mang thai bảo bối của tổng tài tuyệt tình

Chap 1: Ly hôn

“Tử Quân, em mong muốn ly hít.”

Khi nghe thấy những lời nói này, Lăng Tử Quân còn đang được dành hết thời gian xử lý việc làm ở doanh nghiệp lớn, văn khiếu nại sách vở ngổn ngang bên trên bàn, việc nhiều vô số kể, anh bận ko ngớt tay.

Bạn đang xem: mang thai bảo bối của tổng tài tuyệt tình

Người con trai nọ khẽ liếc đôi mắt rét lùng coi xuống tờ đơn ly hít bên trên bàn, ở góc cạnh cuối tờ giấy má đang được đã có sẵn trước chữ ký của phu nhân anh.

Cô ấy kể từ lâu đang được nuôi kỳ vọng được bay ngoài Lăng gia, giờ đây sau cuối cũng đã đi đến thời gian phù hợp rồi, ko gì đang được trực tiếp thắn nhắc đến yếu tố ly hít này với anh.

Tâm tình của Lăng Tử Quân không phải thay cho thay đổi sau lời nói ly hít của phu nhân, vô hai con mắt bại liệt ko tỏ rõ ràng ý tứ, anh thư thả nhạt nhẽo căn vặn cô.

“Em đang được tâm lý kỹ chưa? Nếu em ly hít với anh, gia sản cộng đồng phân tách 1/2 mang lại em, tuy nhiên Văn Văn thì nên nằm trong quyền nuôi chăm sóc ở trong phòng bọn họ Lăng.”

“Em đang được tâm lý vô cùng kỹ rồi mới nhất thể hiện ra quyết định này.”

Thanh âm của Nhan Lam nhẹ hẫng, cô nâng đôi mắt coi anh, trị hiện nay người con trai bại liệt kể từ nãy cho tới giờ vẫn ko hề nhằm ý cho tới cô.

Có lẽ từ xưa đến giờ vẫn luôn luôn là vậy, Lăng Tử Quân ko mang lại cô vô đôi mắt, ko khi nào vô tâm anh ấy với hình bóng của cô ý.

“Em đang được không hề độ quý hiếm gì nhằm anh tận dụng nữa rồi. Ban đầu anh lấy em cũng chính là vì thế Văn Văn. Hiện bên trên em chỉ mong muốn ly hít nhưng mà thôi, chi phí em ko cần thiết, trong cả con trẻ của mình cũng không đủ can đảm tranh giành với anh. Em chỉ kỳ vọng anh đồng ý ly hít, tiếp sau đó tất cả chúng ta đàng ai nấy cút.”

Nhan Lam như cố rất là nhằm tâm sự những lời nói này, trong tâm cô thời điểm hiện tại rối như tơ vò vậy, mặc dù cố cơ hội bao nhiêu cũng khó khăn lòng gỡ quăng quật được nút thắt. Cô vừa vặn mong muốn ly hít lại vừa vặn mong muốn Lăng Tử Quân nâng đôi mắt coi cô mặc dù chỉ là 1 chút, mong muốn anh ấy níu kéo cô, trình bày với cô rằng hay những chúng ta chớ ly hít nữa, sinh sống niềm hạnh phúc ở cạnh nhau cút.

Thế tuy nhiên ko, Lăng Tử Quân nào là rất có thể êm ả dịu dàng ôn nhu vì vậy. Tính cơ hội lãnh đạm tuyệt tình của anh ấy ấy rời khỏi sao, sinh sống bên cạnh nhau 2 năm Nhan Lam trọn vẹn nắm rõ.

“Nếu em đang được ra quyết định vì vậy. Được, anh trở nên toàn mang lại em.”

Người con trai bại liệt vẫn ko coi cô mặc dù chỉ là 1 chút, anh kéo tờ giấy má ly hít lại ngay sát bản thân, một đàng dứt khoát ký thương hiệu vô đấy.

Nhìn đường nét chữ cứng rắn như cào nhừ mặt tờ giấy, vô tâm của Nhan Lam rưa rứa bị đàng cây viết ấy rạch qua loa. Trái tim của cô ý nhức nhối vô nằm trong, rõ nét cô là kẻ ý kiến đề xuất ly hít trước, cớ sao khi đó lại trầm trồ bi thương cho tới vậy?

Sự thương tổn thâm thúy trong tâm cô lúc này thiệt sự không tồn tại cơ hội nào là rất có thể trị lành lặn được!

Cô nghẹn ngào mỉm cười trình bày với anh: “Tạm biệt, kể từ ni ko hứa hội ngộ.”

Nói rồi cô nàng nọ cù gót bước tiến, thời điểm hiện tại Lăng Tử Quân mới nhất tách đôi mắt ngoài văn khiếu nại, song con cái ngươi black color sâu sắc thăm hỏi thẳm quan sát về phía cô. Bóng sườn lưng của Nhan Lam vẫn cô tịch như năm bại liệt, bóng hình của cô ý luôn luôn khiến cho Lăng Tử Quân ám ảnh mãi luôn luôn nhớ.

Ngay khi bàn tay của Nhan Lam chạm với tay bắt cửa ngõ chống, Lăng Tử Quân lại lên giờ căn vặn cô.

“Em ly hít với anh liệu có phải là vì thế Tử Phong hoặc không?”

Nhan Lam với chút sững sờ, cô như ko thể tin yêu được vô tai bản thân khi nhưng mà nghe Lăng Tử Quân nói tới người con trai bại liệt.

Tử Phong? Tử Phong thì tương quan gì cho tới chuyện yêu đương thân mật cô và anh bại liệt chứ.

Thế tuy nhiên cô ko nhịn được khóe môi nhếch lên mỉm cười giễu cợt, khuôn mặt rét lùng bại liệt khiến cho anh với chút sững sờ.

“Phải, thực sự vì thế Tử Phong.”

Lăng Tử Quân nhíu mày: “Quả nhiên em vẫn tồn tại yêu thương anh tớ.”

“Tùy anh tâm lý thôi.”

Trong lòng anh suy nghĩ gì Nhan Lam thiệt sự ko thể can thiệp được, cô trong cả phân tích và lý giải cũng ko thể phân tích và lý giải với anh. Có rất nhiều chuyện đang được xẩy ra khiến cho từng sự hiểu nhầm ông chồng hóa học ngày 1 nhiều, bắt cô phân tích và lý giải, cô làm thế nào nhằm phân tích và lý giải trên đây chứ?

Nhưng trong cả khi cô phân tích và lý giải, người ông chồng hợp lí bên trên sách vở này sẽ tin yêu cô sao?

Không! Lăng Tử Quân xác định sẽ không còn tin yêu, anh ấy chỉ tin yêu vô những gì nhưng mà anh ấy thấy, tin yêu vô những gì nhưng mà anh ấy nghe được. Lăng Tử Quân ko khi nào tin yêu cô, ko khi nào nguyện ý yêu thương cô…

Nhan Lam cảm nhận thấy trái khoáy tim bản thân ê độ ẩm nhức nhối ko thôi, nỗi nhức như bị người tớ lấy dao đâm sâu sắc vô như vậy này, nhị trong năm này cô đang được Chịu đựng quá đầy đủ rồi. Cô sẽ không còn yêu thương nữa, sẽ không còn khổ đau nữa, Tính từ lúc thời tương khắc Lăng Tử Quân ký thương hiệu vô đơn ly hít, tình thân thân mật cô và anh đang được xong xuôi rồi!

“Kể kể từ giờ đây em đang được không hề là phu nhân của anh ấy nữa, bước thoát khỏi căn chống này, về sau cũng chớ liên hệ với anh.”

Người con trai bại liệt nói tới cường độ tuyệt tình trái khoáy nhiên không người nào sánh bởi vì. Vợ ông chồng nằm trong cộng đồng chăn gối cùng nhau 2 năm tuy nhiên anh ấy vẫn rất có thể rét lùng cư xử với cô vì vậy.

Cũng nên thôi, là vì đơn độc phương tự nguyện mong muốn ly hít với anh bại liệt nhưng mà.

Nhan Lam tự động suy nghĩ rồi thì thầm mỉm cười, cô xoay đầu ko coi anh nữa, vặn tay cụ xuất hiện sẵn sàng tách cút.

Gót giầy nện xuống nền khu đất rét vang lên từng giờ thanh thúy cáng đáng, cô vững vàng tin yêu bước tiến, trọn vẹn ko cầu lụy.

“Được, em cũng kỳ vọng anh ko gọi cho tới quấy nhiễu em.”

Chap 2: Là anh đang được giết thịt bị tiêu diệt quan hệ của bọn chúng ta

9 giờ sáng sủa, bên trên văn chống trạng sư.

Nhan Lam đang được nghe cho tới ngán ngấy việc trạng sư trình bày lời nói hòa giải rồi, cô ngay lập tức thời điểm hiện tại chỉ mong muốn ông tớ giấy tờ thủ tục mang lại kết thúc từng chuyện tiếp sau đó tổ chức xử lý đơn ly hít thân mật cô và Lăng Tử Quân.

“Vậy thưa cô, gia sản cộng đồng thân mật cô và anh Lăng Tử Quân cô tiếp tục nhằm anh ấy toàn quyền dùng nên không?”

“Phải.”

Luật sư thụ lý đơn ly hít của nhị người sau khoản thời gian hoà giải ko trở nên ngay tắp lự tổ chức xử lý đơn ly hít bám theo như pháp lý.

Tài sản cộng đồng của nhị phu nhân ông chồng sau khoản thời gian ly hít tiếp tục phân tách song, tuy nhiên Nhan Lam trọn vẹn ko lấy mặc dù chỉ là 1 đồng.

Đây vốn liếng là số chi phí cô xứng danh giành được sau khoản thời gian ly hít với anh, tuy vậy Nhan Lam đang được trình bày ko lấy thì tức là ko lấy, cô trọn vẹn trả về lại mang lại Lăng Tử Quân.

“Con cộng đồng của nhị người là bé bỏng Lăng Tử Văn tiếp tục nằm trong quyền nuôi chăm sóc ở trong phòng bọn họ Lăng. Mỗi mon cô Nhan Lam rất có thể cho tới thăm hỏi con cái một cho tới nhị đợt, về quy định này cô với đồng ý hoặc không?”

“Tôi đồng ý.”

Luật sư tương đối kéo kéo gọng kính coi cô, trị hình thành người phụ phái nữ này thực sự quái ác quắc, chi phí ko cần thiết, trong cả con cái cũng ko tranh giành giành?

Nhan Lam trị hiện nay góc nhìn coi cô của vị trạng sư bại liệt, cô tương đối nhếch môi khẽ mỉm cười, cũng bất biến căn nhà ý.

Nói thiệt, cô trọn vẹn ưng ý với quy định này. Dù sao trước bại liệt lúc còn là con cái dâu căn nhà bọn họ Lăng, Nhan Lam cũng khá hiếm khi được gặp gỡ con cái, trong cả ngày bị giam cầm lỏng vô tòa nhà to lớn, thỉnh phảng phất vừa được bế Văn Văn nhưng mà thôi.

Từ đầu cho tới cuối cô được bước đi vào trong nhà bọn họ Lăng cũng chính là vì thế có bầu Văn Văn, có lẽ rằng vì vậy nhưng mà thân phụ u ông chồng không tồn tại hảo cảm với cô, bọn họ chỉ kính yêu con cháu đích tôn của mình, còn người con dâu này thì coi thông thường vô nằm trong.

Cô cũng nên cảm ơn Lăng Tử Quân, tuy rằng rằng anh ko yêu thương cô, tuy vậy anh ko nhằm cô Chịu thua kém.

Ở trước mặt mày cha mẹ của anh ấy Lăng Tử Quân tôn trọng và bảo đảm cô vô nằm trong. Diễn vai một người ông chồng khuôn mẫu mực kính yêu cô tận tình, bởi vậy cha mẹ anh mặc dù ko mến cô cũng trước đó chưa từng một đợt công khai minh bạch trực tiếp thừng ở trước mặt mày cô nhưng mà tỏ vẻ ngán ghét bỏ.

Thế tuy nhiên thao diễn thì vẫn trả thao diễn, trái khoáy nhiên chỉ mất người vô cuộc mới nhất nếm trải được vị đăng đắng cay là gì, hằng tối chăn đơn gối cái không tồn tại ai bầu các bạn tâm sự, cảm hứng khổ đau đơn độc bại liệt nào là với ai thấu.

Làm một người ông chồng như Lăng Tử Quân thực sự dễ dàng thực hiện vô nằm trong, vứt chi phí mang lại cô ăn sung đem sướng, trong nhà to tát thoáng cửa, người thực hiện ko thiếu… tuy vậy loại giản dị và đơn giản nhất là thương yêu anh ấy lại ko mang lại cô được.

Nói Lăng Tử Quân lãnh đạm vô tình đó là vậy, anh tớ lịch thiệp cư xử ko tệ với cô, tuy vậy anh lại ko yêu thương cô.

“Nếu em không sở hữu và nhận nửa số gia sản bại liệt, vậy tôi phân tách 2% CP của Lăng thị mang lại em, chi phí lời nói hằng mon tiếp tục gửi vô thông tin tài khoản của em, cuộc sống đời thường về sau em không nhất thiết phải lo ngại suy nghĩ nữa.”

Giọng trình bày trầm thấp của Lăng Tử Quân như kéo hồn mai của cô ý về lại với lúc này.

2% CP ở Lăng thị ư? Đây thực sự là một trong những chi phí rộng lớn.

Lăng Tử Quân sẵn sàng phân tách mang lại cô 2% này cũng coi như thể hoàn hảo tình hoàn hảo nghĩa phu nhân ông chồng lắm rồi.

Nhưng Nhan Lam không tồn tại ham máu mê với gia tài, cô tương đối nhíu ngươi coi anh, cảm nhận thấy anh từ xưa đến giờ vẫn ko hề thay cho thay đổi.

Vẫn là cỗ dạng bại liệt, tư thái ưu nhã cao ngạo, lịch thiệp rộng lớn tay với những người không giống. Thế tuy nhiên chi phí đâu nên là loại cô cần thiết chứ, loại cô phải là khởi đầu từ thương yêu bại liệt nhưng mà, vì thế sao Lăng Tử Quân lại ko thể mang lại cô?

Xem thêm: hoà thạc hoà gia công chúa

“Sao cũng rất được, tùy anh ra quyết định vậy.”

Lần này Nhan Lam ko kể từ chối nữa, cô tiếp tục thuận bám theo ý mong muốn của anh ấy.

Lăng Tử Quân mong muốn gia tài sòng bằng chứ gì? Được, cô ko hạn chế lại lòng chất lượng của anh!

Nhìn vóc dáng không dễ chịu của Nhan Lam, vị trạng sư ngồi đằng bại liệt quan sát về phía Lăng Tử Quân mong chờ chủ ý kể từ anh, sau khoản thời gian thấy anh gật Output hiệu thì anh tớ nhanh gọn lẹ sửa đổi thêm nữa nội dung vô đơn kể từ ly hít.

“Nếu như nhị vị đang được không hề vướng mắc gì, sau khoản thời gian thực hiện kết thúc giấy tờ thủ tục, chỉ việc ký thương hiệu là được.”

Nhan Lam hạ đôi mắt coi tờ giấy má tràn chữ là chữ bại liệt, sau cuối cô vẫn lựa lựa chọn đặt điều cây viết xuống kí.

“Từ thời điểm đó trở cút em tiếp tục không hề thực hiện phu nhân của anh ấy nữa, em với ăn năn hận không?”

Trước khi Lăng Tử Quân ký thương hiệu vô tờ giấy má bại liệt, khác lạ với đợt trước tuyệt tình dứt khoát, thời điểm hiện tại anh đùng một cái lại căn vặn cô một thắc mắc kỳ quặc.

Nhan Lam đã ký kết thương hiệu rồi thì cũng ko ăn năn hận nữa, cô mỉm cười rét coi anh.

“Hỏi em với ăn năn hận ko ư? Đương nhiên là ko rồi, em trọn vẹn ko hề ăn năn hận khi ly hít với anh.”

Lăng Tử Quân sau khoản thời gian nghe những lời nói này kể từ phía Nhan Lam, anh ko tâm lý gì mặt khác ngay tắp lự đặt điều cây viết xuống ký thương hiệu.

Thời điểm đường nét cây viết cứng rắn ấy tạm dừng bên trên trang giấy má, Nhan Lam mỉm cười khẽ một giờ, thư thả nhạt nhẽo trình bày với anh.

“Không nên là kể từ thời điểm đó em mới nhất không hề là phu nhân của anh ấy. Mà là từ xưa đến giờ anh trước đó chưa từng một đợt coi em là phu nhân.”

“Tử Quân, anh vẫn luôn luôn vô tình như vậy… Là anh đang được giết thịt bị tiêu diệt quan hệ của tất cả chúng ta.”

Chap 3: Ngày đầu gặp gỡ nhau

Nhan Lam và Lăng Tử Quân thân quen biết nhau lúc còn ở ngôi trường ĐH. Khi bại liệt cô là hoa khôi xinh rất đẹp của ngôi trường, còn anh là học tập bá vạn độc giả.

Vẫn như từng ngày khi cô tan học tập rời khỏi về, bạn hữu rủ cô cút tu trà sữa và đi dạo mát mày mát mặt bờ hồ nước, tuy nhiên Nhan Lam kể từ chối khéo, trình bày thời điểm ngày hôm nay cô nên ở lại tủ sách học tập bài bác ko cút nằm trong quý khách được.

Nhan Lam ở ngôi trường ĐH vô cùng được thầy cô và bạn hữu yêu thương mến, chúng ta thấy tiếc lúc không thể nằm trong cô đi dạo, tuy nhiên cũng ko miễn chống.

Cuối nằm trong đợi khi quý khách rời khỏi về không còn rồi, Nhan Lam đóng góp lại tập luyện sách bên trên bàn, cho vô túi ba lô rồi chậm chạp bước tiến xuống sảnh ngôi trường. Cô ko rẽ nên cút vô tủ sách, nhưng mà một đàng rẽ trái khoáy cho tới sảnh tập luyện bóng.

Càng lại gần sảnh tập luyện bóng, giờ hò la tiếng ồn ào ngày 1 rộng lớn dần dần. Trái tim vẫn đang được yên lặng ổn định vô lồng ngực cô càng ngày càng đập mạnh rộng lớn. Cô ko mong chờ được vội vàng sải nhiều năm chân bước tiến, làn gió máy chiều lặn khẽ lướt qua loa vòng tai cô, tung cất cánh lọn tóc nhiều năm sau sườn lưng.

“Tử Quân!”

Tiếng gọi của đồng team thú vị sự để ý của phái nam thanh niên ở thân mật sảnh. Anh tớ xoay người tiêu thụ trái khoáy bóng nhưng mà đồng team ném cho tới.

Sau khi bắt được bóng, người nọ dần dần bóng chạy về phía đằng trước, đơn giản lách qua loa phe đối lập, nhảy qua loa vạch thân phụ điểm giơ tay ném bóng vô rổ.

Một đàng bóng tuyệt rất đẹp vẽ lên bên trên khung trời, đáp lại giờ reo hò của chúng ta phái nữ, trái khoáy bóng ngay lập tức cộc đáp trúng rổ, ăn hoàn hảo thân phụ điểm.

Tiếng bé giòn giã quét tước một giờ, sảnh hoạt động cũng truyền cho tới một trận reo hò hí hửng mừng!

Hai đôi mắt của Nhan Lam như trị sáng sủa, cô ko nhịn được vỗ tay ca tụng ngợi, tuy vậy lại kiêng dè người không giống trông thấy được nên tiếp sau đó nhanh gọn lẹ cất giấu tay cút.

Nhan Lam coi kết thúc trận bóng thì ngay tắp lự loại bỏ ngay lập tức, tuy rằng cô đem danh là hoa khôi của khoa Mỹ Thuật, tuy vậy với tính cơ hội trầm tính không nhiều trình bày, cô lại hoặc thật lực tách nhẹ nhàng sự hiện hữu của tớ, khi đứng lẫn lộn vô vào chỗ đông người vô cùng khó khăn nhằm nhìn thấy cô.

Nhan Lam bay ngoài chỗ đông người, như thể đang làm việc trốn góc nhìn của chàng trai Tử Quân bại liệt vậy.

Người vẫn luôn luôn là trung tâm của sự việc để ý – Lăng Tử Quân sau khoản thời gian kết đốc trận bóng vô cùng thời gian nhanh đang được trông thấy cô đứng bên trên khán đài coi anh tranh tài.

Anh cứ đứng ở thân mật sảnh dõi đôi mắt coi bám theo bóng sườn lưng cô, thấy bước đi vội vàng của cô ý cút thời gian nhanh về phía đằng trước, làn tóc mượt mà bồng bềnh xõa sau lưng… Cô khi bại liệt thiệt xinh rất đẹp, tia nắng hoàng hít ấm cúng chiếu rọi lên sườn mặt mày non nớt thơ ngây.

Lăng Tử Quân đang được nhằm ý cô kể từ rất mất thời gian rồi, và cô - Nhan Lam đã và đang thì thầm yêu thương anh những 2 năm trời.

Chỉ không mong muốn thân mật chúng ta không tồn tại nút giao nhau, vô đôi mắt Nhan Lam, Lăng Tử Quân là khung trời chói lọi phía trên cao, còn cô đơn thuần nhành hoa ngây ngô ven đàng không tồn tại gì xứng đáng để ý cho tới.

Hoa thì rất đẹp đấy, tuy nhiên bên trên trái đất với vô vàn loại hoa thơm tho cỏ quý, khung trời soi sáng sủa cả một vùng, nào là đâu phải nhằm ý một nhành hoa thông thường như cô.

“Ha… hộc hộc…”

Nhan Lam đùng một cái tỉnh lại, bay ngoài cơn mơ bại liệt, thời điểm hiện tại bên trên trán cô tràn các giọt mồ hôi rét, khắp cơ thể không ngừng nghỉ trị lập cập.

Hơi thở của Nhan Lam tới tấp không tồn tại cơ hội nào là kìm chế được, cô ngồi cuộn tròn xoe bản thân bên trên chóng, xung xung quanh tối đen kịt không tồn tại lấy một ngọn đèn.

Mãi một khi lâu sau ý thức của Nhan Lam mới nhất trở thành tươi tỉnh, cô với tay ngỏ đèn bên trên tủ đầu chóng, khả năng chiếu sáng vàng nhạt nhẽo hắt lên khuôn mặt tiều tụy của cô ý.

Sao đùng một cái Nhan Lam lại mơ về những chuyện cũ vậy ko biết, mới đây tối nào là cô cũng mơ thấy bản thân và Lăng Tử Quân lúc còn ở ngôi trường ĐH.

Những chuyện cũ bại liệt xứng đáng lẽ nên gạt bỏ mới nhất nên, vốn liếng dĩ ngay lập tức từ trên đầu Nhan Lam và Lăng Tử Quân tránh việc thân quen biết nhau.

Trong khi cô vẫn tồn tại đang được rối bời đem tay cào tóc, điện thoại cảm ứng ở ở kề bên đùng một cái lắc lên. Trên screen hiển thị là cuộc gọi cho tới của “Tử Phong”.

5 giờ sáng sủa, anh ấy sao lại gọi mang lại cô vào khung giờ này bại liệt chứ.

“Alo, em nghe trên đây anh Tử Phong.”

“Tiểu Lam, anh về rồi trên đây.”

“…” Về?

Vừa mới nhất tỉnh dậy ko lâu, trí nhớ của Nhan Lam vẫn ko thể linh động nhưng mà hiểu không còn được lời nói của Lăng Tử Phong, cô trúc trắc căn vặn lại:

“Anh về đâu bại liệt chứ?”

Đầu thừng mặt mày bại liệt đáp lại cô là 1 giờ mỉm cười thiệt trầm thấp dễ dàng nghe, Lăng Tử Phong ko gấp rút, chậm chạp rãi phân tích và lý giải với cô.

“Anh về nước rồi, đang được ở ngoài trường bay trên đây.”

Nhan Lam như ko thể tin yêu được đặt câu hỏi lại anh: “Anh về thiệt sao…? Sao anh ko báo trước với em.”

“Báo trước thì không hề gì là bất thần rồi.”

Lăng Tử Phong khẽ mỉm cười, “Em ko thấy mừng khi anh quay trở lại à.”

“Mừng chứ, sao em lại ko mừng mang lại được. Anh đợi em một ít, em rời khỏi trường bay đón anh.”

“Không vội vã, vừa vặn đáp máy hạ cánh nhưng mà thôi, lúc này tư trang vẫn tồn tại ko lấy.”

“Được, thế anh đợi em nhé, em rời khỏi ngay lập tức.”

Dập điện thoại cảm ứng xuống, Nhan Lam vội vã vàng mong muốn cút thay cho thiết bị rồi bắt xe taxi rời khỏi trường bay, tuy vậy tự nhiên vô khoảnh tương khắc cô chợt lưu giữ lời nói của Lăng Tử Quân trước lúc cô tách ngoài Lăng gia.

“Em ly hít với anh liệu có phải là vì thế Tử Phong hoặc không?” - Câu trình bày của Lăng Tử Quân ngày hôm bại liệt té ra là khởi xướng từ các việc Lăng Tử Phong quay trở lại nước.

Nhan Lam bất giác nhếch môi mỉm cười trào phúng, cô trọn vẹn ko ngờ được té ra sâu sắc trong tâm Lăng Tử Quân vẫn luôn luôn canh cánh trong tâm chuyện cô và Lăng Tử Phong từng hò hẹn cùng nhau.

Xem thêm: top bot là gì trong đam mỹ

Quả nhiên là vậy, trái khoáy nhiên Lăng Tử Quân luôn luôn trực tiếp nghi vấn tình thân của cô ý.  Anh tớ ko yêu thương cô lại còn nghi vấn cô, anh tớ lấy loại quyền gì bại liệt chứ!

Download MangaToon APP on App Store and Google Play