cát bụi chân ai h

XUÂN DIỆU & TÔ HOÀI: VÀ “MỐI TÌNH TRAI” (2004)

 Trần Nghi Hoàng

Cuối thế kỷ đôi mươi, bước qua chuyện vào đầu thế kỷ 21, “đồng tính luyến ái” gần như là được “bình thông thường hóa” nhập xã hội nhân loại của đa số vùng khu đất bên trên trái đất.

Đã với 1 thời, ở nước ta người tao xếp loại đồng tính luyến ái là 1 trong những căn căn bệnh. Những người đồng tính luyến ái, cả nam giới lẫn lộn nữ giới thông thường thường hay bị dè bĩu, diễu cợt, coi thường… Trong nhiều những năm cận kim, những người dân đồng tính đang được chứng tỏ đã cho chúng ta thấy sự mưu trí, năng lực mẫn cảm và hiệu suất cao nhập việc làm thực hiện của mình. Tại đa số từng lãnh vực, nhất là nghệ thuật và thẩm mỹ tạo ra, người đồng tính thông thường có khá nhiều trị loài kiến chuồn trước thời đại. Phải chăng, điều này phát sinh kể từ tiềm thức tự tại, đánh tan những loại thông thường của suy tưởng tâm thức “vượt từng biên giới” nhập nhân loại đồng tính, đang được mang đến bọn họ nguồn lực có sẵn quý giá chỉ của một nhân loại sáng sủa tạo?

Giới văn học tập, quan trọng đặc biệt Tây Phương, nhiều người sáng tác nổi danh vốn liếng là kẻ đồng tính. André Gide vào cuối thế kỷ XIX của Pháp, Allen Ginsberg vào cuối thế kỷ XX của Mỹ .v.v… chẳng nên là nhì thương hiệu tuổi hạc lẫy lừng bên trên từng trái đất sao?

Xuân Diệu tất nhiên là 1 trong những trong mỗi tài danh khai thác của nền Thơ Tiền Chiến nước ta. Xuân Diệu còn là một thi sĩ đồng tính của ganh đua ca nước ta thứ nhất được ghi nhận. Tôi rằng là “đầu tiên được ghi nhận”, vì như thế biết đâu nhập giới ganh đua, văn sĩ nước ta kể từ thời ngày xưa, đang được với những người dân đồng tính. Nhưng những người dân này vì như thế toàn cảnh xã hội thời cơ, vì như thế những ý niệm, thói quen đạo đức nghề nghiệp phong loài kiến và trở nên loài kiến, nên đang được xuyên suốt đời đành lốt diếm, nén đè chuồn loại nhân loại thực của chủ yếu mình!

Tô Hoài, người sáng tác Cát Bụi Chân Ai, cuốn hồi ký vì thế ngôi nhà Thanh Văn Paris xuất bạn dạng và đang được ra mắt điểm trang bìa cuối những loại sang chảnh như sau:

“Quyển sách ko hề tỏ lộ một tiếng bào chữa trị hoặc kết tội này so với loại cơ chế nhưng mà Tô Hoài đáp ứng nửa thế kỷ ròng rã tung. Chỉ là những cảm tưởng, những điều đôi mắt hấy tai nghe. Chỉ là những tiếng thuật lại ko rộng lớn ko thông thường., ko cường hóa hao hao bi thảm hóa. Cái lối kể chuyện của một bà già cả ngôi nhà quê, ngồi beat xuống khu đất, tức thì cách thức, tức thì đầu ngõ. Cái lối kể chuyện luôn luôn trực tiếp chính thức bằng phương pháp lấy gấu quần vệ sinh những giọt các giọt mồ hôi, rất có thể cất giấu trong mỗi giọt các giọt mồ hôi này song tía giọt lệ nhưng mà người nghe nên tinh ranh ý mới mẻ nhận biết. Chính vì vậy nhưng mà thái phỏng chủ yếu trị mới mẻ mạnh làm thế nào. Nó thực hiện những người dân nghe nên nhức noun oằn oại cho việc that. Một cơ chế thản nhiên giày xéo trên tấm long của từng nhân loại, cơ chế cơ ko thể này tồn bên trên được. Một cơ chế nhờ vào sự gian sảo và đấm đá bạo lực mang đến dù cho có kiểm soát được xã hội, thì cũng chỉ kiểm soát được 1 thời khoảng chừng này cơ. Khi từng nhân loại nhập xã hội này đã không thể kinh hãi hãi, Lúc nhưng mà những ngôi nhà văn đang được biết khát khao sự that, Lúc nhưng mà những công thần đang được nên thay đổi giọng thì cơ đó là giờ cáo công cộng của chế độ”.

(Tô Hoài, Cát Bụi Chân Ai, trang bìa sau)

Tuy nhiên, nhập nội dung bài viết này tôi tiếp tục chỉ nói đến chuyện “Tình Trai” của Xuân Diệu với Tô Hoài nhập Cát Bụi Chân Ai, qua chuyện chủ yếu tiếng kể của Tô Hoài một cơ hội hêtá mức độ nồng thắm và cảm động.

Chuyện tình thân thích Xuân Diệu và Tô Hoài, thực rời khỏi, kể từ bao lâu đang được có khá nhiều tin đồn và nghi kị vấn. Lần này, Lúc viết lách hồi ký về đời bản thân, Tô Hoài đang được ngang nhiên kể lại ông tơ tình cơ. Một hành vi vô nằm trong chân thực ăm ắp tính “cách mạng” với xã hội nước ta hãy còn thật nhiều những trở nên kiến; một thái phỏng mạnh mẽ dứt khoát nhằm rằng với Đảng và Nhà Nước Việt Cộng về nhì chữ Tự Do.

Tô Hoài ghi:

“Rời TP. Hồ Chí Minh, lên đến mức Yên Dã đang được u tỳ lấm rồi. Tôi thân quen Xuân Diệu trước năm 1945. Tôi cũng chính là người Xuân Diệu rủ chuồn nghe và động viên Xuân Diệu phen thứ nhất trình diễn thuyết vấn đề Thanh Niên Với Quốc Văn ở giảng lối ngôi trường ĐH thủ đô. Xuân Diệu rằng “Hoài ơi chuồn cỗ vũ Diệu”. Anh Hiến SV mặt mày tái mét xanh xao nhút nhát rời khỏi ra mắt lung túng. Không sao, Xuân Diệu áo Tuýt ví lụa mỡ gà, cà vạt lấm tấm vàng sẫm, làn tóc um tùm thâm loăn quăn bên trên đài trán đang được hấp dẫn người nghe nhập tức thì mẩu truyện. Đột nhiên, Xuân Diệu nói lịu chữ “tâm hồn” – như 1 bà già cả nhập làng mạc buôn bán bánh đúc với tật nói lịu nhảm. Nhưng Xuân Diệu vẫn nối tiếp quý phái sảng hùng biện, không một ai kịp sững nóng bức.

Xuân Diệu và Huy Cận lên Nghĩa Đô, ở nghịch ngợm cả buổi và ăn cơm trắng. Dịu dàng, chăm lo, Xuân Diệu thế cổ tay tôi, bắt chặt rồi vuốt lên vuốt xuống.Bốn đôi mắt nom nhau name đuối. Xuân Diệu gắp thực phẩm mang đến tôi. Cử chỉ thân thích thiết vượt lên, khá kỳ lạ với tôi, tuy nhiên nhưng mà tôi cảm động. Tôi sướng đôi mắt nom luyện Thơ Thơ đau khổ rộng lớn ngôi nhà in Trung Bắc phố sản phẩm Buồm. Hai chữ Xuân Diệu đường nét chì sắc gợn, ko nên chữ mộc giẹp đét.”

(Tô Hoài, Cát Bụi Chân Ai, Thanh Văn (không thấy ghi năm xb), trang 188 & 189)

Điều trước không còn nên nên ghi nhận, Xuân Diệu trái khoáy là 1 trong những người say đắm và đỏm dáng! Những đặc điểm rõ ràng của một người đồng tính. Áo Tuýt ví lụa mỡ gà, cà vạt lấm tấm vàng sẫm… Xem rời khỏi, đường nét ăn diện của Xuân Diệu kể từ rộng lớn nửa thế kỷ trước, đối với những tay đỏm dáng vẻ tiến bộ chả với gì thua thiệt bớt lạc lõng. “Hoài chuồn cỗ vũ Diệu”. Câu rằng nhẹ dịu, mỏng tanh manh ăm ắp nữ giới tính tuy nhiên quyêát liệt. Và nhì chữ “tâm hồn” nói lịu. Tại sao? Nói nhịu như 1 bà già cả buôn bán bánh đúc nhập làng mạc với tật nói lịu nhảm! Đó là loại ám ảnh của thực chất, hoặc là việc thể phản hình họa của một nỗi cuồng si?

Xuân Diệu di động cầm tay Tô Hoài và chăm lo vuốt lên, vuốt xuống. Nhưng là “bốn đôi mắt nom nhau đắm đuối”. Có nghĩa, Tô Hoài đã và đang si mê nom nhập đôi mắt Xuân Diệu. Cái si mê nhưng mà Tô Hoài không thể nào hiểu tuy nhiên nó với thực hiện Tô Hoài cảm động và lắc động!

Tô Hoài kể tiếp. Rành mạch, rõ nét với cùng một trí lưu giữ xanh xao tươi:

“Thỉnh phảng phất, Xuân Diệu lại lên ngôi nhà tôi. Vẫn bắt tay cả buổi, nom thiết tha. Xuân Diệu yêu thương tôi. Nhớ những tình thương đàn ông cùng nhau, ở nhập làng mạc và ở lớp, Lúc mới mẻ rộng lớn. Học lớp nhất ngôi trường Yên Phụ, rằng vỡ giờ đồng hồ ồ ồ mặt mày sùi mụn nhọt, bọn chúng nó cứ bảo tôi là đàn bà. đa phần thằng hai bạn với tôi, đề nghị thực hiện bà xã ck. Có hôm bọn chúng nó giành bà xã tiến công nhau ltinh tinh. Có đứa xô nhập ôm chặt, sờ soạng toạc cả đũng quần tôi. đa phần hôm tới trường không đủ can đảm cho tới sảnh ngôi trường sớm. Phải trốn nhập vào ngõ Trúc Lạc, nghe trống không mới mẻ chạy ù cho tới chuẩn bị sản phẩm nhập lớp.”

(Tô Hoài, sđd, trang 189)

Tô Hoài thời điểm hôm nay đang được là 1 trong những ông già cả. Nhưng ông già cả Tô Hoài vẫn không hiểu biết nhiều lắm về sự việc khác lạ thân thích “Tình Trai” và những nghịch ngợm phá huỷ của tuổi hạc học tập trò trẻ em. Chắc rằng Tô Hoài khi bé xíu ẻo lã và kiểu như đàn bà. Cho nên lũ chúng ta tè học tập mới mẻ túa những trò nghịch ngợm tinh ranh tai ác cơ. Nhưng với Xuân Diệu thì khác! Đúng như Tô Hoài đang được xác định: Xuân Diệu yêu thương Tô Hoài. Tình yêu thương thiệt sự của tuổi hạc thanh niên cứng cáp. Tình trai, tuy rằng là “tình trai”, ai cấm quy trình tiến độ mở màn vẫn khơi mào bởi vì những gì thắm thiết, mộng mơ. Tay di động cầm tay. Mắt nom đôi mắt. … Đắm đuối. Nồng nàn…

Nhưng ông tơ tình của Xuân Diệu với Tô Hoài không chỉ có với thế. Không đơn thuần tay di động cầm tay, đôi mắt nom đôi mắt. Tô Hoài thực hiện tôi sửng sốt ở đoạn tôi chuẩn bị trích dẫn tiếp sau đây, Lúc bọn họ Tô kể lại, mô tả lại bởi vì giọng văn tài tình với tay nghề ngỗng của ông:

“Mới xế chiều đang được chập tối, không còn người thò chân rời khỏi lối bản đá tảng lầm lội. Cơm đoạn, ngôi nhà ăn tạm dừng hoạt động, cái rạ lẫn lộn nhập sườn gò chơ vơ. Mấy cậu văn chống ở 1 mình, đoạn bữa lại quẳng chén đũa ni, nhập nghịch ngợm ngủ luôn luôn bên trên những ngôi nhà nhập bản. Có cậu việc tất tả, tiến công máy tối đoạn rồi cũng chuồn mất mặt. Dẫy chống ở luyện thể ko đèn đóm, tối thui. Không nghe giờ đồng hồ người trở bản thân, giát nệm ko ken két. Im như khu đất lãng phí. Nhà tôi ở ngoài ven ngõ thân thích đồng. Rượu khuya, lối mưa lội tôi ngủ lại.

Chúng nó kinh hãi, chuồn vứt trống không cả ban ngành. Cả dạo bước mưa bão táp, Xuân Diệu ở lại u tỳ quốc ko ra phía bên ngoài. Giọt gianh lách tách cái nứa goọ về những tối quái tai ác, rùng rợn, say đắm. Yên tay quái ở đâu rờn nhập. Không nên. Tay người, bàn tay người ni đặn, rét rét. Hai bàn tay mềm mại và mượt mà xoa lên phía trên mặt lên cổ rồi xuống dần dần xuống dần dần từng bản thân trần truồng nhập miếng chăn dạ. Bóng tối bập bùng lên như ngọn lửa thâm không tồn tại ánh, loại giá buốt tối mưa rừng nóng lên. Chẳng còn biết đương ở đâu, bản thân là ai, nhì khung người nhân loại oằn oại, quấn quit, cánh tay, cặp đùi thong chão trói lại, thít lại, giằng rời khỏi. Niềm khoái lạc nhập tôi vỡ tung ra, kinh hoàng giằng ngửa loại xác thịt cơ.

(Tô Hoài, sđd, trang 190 & 191)

Tôi rất có thể thấy như lúc trước đôi mắt loại vắng ngắt hoang vu bên trên triền Tam Đảo. Và những cuồng ham xác thịt thân thích mưa bão táp, bóng tối và những khảng trống không vắng ngắt trơ giá buốt thân thích núi rừng Yên Dã. Bao vò rượu nếp của bản vẽ xây dựng sư Võ Đức Diên hẳn nhiên tiếp tục nung nấu nướng loại tâm huyết của những chàng thanh niên như Tô Hoài, Xuân Diệu. Và thế là cơn đồng thiếp được gọi lên. Chỉ là ở một người. Bắt đầu ở một Xuân Diệu ganh đua sĩ Tình Trai. Tô Hoài là người bị cuốn nhập cơn sóng dập dờn cơ. bằng phẳng vô thức. Không tâm trí suy đoán phân tách gì không còn. Nhưng tôi thấy rõ ràng ở những loại chữ kể lại của Tô Hoài một ý thức cực kỳ tươi tắn. Và nhất là ko chút tự ti hoặc vò xé (cầm thiết) theo đuổi thói thông thường của một chiếc gì cơ gọi là Truyền Thống nước ta hoặc Luân Thường Đạo Lý loại áo nhiều năm khăn đóng!

Tô Hoài nối tiếp tỉ mĩ, cực kỳ văn vẻ với những loại kể tiếp theo:

“Rồi như mộng mị, tôi trượt rời khỏi, thống khoái. Im lặng. Nghe mưa rơi xuống tàu lá chuối nhập tối và loại mệt nhọc êm ả nhập bản thân. Giữa khi ấy, nhì bàn tay mượt như lụa lại vuốt lên phía trên mặt. Làn môi và khá thou rét như than vãn trườn nhập đôi mắt, xuống vú, xuống roan, xuống bẹn… Cơn sướng lại hễ lên cho tới khi trượt cả rời khỏi, rúc ráy nhập nhau. Rồi bàn tay êm ả lại vuốt lên phía trên mặt. Lần này thì tôi lữ lả, tôi nguôi rời khỏi rên ư ử, như con cái điếm ham tơi ko lưu giữ nổi người loại bao nhiêu, loại bao nhiêu nữa.”

(Tô Hoài, sđd, trang 191)

Tôi đang được hiểu Hồ Trường An, Ngô Nguyên Dũng, Quận Hoàng Mai - Hà Nội Đạt.v.v… viết lách về đồng tính. Tội cũng từng hiểu vài ba ngôi nhà văn nữ giới nước ta ở hải nước ngoài viết lách về những ông tơ tình, những cơn ân ái đồng tính. Theo tôi, chưa tồn tại ai khá như Ông Già Tô Hoài Lúc viết lách lại ông tơ tình trai của ông và Xuân Diệu.

Tô Hoài táo tợn nhưng mà vẫn trữ tình. Buông thả một cơ hội tận nằm trong tuy nhiên đồng khi lại vẫn như rụt rè mong muốn níu lại không còn. Níu lại một chiếc gì cơ cực kỳ mơ hồ nước tức thì chủ yếu bọn họ Tô không phải biết hiểu, không phải phân biệt được:

“Trời rạng sáng sủa. Xuân Diệu về bên mùng bản thân khi này ko biết. Tôi he hé đôi mắt lưu giữ lại những hào hứng kinh khủng. Những cảm hứng nồng thắm kích ứng nhập bóng tối đang được trơ rời khỏi trong khi sáng bạch. Tôi chạy xuống cánh đồng thân thích mưa.”

(Tô Hoài, sđd, trang 191)

Những níu lại có hại vô thức. Những hào hứng trái khoáy tình xịn khiếp! Nhưng vẫn chính là những hào hứng kỳ túng thiếu “nồng nàn kích thích”. Trong bóng tối.

Bởi độ sáng bạch rạng đông buổi ngày tiếp tục thực hiện tan tung không còn. Sẽ thực hiện “lạnh” chuồn những “nồng nàn kích thích” nhập tối mưa bão táp thân thích núi rừng.

Tô Hoài chạy trốn những “khủng khiếp” của cơn hào hứng. Trong loại khựng lại rụt rè (tôi ko thấy rằng chút gì cho tới niềm kinh hãi hãi hoặc ân hận!), vẫn đang còn một sự “tuôn chạy băng băng” nhập “chốn đó”. Dù loại “nơi vùng đó” với là thiên đường hoặc địa ngục. Xin nghe Tô Hoài kể tiếp:

“Nhưng tối mai lại nhập cuộc kinh hoàng. Trong tối tai ác quỉ lại thấy bản thân như ko nên bản thân từng Lúc, cũng ko biết rồi trời lại sáng sủa. Cho cho tới Lúc that thấy rạng sáng sủa mới mẻ rờn rợn.”

(Tô Hoài, sđd, trang 191)

Chỉ là rờn rợn Lúc độ sáng mặt mày trời đang được về bên với không khí. Rờn rợn như 1 phản xạ tự nhiên ko phân tích và lý giải. Do cơ, Lúc tối về, Tô Hoài đang được không tồn tại ý niệm, ko biết là rồi trời tiếp tục lại sáng!

Nhưng một ông tơ, hoặc những ông tơ tình trai nhập thời “kháng chiến” vì vậy làm thế nào qua chuyện đôi mắt nổi “cơ quan”! Và kết quả của những cơn “hứng thú xịn khiếp” là độ sáng. Là nên phô bày, tự động thú. Là nên lôi kể từ tối thẳm, từ phong ấn mưa của rừng núi rời khỏi những tiếng bộc bạch. Phải đem bóng tối rời khỏi trình diện trước độ sáng.

“Mọi việc làm ban ngành lặng lẽ, tuy nhiên cứ tối cho tới thì nháo lên, nháo lên một cơ hội lặng lẽ. Các chàng trẻ trai nhập ngủ bác sĩ nhập bản. Thằng Đại white trẻo, tròn trịa thì trở thành là nên. Nhưng cả cho tới thằng Nghiêm Bình cao to tát hiên ngang như vậy, tối cũng lẳng lặng vác loại ghi tar a chuồn. Bốn mặt mày lặng như tờ. . . . .

. . . . cái mùng một trơ trọi của lão Hiến, đôi lúc cả mùng của Kim Lân, của Nguyên Hồng ở Bắc Giang quý phái, ngủ tạm thời ni. Chẳng biết tối hôm với ông kễnh này bị bàn tay nhung sờ nhập roan ko. Cuộc kiểm điểm Xuân Diệu kéo ngay lập tức nhì tối. Hồi ấy chưa chắc chắn cách thức chỉnh huấn, tuy nhiên mỗi ngày công ty chúng tôi thao tác giờ giấc nghiêm nhặt, từng tổ chiều tối trước giờ tăng gia lại hội ý rút tay nghề. Cả ban ngành họp cho tới khuya. Chỉ với ông Phan Khôi lên chống vẫn mace mùng sẵn chuồn ngủ kể từ chập tối, vứt ngoài tai từng việc.

Xuân Diệu chỉ ngồi khóc, chẳng biết Nam Cao, Nguyễn Huy Tưởng, Trọng Hứa, Nguyễn Văn Mãi, cả lão Hiến, thằng Nghiêm Bình, thằng Đại và bao nhiêu thằng nữa, với ai ngủ với Xuân Diệu ko, tuy nhiên cũng không một ai thổ lộ. Tôi cũng câm như hến. Lúc rồ lên, nhập tối tối hấp dẫn, chủ yếu tôi cũng điên cơ quái.ø Không rằng ví dụ việc ấy, tuy nhiên người nào cũng to tát giờ đồng hồ nóng bức “tư tưởng tư sản, nên chừa đi”. Xuân Diệu nức nở “tình trai của tôi… tình trai…” rồi nghẹn tiếng, nước đôi mắt lại ứa rời khỏi.”

(Tô Hoài, sđd, trang 193)

Hẳn là còn như mong muốn, vì như thế “hồi ấy chưa chắc chắn cách thức chỉnh huấn”, nên Xuân Diệu chỉ bị quở mắng là “tư tưởng tư sản, nên chừa đi”. Chỉ tội nghiệp mang đến loại gọi là “tư sản”! Làm như chỉ mất những nhân loại “tư sản” mới mẻ nghe biết “đồng tính luyến ái”!

Chẳng với đấu tố, khai tội và phỉ nhổ chửi bươi. Chẳng với ném đá hoặc quấy rầy ví dụ tức thì. Nhưng tiếp sau đó không nhiều lâu, thì Xuân Diệu bị fake thoát ra khỏi ban thông thường vụ.

“Và cũng trở nên một chiếc nếp kéo dãn dài, kể từ đấy không một ai nhắc nhở cho tới những việc chủ quản trước cơ Xuân Diệu đang được phụ trách móc. chợt dưng, Xuân Diệu trở nên một người được không ít thời giờ chỉ thường xuyên chuồn viết lách. Mà Xuân Diệu hao hao xa vời lánh từng công tác làm việc.”

(Tô Hoài, sđd, trang 193)

Xem rời khỏi, hình trị vì vậy so với những “tội tình, bê bối” nhưng mà Xuân Diệu đã trải rời khỏi đang được là vượt lên nhẹ nhàng. Đảng Việt Cộng vì như thế trọng tài Xuân Diệu nên nương tay? Hay vì như thế là quy trình tiến độ can kết hấp thụ, có nhu cầu các cán cỗ tiếng vang, tài năng, nên Đảng đang được ngó lơ phần này mang đến Xuân Diệu? Tôi lại suy nghĩ những lí vì thế một vừa hai phải nêu rời khỏi rất có thể là vài ba chục Tỷ Lệ. Nhưng nhiều Tỷ Lệ cốt tử là Đảng đang được “mắc cỡ”! Đảng ngượng ngùng chẳng biết… kết tội rời khỏi làm thế nào với tình huống Xuân Diệu.

Và như vậy, Xuân Diệu, theo đuổi như Tô Hoài đang được ghi, vốn liếng là 1 trong những người “đào hoa” với những ông tơ tình trai. Xuân Diệu ko biết tình nghĩa. Xuân Diệu chỉ biết say đắm. Tô Hoài hồi ức:

“Từ thuở trẻ em, loại hợp tác như vồ lấy, trán vấp nhập nhau, tứ con cái đôi mắt nghiêng ngả vuốt ve sầu nhau. Tại đâu Xuân Diệu cũng đục hoa những ông tơ tình trai. Buổi chiều nhập kháng chiến, đã mất áy náy đám máy cất cánh lên tiến công bom, công ty chúng tôi bịa đặt tía lô ngủ chân ở ấm áp Thượng xuống sông tắm táp đoạn lên lượn phố. Đêm ni thị xã chào Xuân Diệu thì thầm thơ. bè đàn ông choai choai kháu khỉnh khỉnh xúm xít xung quanh nhà thơ. Tuổi trẻ em, trai gái thấy nhau như với năng lượng điện, cho dù năng lượng điện yêu thương hoặc năng lượng điện ghét bỏ, thái phỏng hiện nay tức thì rời khỏi con cái đôi mắt, nụ mỉm cười, loại bỉu môi, dáng vẻ xóc phần cổ áo, bến bãi nước miếng. Đằng này, đàn bà chuồn ngang mặt mày dửng dưng như ko, tuy nhiên đàn ông xoắn xít vòng trong khoảng ngoài. Sáng ngày sau còn cho tới nghịch ngợm. Xuân Diệu bắt cổ tay từng đứa mâm ham như lựa chọn đẵn mía, và nom dõi nhập mắt…

(Tô Hoài, sđd, trang 196)

Xuân Diệu trái khoáy là 1 trong những tay đục hoa với những ông tơ tình trai. Qua ngòi cây bút Tô Hoài, tất cả chúng ta thấy một Xuân Diệu đồng tính thản nhiên và thơ ngây ko tự ti. Mặc cảm, một hiện trạng gần như là (đương nhiên và thậm chí là cần thiết thiết) cần phải với ở những nhân loại đồng tính không những nhập thời ganh đua sĩ Xuân Diệu, nhưng mà trong cả ở thời ni bên trên Việt Nam!

Xem thêm: giờ tỵ là mấy h

Và như Tô Hoài đang được kể, Xuân Diệu chẳng nên là 1 trong những tay công cộng tình. Tuy nhiên, nhằm Tóm lại về Xuân Diệu, Tô Hoài viết:

“Mỗi Lúc lưu giữ, chuyện về Xuân Diệu buồn thương, hài hước và dễ thương và đáng yêu, chỉ xứng đáng yêu…”

(Tô Hoài, sđd, trang 193)

Để dứt bài xích này, tôi nài chép lại ni một bài xích thơ “Tình Trai” của Xuân Diệu, gửi một người binh trẻ em rời TP. Hồ Chí Minh nhập mặt trận. Quý Khách hiểu còn nếu như không biết trước, chắc hẳn rằng tiếp tục khuyết điểm đó là một bài xích thơ Tình Gái, vì thế một chàng trai viết lách gửi cho tất cả những người yêu thương bé xíu nhỏ của mình:

EM ĐI

Tặng Hoàng Cát

Em chuồn, nhằm tấm lòng son mãi

Như ánh đèn sáng chong, như ngôi sao

Em chuồn, một tấm lòng lưu lại

Anh thương nhớ em, lệ mong muốn trào

Ôi Cát! Hôm một vừa hai phải tiễn đưa ở ga

Chưa chi tao đang được nên phân chia xa!

Nụ mỉm cười em nở, tay em vẫy,

Ôi mặt mày em thương như đóa hoa

Em hỡi! Đường cơ vướng những gì

Mà anh đem nặng nề bước em đi!

Em ơi, anh thấy như anh đứng

Ôm mãi chân em chẳng chịu đựng lìa

Nhưng bóng em chuồn đang được khuất rồi.

Đứt ly biệt khúc ruột của anh ấy thôi!

Tình tao như ông tơ chão muôn dặm

Buộc mãi đôi bàn chân, dẫu cơ hội vời

Em hứa tại đây tiếp tục trở về

Sống nằm trong anh lại những say mê…

Áo chăn em gửi mang đến anh lưu giữ,

Xin gửi nằm trong em cả hứa hề!

Một tấm lòng em thâm thúy biết bao

Để anh thương mãi, biết thực hiện sao!

Em ra đi cơ hội, em ơi Cát

Em chớ buồn, nghe! Anh lưu giữ yêu…”

(Đêm 11/7/1965 * 23 giờ 30)

Virginia, Aug 10 – 2004

Xem thêm: hoà thạc hoà gia công chúa

TNH

http://www.gio-o.com/trannghihoangXuanDieu.html

Bạn đang xem: cát bụi chân ai h