nhưng mà..."

Hoắc Trì nhíu ngươi Khi đang được nghe cậu trình bày đùng một phát tạm dừng.

"Nhưng gì?"

"Dạ, thư ký Điềm có bầu anh ạ, cô ấy trình bày cần mò mẫm tía mang đến đứa trẻ em, nhưng mà ko biết là thằng khốn này đã trải rời khỏi chuyện cơ với thư ký Điềm ko phụ trách."

"..."

"Cái loại khốn nàn cơ cần cho vào lồng heo ném xuống sông, hoặc hạn chế luôn luôn "cái kia" của hắn, nhằm hắn ko nối tiếp thực hiện cực đàn bà mái ấm lành lặn."

"..."

"Tại sao bên trên đời lại còn loại cặn buồn phiền khốn nàn như vậy chứ, tạo ra án xong xuôi ngay lập tức kéo quần loại bỏ đi."

"E hèm! Cậu Giang..."

"Dạ!"

"Thằng khốn cặn buồn phiền này đó là tôi!"

Kétttt.

Tiếng phanh vội vã chói tai kéo dãn dài vang lên, trợ lý Giang giật thột ngay thức thì tấp xe pháo nhập lề, mặt mũi mũi phút chốc trở thành tái mét ngắt, cậu không đủ can đảm xoay đầu lại coi vì thế biết một Khi quay trở về cậu tiếp tục bị tiêu diệt chắc chắn, bờ vai trợ lý Giang lập cập nạm cập.

Không cần chứ, vừa vặn rồi Hoắc Tổng trình bày gì? Tên khốn thực hiện thư ký Điềm có bầu rồi phủi đít ko phụ trách là anh hả?

Ôi u ơi! Sao nhưng mà khốn nàn vượt lên chuồn.

Đầu thì nghĩ về vì vậy tuy nhiên mồm lại ngậm chặt cho tới thở mạnh cũng không đủ can đảm.

Hoắc Trì ngồi đàng sau mặt mũi xám phun, hai con mắt sắc lẹm coi chằm chặp lên phần bên trước tiếng nói giá rét vang lên.

"Cậu Giang!"

Trợ lý Giang rung rinh phun người, nhắm đôi mắt nhăn ngươi.

Rồi, cho tới rồi, thứ tự này bị tiêu diệt chắc chắn.

Trợ lý Giang dè dặt, thanh âm nhi nhí đáp: "Dạ!"

"Bây giờ tôi mới mẻ biết trợ lý của tôi còn có tài năng mắng người vô nằm trong đảm bảo chất lượng."

"Hoắc... Hoắc Tổng, em..."

"Câu kể từ cậu sử dụng mắng tôi đặc biệt mượn, đặc biệt láng tru, cặn buồn phiền, thằng khốn nàn, lồng heo, thậm chí là cậu còn ham muốn hạn chế luôn luôn "cái kia" của tôi."

Từng chữ Hoắc Trì nhắc nhở lại thiệt sự trợ lý Giang nghe nhưng mà nổi cả domain authority gà, cậu thi công bắp.

"Hoắc Tổng, em ko cố ý, em..."

"Cậu chê tiền lương tôi trả không nhiều sao? Hửm."

"Em không đủ can đảm, em ko lúc nào đem tâm lý cơ."

"Xuống xe!"

"Hoắc..."

Hoắc Trì nghiến răng ánh nhìn hung hãn trừng lên, trợ lý Giang vô tình coi nhập gương xanh rì mặt mũi hoảng loạn còn ko nhằm anh quát tháo cậu đang được Open chạy rời khỏi.

Thôi! Tốt nhất nên bảo đảm cái mạng nhỏ này.

Hoắc Trì xuống xe pháo vòng lên ghế lái, trước lúc chạy chuồn anh chỉ tay nhập chủ yếu bản thân hằm hằm nhằm lại một câu!

"Bao nhiêu trong năm này cậu nhận lương lậu thao tác làm việc mang đến cái thằng khốn cặn buồn phiền này, ghi nhớ ko."

"Hoắc..."

Hoắc Trì chẳng thèm nghe cứ thế chạy chuồn mất mặt, quăng quật lại trợ lý Giang đằm thắm đàng.

Cậu ngờ ngạc, đứng ở trên đây thì làm thế nào nhưng mà bắt xe pháo về được chứ? Kéo người tớ chuồn rồi cũng đang tâm nhưng mà vứt người tớ ở trên đây.

Hoắc Tổng anh sinh sống đặc biệt tốt!

Trợ lý lẩm bẩm luôn luôn mồm trách cứ móc, long dong phía trên đàng tầm 3 phút tự nhiên con xe white color không xa lạ xuất hiện tại ngừng cạnh cậu, cửa ngõ kính từ từ hạ xuống, cậu cúi đầu coi nhập.

Hoắc Tổng?

Trợ lý Giang tò mò mẫm đựng giọng hỏi: "Anh ko xuống quê thư ký Điềm ạ."

Bên nhập xe pháo Hoắc Trì im re, cỗ dạng lưỡng lự khó khăn trình bày, trợ lý Giang thấy anh cứ yên ổn thin thít thì khẽ giờ đồng hồ gọi.

"Hoắc Tổng?"

"Tôi ko biết đường!"

Trợ lý Giang nghe xong xuôi ngay lập tức phụt cười: Hoắc Tổng, anh hoặc rời khỏi dẻ vượt lên à!

Trợ lý Giang kênh kiệu: "Em cũng ko biết đàng."

Hoắc Trì nhíu ngươi tuy nhiên nghĩ về lại đành cần kìm nén, anh thấp giọng.

"Lái xe pháo chuồn lúc nào về công ty lớn tôi tăng lương lậu mang đến cậu."

Trợ lý Giang sáng sủa đôi mắt nhưng mà vẫn lưu giữ tươi tắn, cậu rút điện thoại cảm ứng thông minh rời khỏi.

"Ghi âm thực hiện bởi vì chứng!"

Hoắc Trì coi chằm chằm vẫn kết hợp theo gót, giờ đây trước đôi mắt cần xuống được quê Điềm Điềm, kẻo cô lại chuồn thấy thằng không giống, nghĩ về cho tới điều này Hoắc Trì cũng ko rảnh song teo.

Sau Khi kết thúc trợ lý Giang mới mẻ lý tưởng Chịu ngồi vô xe pháo trả Hoắc Trì xuống quê Điềm Điềm.

Quê cô xa cách TP. Hồ Chí Minh, nằm tại một điểm khá trong thâm tâm yên tĩnh tĩnh, nhị người lên đường kể từ buổi sáng sớm đến tới tận xế chiều mới mẻ cho tới điểm.

Đang chuồn thì đùng một phát trợ lý Giang ngừng xe pháo, cậu toá chạc an toàn và tin cậy nhẹ nhõm giọng nhắc.

"Hoắc Tổng xuống thôi ạ!"

Hoắc Trì Open bước rời khỏi, tuy nhiên trước đôi mắt không tồn tại lấy 1 căn mái ấm, anh chau ngươi.

"Nhà thư ký Điềm đâu?"

"Nơi này sẽ không cho những người ngoài tự động quy tắc chạy xe pháo nhập, nhằm em gọi chú Lục rời khỏi đón, cần sử dụng xe pháo chuyên được dùng vừa mới được."

"Cậu Giang, cơ là gì?"

Hoắc Trì chỉ tay rời khỏi cánh đồng xa xôi, trợ lý Giang phía đôi mắt coi theo gót hồn nhiên đáp.

"Máy cất cánh ạ!"

Xem thêm: cách rủ crush đi chơi

"Máy bay? Để thực hiện gì?"

"Để phun dung dịch mang đến cánh đồng lúa, vì thế rất nhiều nên mức độ người ko thể thực hiện xuể, rất cần được sử dụng cho tới công cụ tương hỗ."

Bỗng nhiên một tiếng nói trầm thấp vang lên, trả lời vướng mắc mang đến anh. Hai người xoay đầu coi, trợ lý Giang híp đôi mắt cười cợt.

"Chú Lục!"

"Giang đấy à?"

"Vâng, thời điểm hôm nay con cái trả sếp tổng xuống thăm hỏi Điềm Điềm ạ."

"Cô mái ấm đang được nhập mái ấm, nhằm chưng gọi người rước xe pháo rời khỏi rước."

"Vâng!"

Hàng ngươi Hoắc Trì càng cau lại, anh cho tới trên đây nhằm bắt gặp Điềm Điềm chứ không cần cần buôn chuyện.

"Cậu Giang mái ấm Điềm Điềm đâu? Đã cho tới chưa?"

"Hoắc Tổng, tất cả chúng ta cho tới lâu rồi mà!"

"Phải đấy, kể từ Khi xe pháo của cậu chạy nhập cổng đình rộng lớn ở ngoài cơ là đã đi đến mái ấm cô mái ấm Shop chúng tôi rồi."

"Sao chứ? Cổng đình lớn?"

"Phải!"

"Cậu Giang kể từ cơ từ thời điểm cách đó bao lâu?"

"1h đồng hồ thời trang ạ!"

"Còn kể từ trên đây vào trong nhà cô mái ấm cần mất mặt thêm thắt 30p nữa, toàn cỗ điểm này đều là gia tài mái ấm Điềm Điềm những người dân cơ chúng ta là kẻ thực hiện cả."

Chú Lục xởi lởi tiếp lời nói bổ sung cập nhật, Hoắc Trì nghe xong xuôi tay chân ngay lập tức bủn nhủn, anh nhẩm nhẩm nhập mồm rồi đùng một phát trượt rời khỏi khu đất, trợ lý Giang hốt hoảng đi đi lại lại nâng lấy.

"Hoắc Tổng?"

"Ôi trời khu đất ơi, Giang à, sếp con cái bị gì thế?"

"Dạ chắc chắn bởi mệt nhọc ạ!"

"Con ở trên đây, nhằm chú rời khỏi gọi thêm thắt người giúp!"

"Dạ!"

Chúc Lục gấp rút bước tiến, trợ lý Giang nối tiếp rung rinh người anh.

"Hoắc Tổng?"

"Cậu... Cậu Giang, đó là mái ấm thư ký Điềm à, cậu đưa theo lộn không?"

"Là mái ấm thư ký Điềm ạ, ko lộn."

"Cậu... thấy tôi đem cửa ngõ với Điềm Điềm không?"

"Trời khu đất, anh trình bày gì thế? Dĩ nhiên là "không" rồi!"

"Cậu... thấy tôi đem cửa ngõ với Điềm Điềm không?"

"Trời khu đất, anh trình bày gì thế? Dĩ nhiên là "không" rồi."

"Ôi thối, Hoắc Tổng, anh tỉnh lại chuồn..."

"..."

Trợ lý Giang hoảng loạn Khi thứ tự này Hoắc Trì ngất xỉu thiệt sự, mặt mũi mũi cậu xanh rì ngắt không ngừng nghỉ rung rinh lay người anh.

"Hoắc Tổng!"

"Anh Giang..."

Trợ lý Giang nghe giờ đồng hồ gọi thì ngoảnh đầu lại coi, thấy Điềm Điềm đang di chuyển cho tới không ngừng nghỉ phấn chấn mừng phấn khích.

"Điềm Điềm, mau lại chung anh."

"Chú Lục vừa vặn bảo đem khách hàng cho tới nghịch ngợm, là anh sao?"

Câu trình bày vừa vặn dứt tức thì tức tự khắc khung người Điềm Điềm đùng một phát khựng lại trong khi thấy Hoắc Trì chết giả ở rời khỏi bên dưới khu đất, cô tá hỏa chuồn nhanh chóng cho tới.

"Hoắc Tổng bị gì thế? Sao anh ấy lại ở trên đây."

"Hoắc Tổng ham muốn xuống trên đây nhằm thăm hỏi em!"

Điềm Điềm nhăn mặt mũi, đang được ấn định phanh mồm trình bày thì ở đàng sau chú Lục đang được gọi người cho tới chung, chú bức sắng bảo.

"Mau trả cậu này vào trong nhà đi!"

"Vâng."

Hai người nam nhi vạm vỡ nhanh gọn lẹ trả Hoắc Trì chuồn. Điềm Điềm ko ngăn ngừa cô tách lịch sự một phía nhường nhịn lối. Nhìn Hoắc Trì chết giả đùng một phát trong thâm tâm phiền lòng.

"Anh Giang, sao Hoắc Tổng ngất thế?"

"Do choáng nên ngất, ko có gì đâu ngủ xíu là tỉnh tức thì thôi."

"Đúng đấy Điềm Điềm chớ bồn chồn vượt lên, nhằm chú chạy nhập coi hiện tượng."

"Vâng!"

Điềm Điềm gật đầu, tuy nhiên cũng ko thể hiểu nổi vì thế đồ vật gi nhưng mà choáng cho tới ngất? Xuống mái ấm cô anh cũng ngồi xe pháo tương đối, đem máy lạnh lẽo non rời rợi cho tới đó là xế chiều rồi đâu đem cần say nắng nóng, chẳng nhẽ say xe?

Trợ lý Giang vệ sinh những giọt mồ hôi thở phào, cậu chỉ trình bày phiên phiến thế thôi chứ này dám trình bày trực tiếp là vì Hoắc Tổng biết lai lịch gia đạo của cô ý nhưng mà kéo đến ngất đâu.

Mà ngất xỉu cũng giống, làm thế nào nhưng mà tiêu thụ kịp lúc biết thư ký đang được thao tác làm việc cho bản thân xuyên suốt từng nào năm quyền lực lại còn nhiều vội vã 10 thứ tự bản thân chứ, trước đó cậu biết cũng hoảng trớ trêu tận 3 ngày trời chứ không nhiều gì!

Cũng không có ai ngờ cô bảo mái ấm gia đình thực hiện nông nhưng mà thế này đâu!

Ngoài khu đất đai cò cất cánh gãy cánh thì mái ấm cô còn tồn tại tận bao nhiêu cái nông trại chăn nuôi, chống thực hiện rượu và vô số loại không giống nữa...

Hoắc Tổng à, thứ tự này anh khó khăn nhưng mà rước được thư ký Điềm về rồi.

[...]

Lúc Hoắc Trì tỉnh đang được là trời tối thấy anh phanh đôi mắt trợ lý Giang mừng rỡ.

"Hoắc Tổng, anh tỉnh rồi hả?"

"Đây là đâu?"

"Nhà thư ký Điềm."

Hoắc Trì gật đầu ngồi dậy, coi xung xung quanh chất vấn.

"Điềm Điềm đâu?"

Trợ lý Giang phì cười cợt trào phúng: "Thư ký Điềm chuồn rồi ạ, làm cái gi đem ai Chịu ở lại chở che người thực hiện bản thân có bầu rồi chối quăng quật trách cứ nhiệm?"

Hoắc Trì nghe xong xuôi đen sì mặt mũi nhíu ngươi lườm, cậu vội vã ngậm mồm.

Hoắc Trì lạnh lẽo giọng: "Cậu đá xỏ lá tôi?"

Trợ lý Giang cười cợt trừ rung lắc đầu: "Em này đem."

Hoắc Trì cũng ko rảnh song teo, nghĩ về cho tới gia đạo mái ấm Điềm Điềm lại khiến cho anh vả những giọt mồ hôi, im re một khi Hoắc Trì tráng lệ chất vấn.

"Gia đình Điềm Điềm thế nào?"

Trợ lý Giang gãi đầu ngẫm ngợi vài phút ngay lập tức đáp.

"Hoắc Tổng cũng thấy rồi, mái ấm thư ký Điểm biết bao, cô ấy là con cái út ít, trước Điềm Điềm còn tồn tại nhị anh trai nữa."

"Hai anh trai?"

"Vâng! Hình như anh nhị là thầy dạy dỗ Karate còn anh phụ vương là thầy dạy dỗ Taekwondo, cả nhị người đều đã đi được tranh tài rời khỏi quốc tế, chúng ta học tập võ năm 10 tuổi tác. Hai người thường rất xuất sắc."

Hoắc Trì mặt mũi xanh rì lè, anh trở ngại nuốt nước miếng lùi về sau cỗ dạng tràn trề kiêng dè hãi.

Không biết người thân Điềm Điềm biết anh là tía đứa trẻ em nhập bụng cô chưa?

Đang mơ hồ nước suy ngẫm thì chống vang lên giờ đồng hồ gõ cửa ngõ, tiếp sau đó khóa ngay lập tức phanh rời khỏi chị chung việc vồn vã rỉ tai.

"Cậu ấy tỉnh rồi hả?"

"Vâng, sếp em tỉnh rồi ạ!"

"Vậy nhị người ra bên ngoài ăn cơm trắng nha, quý khách đang được đợi."

"Cảm ơn chị, em rời khỏi ngay!"

Chị chung việc mỉm cười cợt gật đầu xong xuôi xoay người tách chuồn. Sau Khi chị chuồn ngoài trợ lý Giang coi anh.

"Ra ngoài thôi ạ!"

"Ừ!"

Trợ lý Giang vừa vặn vùng dậy ngay lập tức nghe Hoắc Trì thấp giọng gọi.

"Cậu Giang?"

"Dả."

"Đỡ tôi, chân tôi... bủn vượt lên chuồn ko nổi!"

Cậu suýt nữa thì phụt cười cợt trở nên giờ đồng hồ tuy nhiên cố nén lại dìu Hoắc Trì vùng dậy rời khỏi ngoài. Tại bên trên bàn ăn quý khách đang được ngồi đầy đủ, Điềm Điềm biết Hoắc Trì rời khỏi nhưng mà chả thèm coi.

Bố u Điềm Điềm ngược lại đặc biệt vồn vã.

"Hai con cháu mau lại trên đây ngồi đi!"

Mẹ Điềm: "Đi một ngày dài chắc chắn mệt nhọc rồi hả, thời điểm hôm nay chưng nấu nướng thật nhiều đồ gia dụng bổ!"

Bố Điềm: "Giang à, chưng mới mẻ đem mẻ rượu mới mẻ con cháu lại nếm test đi!"

"Vâng!"

Hoắc Trì thấy thái phỏng phụ huynh Điềm Điềm giành riêng cho trợ lý Giang thì đem chút ghen tuông ganh, anh nhỏ giọng.

"Trợ lý Giang!"

"Dạ!"

"Cậu nhịn nhường như đặc biệt lấy được lòng phụ huynh Điềm Điềm nhỉ cậu đem cơ hội gì không?"

"Dạ, chắc chắn bởi nhân lối sống của em tử tế!"

"Vì cho dù sao nếu như đem gan góc túa quần thực hiện đàn bà mái ấm người tớ phưỡn bụng thì cũng ko lúc nào kéo quần xong xuôi lại chối quăng quật trách cứ nhiệm."

"E hèm, kể từ lương!"

Hai lời nói như cú tát vả nhập mặt mũi Hoắc Trì, anh cau ngươi, lạnh lẽo tiếng nói xong xuôi thì sải chân đặt chân đến bàn ăn, trợ lý Giang ngay thức thì tắc lưỡi ngậm đắng nuốt cay, cỗ dạng oan ức tuy nhiên chả dám hó hé lời nói này.

Người tớ trình bày đích mà!

Hoắc Trì tiếp cận lễ quy tắc kính chào quý khách nhập mái ấm thư ký Điềm.

"Dạ kính chào nhị bác!"

"Cháu là sếp của Điềm Điềm đấy à?"

"Vâng ạ!"

"Eo thối, đẹp mắt trai quá!"

Hoắc Trì nghe tía Điềm Điềm biểu dương thì tủm tỉm cười cợt cười cợt, ấn định kéo ghế ngồi xuống cạnh cô ngay lập tức bị cô ngăn lại, Điềm Điềm ngước mặt mũi cong môi mỉm cười cợt coi trợ lý Giang nhẹ dịu gọi.

"Anh Giang ngồi cạnh em đi!"

"Hả?"

Trợ lý Giang tái mét mặt mũi gượng gạo gạo cười cợt rồi coi Hoắc Trì một chiếc, thấy mặt mũi mũi anh phút chốc tối sầm thực hiện cậu nổi không còn domain authority gà.

Cậu kiêng dè bữa cơm trắng này nuốt ko trôi ngay lập tức khôn khéo kể từ chối.

"Thôi, nhằm anh ngồi với chưng trai, anh còn hương thụ rượu ngon của chưng."

Bố Điềm: "Phải đấy, con cháu mau lại trên đây."

"Vâng!"

Khóe môi Hoắc Trì mấp máy khẽ nhếch lên ẩn hiện tại ý cười cợt thư thả nhạt nhẽo khi cậu đi qua cơ hồ nước nghe anh bảo nhỏ.

"Tăng lương!"

Đôi đôi mắt trợ lý Giang sáng sủa rực: "Đa tạ Hoắc Tổng!"

"Tiếp tục đẩy mạnh."

Hoắc Trì thong dong kéo ghế ngồi cạnh Điềm Điềm, cô ngấc đầu lườm một chiếc rồi chẳng thèm kiểm đếm xỉa nữa nạm đũa ăn cơm trắng.

"Mọi người tiêu dùng bữa chuồn, cứ bất ngờ như mái ấm bản thân."

"Mời nhị chưng ạ!"

Bố Điềm gật đầu xong xuôi ngay lập tức coi cô đàn bà út ít nuông chiều chiều bảo.

"Điềm Điềm!"

"Dạ."

"Mai nhị anh của con cái về tiếp tục bàn lại chuyện kết duyên."

Điềm Điềm thản nhiên gật đầu, tía Điềm gắp mang đến đàn bà từng miếng thịt cho vào chén bát hóa học giọng thắm thiết vang lên.

"Ăn nhiều một ít, còn cần bồi vấp ngã mang đến con cháu nước ngoài của tía nữa."

Mẹ Điềm: "Đúng thế, ăn thêm thắt chuồn con cái."

"Dạ!"

Hoắc Trì liếc đôi mắt coi Điềm Điềm, tuy nhiên từ trên đầu chí cuối cô chả thèm quan hoài cho tới anh, nghe tía cô nhắc chuyện kết duyên thú thực trong thâm tâm anh dáy lên cảm xúc không dễ chịu, anh kho ko cam tâm.

Nhìn phụ huynh cô vì vậy hẳn là không biết tía đứa nhỏ là ai nhỉ?

Hoắc Trì hít thâm thúy một tương đối, coi tía Điềm Điềm phanh lời nói.

"Bác trai?"

"Sao thế?"

Hoắc Trì coi Điềm Điềm ngập ngừng: "Chuyện của Điềm Điềm..."

"Các con cháu biết rồi sao? Chuyện đàn bà chưng đang sẵn có bầu."

"Dạ!"

Bố Điềm Điềm gật gù, cỗ dáng vẻ rất là thản nhiên tương tự điều này mái ấm gia đình ông cũng không thích ỉm giếm.

Hoắc Trì dè dặt: "Thật rời khỏi tía đứa nhỏ là..."

"Không cần thiết nữa, người đang được mất mặt rồi hãy nhằm chúng ta yên tĩnh ngủ."

Hoắc Trì còn còn chưa kịp trình bày xong xuôi đang được nghe tía cô thêm thắt vô một câu khiến cho anh sững sờ tím tái mét mặt mũi, Hoắc Trì ngờ ngạc.

"Dả? Mất ạ?"

"Đúng thế, chưng nghe Điềm Điềm bảo trước cơ cậu tớ sinh sống lao lực dục vọng quá đáng kéo đến bệnh dịch thận nhưng mà ch.ế.t"

"Chậc, con trẻ của mình vì thế sao ko biết tiết chế? Yếu vượt lên..."

Phụtttt!

Tên truyện: Theo Vợ Về Quê

Xem thêm: để em từ chối anh nhẹ nhàng thôi

Tác Giả: Nguyen Thi Thuy - Tố Cẩm.

Cre: Ánh Sao Ban Mai.

#Truyen_dai