chết sập bẫy rồi full

"Thế là rõ rệt quá tuyệt vời rồi." Bạch Hiền vừa vặn gặm phân tử dưa vừa vặn chốt hạ: "Thầy ấy ham muốn bẫy mi."

"Hở ? Nghiêm trọng thế sao ? " Tôi đem nhị tay phủ trước vùng ngực, hoảng loạn căn vặn lại.

Bạn đang xem: chết sập bẫy rồi full

"Chóc !" Một phân tử dưa bị ném nhập đầu, Bạch Hiền quắc đôi mắt hầm hè: "Đừng đem fake thực hiện dân nữ giới bị ác bá chống bức cút, nhập ngôi trường này chẳng thiếu hụt người ham muốn bị Kim Chung Nhân bẫy đâu."

Phác Xán Liệt nằm tại vị trí chóng bên trên hừ rét một tiếng: "Là Khánh Tú thì chỉ hoảng sợ người tớ ko thèm bẫy ấy."

Cái này còn có tính là yên ủi ko nhỉ, kệ cút.

Bạch Hiền vùng lên, nhào qua chuyện mặt mũi chóng tôi, hạ giọng thần túng nói: "Sau này chớ trình bày với ai chuyện mi với Kim Chung Nhân nhé, bọn chúng nó ghen tị cơ."

Tôi ngờ hoặc: "Thế chuyện cút tỏ tình hồi cơ ko nên tự lũ bọn chúng mi xúi tao thực hiện à ?"

Nó ly đầu tôi một cái: "Đó là vì như thế không có ai ngờ được chuyện lại thế này, bọn chúng nó không đủ can đảm tạo ra sự mới nhất ham muốn mi thực hiện test chứ sao, đem ở mơ cũng ko ngờ được Kim Chung Nhân lại sở hữu ý với mi."

Tôi rầu rầu suy nghĩ cho tới mị lực phái mạnh nhi bị người tớ coi thường thông thường, ỉu xìu hỏi: "Hóa rời khỏi tao bị coi thông thường."

"Cũng ko nên thế, chẳng qua chuyện coi mi thì không tồn tại cảm hứng bị uy hiếp thôi." Nó yên ủi tôi: "Không nên trong thâm tâm mi chỉ mất Ngô Thế Huân sao ?"

Trong lòng nhức nhối lên, tôi lặng ngắt ko đáp. Sợ bị Bạch Hiền coi rời khỏi, tôi vội vã vàng lảng thanh lịch chuyện khác: "Kim Chung Nhân còn bảo chiều mai ngóng hắn trước cổng ngôi trường, mi bảo coi tao đem nên cút ko ?"

Bạch Hiền đáp: "Cái này tự động mi đưa ra quyết định cút, thực rời khỏi tao suy nghĩ Kim Chung Nhân ko tệ lắm đâu." Thấy tôi còn nhíu mi tự dự, này lại căn vặn tiếp: "Có nên mi hoảng sợ đem người biết nhưng mà ăn dấm chua ko hả ?"

Vốn đang được tự dự, chả hiểu sao nghe nó trình bày xong xuôi tôi bèn hạ quyết tâm luôn: "Tao cút."

Bạch Hiền lần về chóng nó, tôi phanh đôi mắt coi siêng chăm lên xà nhà quét dọn vôi white của trọ tại trường, trước đôi mắt hiện thị lên khuôn mặt tươi tỉnh cười cợt rất đẹp trai của Ngô Thế Huân. Anh cực kỳ quí cười cợt, còn lưu giữ chuyến trước tiên bắt gặp nhau là lúc tôi nhập cuộc đoàn leo núi, anh là SV của ngôi trường mặt mũi thanh lịch gặp mặt với Cửa Hàng chúng tôi. Xe kể từ từ lăn lóc bánh, anh đứng ở đầu xe cộ, cười cợt trình bày với từng người: "Chào quý khách, anh là Ngô Thế Huân, phụ trách cứ hoạt động và sinh hoạt chuyến này của đoàn, trình bày cách tiếp, phụ vương thời nay anh trọn vẹn là kẻ của những em."

Hàm răng white, vóc người to lớn nằm trong khuôn mặt tuấn lãng khiến cho người tớ vừa vặn coi vẫn sinh hảo cảm, chỉ việc cười cợt tươi tỉnh lên thì cả khuôn mặt ấy ngay tắp lự bừng sáng sủa lên như được ánh mặt mũi trời phát sáng, khuôn mẫu câu 'là người của những em' khiến cho Cửa Hàng chúng tôi vốn liếng dĩ còn lo ngại ngùng nên cười cợt nghiêng ngả.

Một SV phái mạnh hỏi: "Có chuyện gì thì rất có thể căn vặn anh sao ?"

"Có thể chứ, đương nhiên rồi." Anh thực hiện cỗ ngặt nghèo túc: "Có chuyện ham muốn căn vặn, ko trở nên yếu tố, không tồn tại chuyện gì rồi cũng cứ căn vặn."

"Thế, anh Ngô, anh vẫn đem nữ giới chưa?" Một giọng phái mạnh nhập trẻo vang lên, nhập xe cộ tức thời rớt vào lặng ngắt.

Rất rủi ro, người tâm sự câu này đó là tôi.

Dưới góc nhìn không thể tinh được của anh ý với mọi ánh nhìn chằm chằm kể từ quý khách, tôi chậm trễ rãi thu người lại, hận ko thể chui xuống khuôn mẫu lỗ nào là mang đến rồi.

Mấy ngày sau tôi đều lần cơ hội tách mặt mũi Ngô Thế Huân, khi anh qua chuyện thì thầm, thịnh hành mang đến Cửa Hàng chúng tôi, tôi đều cúi đầu coi ngón chân bản thân. Thực rời khỏi chuyện này cũng chẳng đem bao nhiêu ai lưu giữ, loại nhất là vì như thế Cửa Hàng chúng tôi căn phiên bản ko lưu giữ mặt mũi nhau, loại nhị là vì như thế quý khách người nào cũng ưa náo nhiệt độ. Thực rời khỏi lần thứ nhất bắt gặp, Ngô Thế Huân cũng chỉ khá khí rất đẹp trai thôi, còn tôi thì chẳng hiểu sao bản thân lại rộng lớn mật cho tới nấc cơ.

Tất cả quý khách đều hào hứng, trình bày là leo núi, tuy nhiên thực rời khỏi đơn thuần rời khỏi ngọn núi ở ngoài thành phố đùa thôi. Trên núi mang 1 cây cầu treo, bên trên cầu treo là những ván mộc xếp ngay tắp lự nhau, bên dưới còn chăng cả lưới nhằm đáp ứng an toàn và tin cậy, bước đi lên đem cảm hứng nhấp lên xuống lư thú vị tuy nhiên cũng khá an toàn và tin cậy. Tất cả quý khách đều vui chơi hạnh phúc, duy chỉ mất tôi là mặt mũi white bệch, khắp cơ thể sụp những giọt mồ hôi rét.

Tôi bám chặt lấy thừng mặt mũi cút chầm chậm trễ, tuy nhiên biết an toàn và tin cậy tuy nhiên khi nãy coi xuống khe suối thâm thúy cực kỳ thâm thúy, ngẫu nhiên khuôn mẫu ý suy nghĩ bản thân bị rớt xuống lại nhảy rời khỏi. Tôi vừa vặn lập cập run lết từng bước lờ đờ, vừa vặn tự động giễu bản thân, vẫn đem bệnh hoảng sợ phỏng cao còn cút leo núi, ko tự động rủa bản thân thiệt vô nằm trong đem lỗi với phiên bản thân thích.

Ngô Thế Huân cút phía đằng trước tạm dừng, bước cho tới cạnh, tóm chặt lấy tay tôi, nói: "Đừng coi xuống bên dưới, bám theo anh."

Bàn tay anh êm ấm, lại vĩ đại rộng lớn, tóm chặt lấy tay tôi, cố ý bước chững lại. Tôi ko thấy hoảng sợ như lúc đầu nữa, trong thâm tâm vẫn điềm đạm quay về. Nhưng chẳng hiểu sao trí tuệ lại tảo cuồng, tim đập ngày càng nhanh chóng, tôi lầm bầm tự động trình bày với mình: "Nắm tay đối với bệnh hoảng sợ phỏng cao còn kích ứng không chỉ có thế."

Tôi trình bày cực kỳ nhỏ, ko ngờ anh vẫn nghe được. Ngô Thế Huân xoay đầu lại coi tôi, khóe mồm kéo lên trở nên một đàng cong hoàn hảo, hai con mắt đen thui lung linh.***
Nhìn viền đôi mắt thâm nám đen thui của tôi nhập gương, tôi thở lâu năm tấn công sượt, vào cuối tuần rồi, nên lết thoát khỏi chóng khi mươi nhị giờ trưa thực sự vượt lên trên quá vượt lên trên quá vượt lên trên tàn nhẫn !! Tuy rằng đối tượng người dùng hò hẹn cực kỳ kỳ kỳ lạ, quy trình cũng kỳ kỳ lạ, tuy vậy với lòng tôn trọng và cũng khá vui sướng vui với cuộc hứa này, tôi đưa ra quyết định cũng nên lựa chọn vật gì đem mang đến tráng lệ một ít.

Vừa cho tới cổng ngôi trường vẫn thấy mang 1 con xe đậu ở cơ, design thon lâu năm, thân thích xe cộ nhấp nhoáng ánh mặt mũi trời, tôi quay đầu sang một bên coi logo phía đằng trước, thì thầm chép mồm cảm thán. Chậc chậc, toàn cỗ gia tài của tôi có thể cũng chả mua sắm nổi lấy một chiếc bánh xe cộ. Mãi cho tới Lúc tiếp cận ngay sát, tôi mới nhất cười cợt toe sung sướng.

Kim Chung Nhân nghiêng người phụ thuộc mặt mũi xe cộ, bó tay trước vùng ngực, vẻ mặt mũi u ám như bị phủ sương, duy đem hai con mắt là vẫn nhập trong cả điềm tĩnh như cũ. Hắn vừa vặn thấy tôi vẫn cười cợt cười cợt, hỏi: "Tới rồi à ?"Chỉ cần thiết đứng cạnh con cái xe cộ này thì cho dù thương hiệu con trai cơ đem tầm thông thường cỡ nào thì cũng tính là ưa coi được, huống chi người đứng cạnh nó giờ là kẻ con trai rất đẹp trai như Kim Chung Nhân. Mà bất luận người nào là đem con trai đứng ngóng thì có lẽ ai lại ko thấy vui sướng chứ, huống hồ nước là đứa ưa hư hỏng vinh như tôi, tôi nở nụ cười cợt hiền lành lành lặn êm ả vô nằm trong khan hiếm hoi: "Vâng, nhằm thầy đợi lâu rồi."

Xem thêm: cách rủ crush đi chơi

Hắn nâng cổ tay lên coi đồng hồ đeo tay, ngặt nghèo giọng nói: "Lần sau lưu giữ cho tới chính giờ cơ."

Sao nhưng mà tổn thất hứng thế cơ chứ, tôi hòn đảo đôi mắt coi qua chuyện con cái xe cộ và khuôn mặt hắn, đưa ra quyết định ko thèm so đọ nữa.

Xe chạy êm ắng, ngồi nhập xe cộ dông tố lùa thoáng mát, cạnh mặt mũi là 1 người con trai rất đẹp trai vóc dáng đàng hoàng, tuy rằng hắn vẫn nối tiếp giữ lại tình trạng lặng ngắt trầm đem triệt nhằm, tuy nhiên trong thâm tâm tôi vẫn tự động thấy cực kỳ bầy phới.

Chỉ là nhạc nhập xe cộ đem khá quỷ quái dị, nhạc điệu đơn điệu đi dạo cho tới đi dạo lùi đem từng một quãng, tôi hảo tâm nhắc: "Đĩa này còn có bị xước ko thầy, sao chỉ nghe được từng nhạc đi dạo nhưng mà không tồn tại người hát ạ?"

Hắn xoay đầu lại liếc đôi mắt coi tôi, giọng đều đều: "Đây là 1 loại nhạc ở Bắc Âu."

Tôi lặng yên cúi đầu xuống. Diệu Ngọc [1] từng trình bày với Đại Ngọc [2]: "Ngươi thực sự tục nhân." Còn tôi thì chỉ thấy bản thân y chang Lưu bà bà [3]. Tuy vẻ mặt mũi của hắn bất biến, ngữ khí cũng thông thường, tuy nhiên thế nào là nhưng mà tôi lại tự động thấy như bản thân hiện nay đang bị coi thường thông thường vậy trời.

May nhưng mà hắn cũng phanh mồm trình bày trước: "Em ko quí nghe thì thôi, tất cả chúng ta thay đổi khuôn mẫu không giống."

Tôi coi nhập vỏ hộp đựng CD, toàn là giờ quốc tế, nghe đâu khuôn mẫu nào thì cũng hao hao như nhau, đành nói: "Thôi kệ cút ạ."

Hắn nói: "Thực rời khỏi tôi cũng ko quí lắm, nghe là ham muốn ngủ."

Hóa rời khỏi hắn cũng ko nên dương xuân bạch tuyết [4] gì, tôi đem cảm hứng vẫn tìm ra liên minh, hào hứng đề xuất: "Nếu vẫn thế, chuyến sau em tiếp tục đem mang đến thầy bao nhiêu khuôn mẫu đĩa, nhạc bốc vô nằm trong cơ."

"Không cần thiết." Hắn đáp.

"Thầy chớ khách hàng khí, em có rất nhiều lắm."

"Không nên là tôi khách hàng khí với em, nhưng mà là tôi ko cần thiết." Hắn hững hờ liếc coi tôi, chậm trễ rãi nói: "Xe này là tôi cút mượn."

'Xe này là cút mượn', tôi quá nhận bản thân bị lời nói này xay mang đến nghẹn chuẩn bị bị tiêu diệt.

Tôi nên hiểu hắn là dạng người quí hư hỏng vinh hoặc nên ca tụng hắn trung thực trên đây trời, sau cuối vẫn nên gắng gượng gập trình bày từng một câu: "Ai domain authority, thầy, xe cộ thầy mượn cũng có thể có phong thái tởm."

Im lặng một lúc, tôi lại tìm ra một chủ thể an toàn và tin cậy rộng lớn nhằm tán: "Quần áo thầy ngày hôm nay trông đẹp vượt lên trên."

Rất tự do thoải mái, giản dị, đối với quần âu áo sơ-mi Lúc hắn cút dạy dỗ thì coi còn xinh xắn hơn bao nhiêu phần.

Hắn cười: "Yên tâm, ăn mặc quần áo này sẽ không nên sản phẩm mượn đâu."

Muốn xay người nghẹn bị tiêu diệt hoặc sao, tôi chẳng biết trình bày gì, chỉ lặng ngắt, chuyến trước tiên vạc hiện nay, ham muốn nhị người thì thầm nhưng mà chỉ toàn những câu khách hàng sáo là chuyện khó khăn cho tới nhượng bộ nào là.

Khóe mồm hắn khẽ nhếch lên khiến cho từng nào domain authority gà domain authority vịt bên trên thân thích tôi nổi lên không còn ráo, chỉ nghe mặt mũi tăm tiếng nói: "Nếu là chuyến trước tiên hò hẹn, tôi cũng nên tráng lệ một ít."

Bấy giờ tôi mới nhất kể từ nhập mơ tỉnh lại, tự nhiên lưu giữ rời khỏi mục tiêu vì sao bản thân lại tiếp đây, vội vàng cúi đầu vặn vặn tay vờ vịt e thẹn: "Thầy ko cần thiết như vậy, chỉ việc thầy hạnh phúc là được rồi." Cố nén acid đang được trào dưng nhập bao tử, tôi ném thanh lịch sát bên một chiếc liếc tình.

Hắn liếc đôi mắt qua chuyện, hỏi: "Phải ko ?"

Tôi hạ cằm xuống một góc tứ mươi lăm phỏng, thời điểm này nên lặng ngắt thì rộng lớn.

"Vậy không nhất thiết phải khách hàng khí như vậy." Giọng hắn nhẹ dịu cho tới quỷ dị: "Gọi tôi là Nhân Nhân cút."

Xem thêm: danh mục truyện ngôn tình

_________________________________________

[1], [2], [3]: Là thương hiệu những anh hùng nhập đái thuyết Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần. Các bạn cũng có thể xem thêm thêm thắt bằng phương pháp căn vặn bác bỏ Google =)) Còn câu bên trên cơ, tớ rất có thể hiểu rằng, Đại Ngọc là kẻ thuần khiết như vậy còn bị Diệu Ngọc xem là người phàm thì Đỗ Khánh Tú chỉ rất có thể sánh bản thân như Lưu bà bà nhưng mà thôi =))

[4] Dương xuân bạch tuyết: ý chỉ người tuyệt đối, khuôn mẫu gì rồi cũng biết .
_Lâm Dĩnh Thiên_